Hiện tại chỉ có thể quy hoạch lại nông nghiệp thì Lý Anh Tú mới có thể đưa nền nông nghiệp Đại Việt sang hướng sản xuất hàng hóa, trồng trọt có chủ đích, có quy hoạch, tập trung ruộng đất ứng dụng các thành tựu kỹ thuật vào trong trồng trọt, nâng cao sức sản xuất và giá trị hàng hóa. Lý Anh Tú đưa xuống một bản kế hoạch triển khai trong các điền trang của Đại Việt.
Hiện tại các điền trang đều là nơi tập trung ruộng tốt của nhà nước, chia cho các hộ gia đình có con em đi lính. Hiện tại Lý Anh Tú triển khai đưa xuống lấy lại ruộng đất, thuê nông dân từ các hộ gia đình đến canh tác trả lương hàng tháng, thực hiện tư bản nhà nước. Triều đình hỗ trợ đến mức tối đa từ kỹ thuật, cho đến nông cụ, mọi thứ đều đầy đủ. Tiền lương của nông dân không cao, chỉ đủ lo liệu cho cuộc sống của bọn họ, thế nhưng bọn họ dù sao cũng có gia thuộc đi lính, tiền lương binh sĩ Đại Việt cao ngất ngưỡng nên bọn họ ngược lại rất khá giả.
Để không trễ mùa cấy mạ Lý Anh Tú lệnh cho Công bộ tăng ca làm việc, sớm sản xuất ra máy cấy mạ giao xuống các điền trang. Có máy móc đưa vào số lượng người cần thiết cho nông nghiệp giảm xuống hai phần ba, số lao động dư ra Lý Anh Tú cho họ các lựa chọn, một là bọn hắn tự đi kiếm ngành nghề để học chuyển sang nghề khác, hai là đi làm công nhân trong nhà máy dệt. Như vậy nhà máy dệt lại có thêm một lượng lao động lớn. Nhưng đây cũng là chuyện của một tháng sau.
Lúc này tại bàn đàm phán ba bên giữa Franzt đế quốc, Bravia và Gemanic cũng dần dần đi đến hồi kết. Gemanic chấp nhận thất bại, bồi thường chiến phí cho Bravia năm triệu đồng vàng Dinar, A và B quốc mỗi quốc gia phải cắt một phần ba lãnh thổ, Gemanic cam kết không được chặn đoàn tàu thương mại của Bravia. Bên phía Bravia trong vòng ba tháng phải rút quân ra khỏi hai quốc gia trên, phải thả ra hoàng thất của A và B quốc. Tất cả mọi việc đều do Franzt giám sát. Quả thực tại khu vực Bắc Hải Franzt đế quốc có sự ảnh hưởng cực lớn, đến từ thực lực quân sự mạnh mẽ, dù là Bravia cũng phải rất kiêng dè. Đó chính là lý do vì sao lúc trước Pavong rất muốn nhanh chóng thúc đẩy việc Bravia vương quốc thay đổi quân bị.
Lúc này vấn đề giữa hai vương quốc về cơ bản giải quyết xong thì lại mọc ra vấn đề của Đại Việt. Ngoại giao tại đây Lý Anh Tú giao hoàn toàn cho Lê Văn Thịnh và Phạm Sư Mạnh quyết định. Gemanic yêu cầu Đại Việt phải trao trả lại quần đảo Sắt, đương nhiên Đại Việt không chấp nhận. Theo như lời Lê Văn Thịnh nói: “Đại Việt là đi giải phóng dân chúng quần đảo Sắt thoát khỏi ách thống trị bạo ngược của Crow. Theo ý nguyện của dân chúng nơi đây Đại Việt mới ở lại để cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn.”
Lê Văn Thịnh đi tìm Pavong đề nghị nhận được sự giúp đỡ từ Bravia, đổi lại Đại Việt đương nhiên tăng hạng ngạch xuất khẩu diêm tiêu và thuốc súng, ngoài ra các loại hương liệu, lụa vóc cũng tăng lên, chấp nhận giảm thuế cho thương nhân Bravia xuống 5%. Mặt khác Phạm Sư Mạnh cũng liên hệ được với chủ sự của lính đánh thuê Giáp Vàng để thảo luận về mấy ngàn tù binh lính đánh thuê.
- Đại Việt nguyện ý trao trả toàn bộ số tù binh cùng vũ khí thu được của lính đánh thuê Giáp Vàng. Chỉ có một yêu cầu chính là Franzt đế quốc phải ủng hộ Đại Việt trong vấn đề quần đảo Sắt.
Viên chủ sự của lính đánh thuê là một chiến sĩ, một đầu tóc màu vàng, thân hình cao lớn. Hắn rất bình thản nghe Phạm Sư Mạnh nói xong liền nói.
- Đại Việt chỉ là một nước nhỏ, tham vọng lại lớn như vậy? Trước mặt Franzt đế quốc các ngươi không có quyền đưa ra điều kiện. Đại Việt phải lập tức trao trả toàn bộ tù binh, nếu không tự nhận lấy hậu quả.
Thái độ cực kỳ cao ngạo. Quả thực Franzt đế quốc đến Bravia cũng phải kiên dè, quốc thổ gấp chục lần Đại Việt, dân số càng đạt đến hàng chục triệu, không phải là Đại Việt có thể so sánh. Khi đối mặt với Franzt đế quốc dù muốn dù không Đại Việt cũng phải nhận mình là nhỏ yếu, là chủ thể nhỏ.
Thế nhưng Đại Việt là một quốc gia trước giờ có thái độ ngoại giao mềm mỏng như cực kỳ nguyên tắc, nó là sự kết tinh của một dân tộc hàng ngàn năm đương đầu với những cường quốc của thế giới và khu vực, Phạm Sư Mạnh nghiêm lại sắc mặt, giọng điệu cũng cương quyết và khẳng khái hơn nhiều nói.
- Đúng là Đại Việt so với Franzt đế quốc không là gì. Thế nhưng Đại Việt cũng không yếu nhược như ngài nghĩ như vậy. Crow cũng nghĩ như vậy, Tây Gốt cũng nghĩ như vậy. Kết quả bọn hắn như thế nào ngài hẳn so với ta rõ ràng. Hiện tại Đại Việt ngồi đây là đàm phán ngang hàng với các ngài, Đại Việt ta cũng không phải là chư hầu của Franzt đế quốc để nghe ngài chỉ lệnh.
Chủ sự nghiêm lại sắc mặt, nếu như trước kia Đại Việt nói như vậy bất kỳ ai cũng sẽ nói Đại Việt giỏi khoác lác, thế nhưng Đại Việt liên tiếp thắng các cuộc chiến tranh, đặc biệt là Tây Gốt. Các quốc gia Bắc Hải mặc dù ít liên hệ với các quốc gia vùng nội địa, thế nhưng vẫn biết được Tây Gốt là một quốc gia có thực lực trong vùng nội địa. Thực lực Đại Việt thực sự không thể khinh thường, nhất là khi những vũ khí của Đại Việt thể hiện trong cuộc chiến tranh Bravia – Gemanic vừa rồi.
Tên chủ sự nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của Phạm Sư Mạnh, Phạm Sư Mạnh cũng không hề yếu thế trừng lại hắn. Lát sau tên chủ sự bật cười nói.
- Khá lắm, ngươi thực sự chiếm được sự thưởng thức của ta. Tốt, cứ quyết định như vậy. Ta sẽ tranh thủ sự ủng hộ của đế quốc.
Phạm Sư Mạnh cũng nở một nụ cười nói.
- Tạ ơn đại nhân rồi. Sau khi các hiệp định được ký kết, ngài có thể đưa người của ngài trở về.
Phạm Sư Mạnh rời đi viên chủ sự liền nói với tên thị vệ bên cạnh.
- Đoàn trưởng đại nhân, chúng ta cứ như vậy chấp nhận điều kiện của bọn hắn sao?
Tên thị vệ này hóa ra mới chân chính là người đứng sau màn, hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc không nhìn rõ dung mạo, dáng người lại mảnh khảnh, không uy vũ như tên chủ sự, giọng hắn ồm ồm xuyên qua chiếc mặt nạ nói.
- Không quan trọng, chúng ta sẽ còn đụng độ bọn hắn dài dài. Huống chi tình hình đế quốc hiện tại cũng không quá thích hợp để có xung đột.
Chỉ những người trong cuộc mới biết Franzt đế quốc nhìn bề ngoài phong quang, thế nhưng những dòng nước ngầm bên trong Franzt đế quốc đang dần dần nổi lên, nếu không giải quyết tốt đế quốc rất có nguy cơ tan vỡ.
Mấy ngày sau hội nghị lại bắt đầu. Lần này không những Bravia bảo vệ đại Việt, Franzt đế quốc cũng lên tiếng. Đừng xem thường sức ảnh hưởng của đoàn lính đánh thuê Giáp Vàng tại Franzt đế quốc, có người nói bọn hắn xuất phát từ hoàng tộc có vẻ như không hề sai. Gemanic thực sự uất ức, cuối cùng cũng phải ký hiệp định nhượng lại quần đảo Sắt cho Đại Việt, chỉ yêu cầu Đại Việt trao trả các hậu duệ quý tộc Gemanic và đền bù một số vật phẩm tượng trưng không đáng kể. Quần đảo Sắt xem như hoàn toàn về tay của Đại Việt.
Rầm.
Bên trong hoàng cung Gemanic tiếng đổ vỡ vang lên. Vinhem IX sắc mặt hôi bại, tức giận đập phá mọi đồ vật mà hắn thấy bên trong. Philp đại công cùng hội đồng quý tộc bên dưới cũng chỉ biết lặng câm. Chưa bao giờ Gemanic lại suy bại đến như vậy, thậm chí là một nước nhỏ như Đại Việt cũng có thể leo lên đầu bọn ắn. Vinhem IX quát.
- Hải quân, ta muốn sang bằng Đại Việt. Chuẩn bị cho ta năm vạn binh lính, lần này ta muốn đích thân xuất chinh.
Philp mở ra đôi mắt nói.
- Bệ hạ, hải quân ta đã bị Bravia đánh bại hoàn toàn. Hơn nữa bên trong nước hiện tại muốn điều động năm vạn quân cũng rất khó.
Chiến tránh Bravia – Gemanic làm vương quốc bị thiệt hại rất nặng nề, không có hai ba năm Gemanic đừng mong khôi phục lại nguyên khí.
- Tức chết ta.
Vinhem IX vỗ vào ngực miệng phung ra một ngụm máu liền bất tỉnh đi. Bọn người hầu vội chạy đến đỡ lấy, kêu gọi thầy thuốc. Đám quý tộc ngược lại bình tĩnh chỉ cúi gằm mặt xuống, có người hả hê, có người buồn rầu, cũng có người không quan tâm. Philp đại công híp mắt liếc xuống nhìn thấy tất cả vào mắt. Gemanic lập quốc đã mấy trăm năm, cũng là một cổ quốc lâu đời, thế nhưng bộ máy của nó chậm chạp không chịu chuyển đối để thích nghi với thời đại mới. Gemanic quốc lực mạnh hơn Bravia hay không trong lòng Philp rõ ràng. Thế nhưng bọn họ lại bại trận một cách đau đớn đến như vậy. Philp nhìn đám quý tộc, sau đó lại nhìn Vinhem IX đã trở nên già nua hơn bao giờ hết. Đất nước này cần một liều pháp mạnh. Cần một cuộc cách mạng, nếu không Gemanic chỉ có thể đi đến bờ vực diệt vong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...