- Chiến thắng!
- Ura!
Binh sĩ Đại Việt hướng liên quân đang rút chạy điên cuồng gào thét vui mừng, trận chiến này bọn họ bị thương chỉ vài chục người, hi sinh ba người nhưng làm kẻ địch thương vong ít nhất ba trăm người, có thể nói là một chiến thắng vẻ vang. Trần Bình Trọng ra lệnh.
- Thu dọn chiến trường, đưa người bị thương về phía sau.
- Tuân lệnh tướng quân.
Qua trận chiến này Trần Bình Trọng cũng hoàn toàn nhận được sự kính ngưỡng từ đám lính hung hãn. Dù sao quân đội nói chuyện với nhau chính là bằng thực lực, lần này Trần Bình Trọng không những đánh giết tướng địch, còn sỉ nhục chúng một phen liền thu được sự tôn trọng từ binh lính.
Tại ngọn núi bên cạnh, khu chỉ huy Lý Anh Tú cùng Phạm Tu cũng quan sát được rõ ràng trận chiến. Ba quả núi khá gần nhau, khu chỉ huy là đỉnh cao nhất, hoàn toàn có thể quan sát được tình hình địch quân và quân ta, điều phối quân chi viện đến các chiến trường.
- Trận chiến này đánh rất đẹp đẽ.
Lý Anh Tú không khỏi khen Trần Bình Trọng một lần. Phạm Tu cũng gật gù nói.
- Trần tướng quân quả nhiên là anh tài. Chỉ là trận chiến còn dài, đây mới chỉ là thăm dò của bọn chúng mà thôi.
Lý Anh Tú cũng gật đầu đồng ý.
- Lão tướng quân nói đúng.
Phạm Tu nói không hề sai chút nào. Nhìn đám người hầu khiêng thi thể của Jackson trở về Crow cũng không thèm nhìn một cái chỉ hừ lạnh một tiếng.
- Đồ vô dụng.
Hắn cũng quan sát rõ ràng, đồ ngu này không biết địa thế bất lợi, cứ nhao nhao xông lên, lao ra khiêu chiến lại thua trận làm mất sĩ khí. Thế nhưng trước mặt các phong thần hắn cũng không thể không nói.
- Người đâu, đưa di hài Jackson nam tước bảo quản cẩn thận, sau đó đưa về quần đảo Sắt đi.
Dựa vào lần thăm dò vừa rồi Crow đối với cung tiễn của Đại Việt cũng vô cùng kinh ngạc. Có thể bắn ra nhiều mũi tên như thế Đại Việt ắt hẳng có vũ khí bí mật, hắn cần phải đề phòng loại cung tiễn này. Crow phân phối lại binh sĩ, chia làm ba quân. Đi trước là bộ binh xếp thành phương trận chậm rãi tiến lên, đi sau là cung tiễn thủ, tay cầm cung, lưng đeo khiên, có kỵ binh bảo vệ hai bên cánh. Sau cùng là quân dự bị đóng vai trò hậu quân. Lần này tấn công Crow đích thân chỉ huy, huy động lực lượng đến một vạn binh sĩ.
Crow cưỡi ngựa lên phía trước đội hình vung vẩy trường kiếm hô lên.
- Người vào chiến lũy đầu tiên sẽ được mười đồng vàng Dinar. Hỡi các chiến binh của quần đảo Sắt, cho bọn chuột nhắt run sợ dưới sức mạnh của các ngươi đi. Tấn công!
- Tấn công.
Liên quân xung phong về phía chiến lũy. Cung tiễn thủ liên quân ngay từ khoảng cách ngoài hai trăm mét đã bắt đầu bắn áp chế. Bọn hắn dùng đều là trường cung, tầm bắn xa hơn cung phức hợp, nhất thời làm binh sĩ bên trên đầu lũy không ngóc đầu lên được.
Trần Bình Trọng ở trên chiến lũy nâng khiên qua đầu tránh những loạt mưa tên phóng xuống. Tên rơi xuống không phải rất chính xác, nhưng lại quá nhiều, đầy đủ bốn ngàn mũi tên một lần. Trần Bình Trọng nhòm qua lỗ châu mai xác nhận vị trí của đội hình địch liền hô lên.
- Hai trăm mười mét, máy bắn đá, phóng.
Phành, phành, phành.
Ba cổ máy bắn đá phía sau chiến lũy liền phóng ra từng chùm đá, mỗi viên không quá to, chỉ hơn nắm tay một chút thôi, nhưng nếu bị đạp phải chắc chắn là đầu rơi máu chảy.
Ầm, ầm, ầm.
Đội hình cung thủ liên quân không kịp đề phòng liền bị một trận mưa đá tập kích, cung thủ cũng không có mặc giáp sắt nên bị đá đập đến sưng đầu mẻ tráng, nằm đất la liệt.
Đội cung thủ liên quân nhất thời bị vô hiệu hóa, quân Đại Việt được một tia thở dốc. Trần Bình Trọng ra lệnh.
- Cung nỏ thủ, bắn tự do, phóng.
Vừa thấy cung thủ Đại Việt xuất hiện, các quý tộc lãnh binh phía dưới đội bình bộ binh liền ra lệnh nâng thuẫn. Liên Châu nỏ, phức hợp cung, cường nỏ liên tiếp phóng ra, cung tên bay ngợp trời trút xuống đầu đám bộ binh đi phía trước. Tuy có thuẫn bài bảo vệ chỗ hiểm yếu nhưng liên tục có binh sĩ bị trúng tên vào chân, tay, ngã lăn ra đất liền bị mũi tên ghim thành con nhím.
Đại Việt vừa bắn được hai loạt liền lần nữa bị cung tiễn thủ liên quân áp chế. Thế nhưng khi đám bộ binh tiến lại gần bọn hắn cũng không dám bắn bừa như lúc nãy mà buột phải di chuyển vào trong một trăm mét bởi vì sợ ngộ thương đến đồng đội.
Chiến trường hiện tại thực sự mới mở ra, cung tiễn thủ hai bên đối xạ, Đại Việt lợi thế liên châu nỏ phóng ra được nhiều mũi tên, nhưng liên quân lợi thế số đông, cùng độ chính xác cao hơn, hai bên nhất thời bất phân thắng bại. Nhưng lúc này bộ binh cũng áp sát được vào chân lũy, bắt đầu leo lên phía trên. Thánh Dực quân cũng trở lại lũy cùng quân giặc giáp lá cà.
Thánh Dực quân hung hãn, không sợ chết, vô cùng tinh nhuệ, nhưng số lượng ít ỏi, quân quần đảo Sắt quanh năm đánh nhau nên cũng vô cùng hung hăng, đánh thẳng vào đội hình của dân binh. Dân binh Đại Việt tuy không tinh nhuệ bằng nhưng lại có lòng yêu nước, ý chí cực cao, bằng mọi giá cũng đánh liên quân xuống khỏi chiến lũy. Bờ chiến lũy chỉ dài hai trăm mét, nhưng dần dần trở thành một cái cối xay thịt người thực sực. Hai bên giết đến đỏ mắt, không tiếc dùng tích mạng mình đổi lấy mạng đối phương.
- Đám này thật là điên cuồng.
Crow kinh ngạc nhìn chiến trường phía trước, dưới sự tấn công của năm ngàn binh sĩ, vậy mà chiến lũy của Đại Việt vẫn đứng vững, không chút nào bị lấn áp. Hơn nữa số thương vong của liên quân dần gia tăng, đã đến ba con số.
- Lão tướng quân, chúng ta vẫn chưa xuất binh sao?
Lý Anh Tú nhìn Trần Bình Trọng thống lĩnh binh sĩ đau khổ chiến đấu có chút nôn nóng hỏi. Phạm Tu nhìn chăm chăm vào chiến trường khẽ lắc đầu.
- Bệ hạ bình tĩnh, lúc này còn chưa phải lúc.
- Vì Đại Việt, giết cho ta.
Trần Bình Trọng quát lớn chém chết một tên binh lính liên quân vừa mới leo lên đến chiến lũy, xung quanh hắn đầy rẫy xác chết, trên Sơn Văn giáp cũng có vài vết xước, nếu không phải Sơn Văn giáp chất lượng tốt, có lẽ giờ nằm trên đất đã là Trần Bình Trọng rồi. Thánh Dực quân cũng lâm vào điên cuồng, áo lót màu xanh từ khi nào đã chuyển thành sẫm màu, không biết là máu của quân địch hay là máu của bọn hắn. Nhưng Thánh Dực quân cơ hồ chỉ còn đứng được năm mươi người. Đám liên quân binh lính cũng vô cùng sợ hãi đám khùng này, chỉ biết quay sang đè đầu dân binh mà đánh.
- Vì Đại Việt. Giết! Giết! Giết!
Thánh Dực quân chỉ còn năm mươi người nhưng vẫn gầm rống làm giật thót mình đám binh lính liên quân, đội hình Thánh Dực quân lớn lên một vòng chém giết, lần nữa đẩy liên quân rơi xuống khỏi chiến lũy.
- Chết tiệt. Tiếp tục tấn công cho ta.
Crow công tước nhìn đánh hoài vẫn không hạ được thành liền tiếp tục tung thêm hai ngàn quân dự bị vào trận chiến, quân Đại Việt càng vất vả hơn chống đỡ. Lúc này Phạm Tu cũng ra lệnh.
- Xuất kích.
Một ngàn binh sĩ từ trên sườn núi tràn xuống thung lũng đi cứu viện Trần Bình Trọng rất nhanh bị Crow phát hiện.
- Wilson tử tước, ngươi dẫn hai trăm kỵ sĩ cùng hai ngàn quân đi tiêu diệt bọn chúng cho ta.
- Tuân lệnh công tước.
Tiêu diện viện binh Đại Việt Crow vậy mà dùng đến hai trăm kỵ sĩ, là lực lượng tinh nhuệ, nòng cốt nhất của Crow, mỗi kỵ sĩ trong người đều mang tước vị ít nhất là tước sĩ. Bọn hắn vô cùng tinh nhuệ, lại đượng trang bị toàn thân trọng giáp, như những cỗ xe tăng trên chiến trường.
Thống lĩnh một ngàn binh sĩ đến cứu viện chính là Trần Thư. Vừa nhìn thấy kẻ địch phía trước liền dứt khoác ra lệnh.
- Tiền quân đổi thành hậu quân, rút lui.
Đội hình quân Đại Việt lập tức thay đổi, có trật tự rút về bên trong hẻm núi. Wilson thấy con mồi của mình muốn bỏ chạy liên ra lệnh.
- Đuổi theo, một đầu người đổi mười đồng Dinar, giết cho ta.
Đám kỵ binh khát máu liền tách khỏi bộ binh chạy đuổi theo quân Đại Việt vào trong hèm núi.
Nhìn thấy kỵ binh địch chạy đế hẻm núi trong mắt Trần Thư liền hiện lên sát cơ.
- Người đâu, phát tín hiệu.
Một mũi tên phóng lên trời mang theo tiếng rít lên báo hiệu, hai bên hẻm núi liền xuất hiện số lớn quân Đại Việt, thì ra từ đầu bọn hắn đã mai phục sẵn, một ngàn binh lính chỉ là để dẫn dụ mà thôi.
- Phóng.
Từ hai bên hẻm núi mũi tên, mũi lao như mưa rơi xuống đầu hai trăm kỵ binh, dù có được bọc giáp có thể chống mũi tên, nhưng mũi lao cũng không phải là dễ đón đỡ như vậy. Mặc dù không thể kết liễu được tính mạng bọn hắn nhưng dư sức có thể đánh bọn kỵ sĩ rơi xuống ngựa, nằm bất động bị đánh mà thôi.
- Lùi lại là chết, tấn công cho ta.
Wilson lúc này vậy mà tỉnh táo ra lệnh, dựa vào hơn một trăm kỵ binh còn sót lại tiếp tục tấn công, trọng tiềm thức của bọn hắn, bộ binh không bao giờ có thể đón đỡ được kỵ binh xung phong.
Ý nghĩ của Wilson là rất đúng, nhưng tiếc là Đại Việt binh lính cũng không muốn dùng bộ binh trực tiếp đối đầu với hắn. Chỉ thấy phương trận bộ binh phía trước mở ra, xuất hiện đến hai mươi con chiến tượng khổng lồ, đứng trên chiến tượng là quản tượng và lính phóng lao.
- Giết.
GREEET.
Bầy chiến tượng đằm đằm sát khí liền xông lên phía trước mang theo tiếng gầm rút kinh người, đám kỵ sĩ đang trên đà xung phong lại không thể quay ngựa lại. Như mặt trăng đâm vào Trái Đất, không đúng, chính là trứng va vào đá, trọng trang kỵ binh vừa va chạm với chiến tượng liền như một tờ giấy bị xé toạt ra, người ngã, ngựa đổ, không chịu nổi một kích. Mà trong đầu Wilson lúc này chỉ có một suy nghĩ: Chạy trốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...