Đế Chế Đại Việt

Ý tứ của Lữ Gia cả Cơ Mật viện đều rõ ràng, tuy nhiên để thực hiện điều đó không phải dễ dàng. Dù sao Đại Việt vẫn còn nhỏ yếu trong khi quan hệ của Bravia với Đại Việt cũng dính líu đến rất nhiều lĩnh vực. Lý Anh Tú suy nghĩ hồi lâu cuối cùng nói.

- Trước tiên Ám bộ tiếp tục quan sát thế cục, có chuyển biến trực tiếp báo lên cho Trẫm. Thế cuộc biến hóa nhưng Đại Việt tuyệt đối phải hai tay chuẩn bị. Hiện tại tình hình lương thực trước mắt sung túc Trẫm muốn tăng thêm năm vạn nhân khẩu trên toàn quốc.

Toàn bộ đại thần kinh ngạc, một lúc triệu hoán đến năm vạn nhân khẩu số lương thực phải tiêu hao không phải là nhỏ, hộ bộ tính toán một chút một lúc rút ra hai mươi lăm vạn đơn vị lương thực quốc khố tiêu hao thậm chí chỉ còn một phần tư, chưa kể đến số dân triệu hoán đến còn chưa thể sinh ra lợi tức tức thời còn phải chờ đợi một thời gian. 

- Bẩm bệ hạ, hiện tại lương thực trong quốc khố tuy đủ để tăng nhân khẩu nhưng lại không đủ để duy trì, mong bệ hạ suy xét.

Mạc Hiển Tích làm hộ bộ thị lang tính toán rất nhanh liền trình tấu. Thế nhưng Lý Anh Tú đã quyết định nói.

- Thời kỳ phi thường bắt buộc phải dùng thủ đoạn phi thường. Để tập đoàn thương mại đi thu mua lương thực trong dân gian, cũng có thể thu mua ở nước ngoài, cấm chỉ các hành vi xuất khẩu lương thực ra khỏi biên giới, hộ bộ phải toàn lực hỗ trợ tập đoàn thương mại hoàn thành nhiệm vụ.

- Thần tuân lệnh.

Thấy ý bệ hạ đã quyết Thạch Tiến cùng Mạc Hiển Tích cũng đành thôi. Lý Anh Tú lại quay sang Phạm Tu hỏi.

- Hiện tại nước ta có bao nhiêu binh lực?

Thực sự Lý Anh Tú cũng không rõ ràng hiện tại mình có bao nhiêu binh lính dưới trướng nữa. Phạm Tu liền nói.

- Bẩm bệ hạ, nước ta hiện tại gồm có Cấm quân (Điện tiền, Ngự tiền, Ngự Lâm) hai ngàn người, Hải Đông quân một ngàn năm trăm người, Thần Sách quân một ngàn năm trăm người, Bắc Hải thủy sư một ngàn hai trăm người, Thánh Dực quân một ngàn người, cộng thêm các thành quản có khoảng tám ngàn người, hai ngàn dân phu, lực lượng dự bị khoảng hai mươi ngàn người.


Chỉ vỏn vẹn gần nửa năm kể từ cuộc chiến tranh với Crow, thực lực của Đại Việt đã tăng lên khá nhiều không chỉ về số lượng mà còn về chất lượng, thực lực tăng lên không chỉ bội phần. Lý Anh Tú hài lòng lại hỏi.

- Chương Thánh quân đã tổ chức lên hay chưa?

Phạm Tu nói.

- Bẩm bệ hạ đã tổ kiến hoàn tất, chỉ chờ người lãnh đạo.

Lý Anh Tú vẫn còn nhớ Chương Thánh quân chính là muốn để Trần Quốc Toản chỉ huy đây, nhưng Trần Quốc Toản cùng Trần Thư hiện vẫn còn học tập tại diễn võ trường đây. Lý Anh Tú noi.

- Bao giờ khóa đầu tiên của Diễn võ trường tốt nghiệp?

- Bẩm bệ hạ còn hai ngày nữa.

- Tốt, vậy hai ngày sau đem bọn hắn đến gặp Trẫm.

Đối với đợt học viên đầu tiên này Lý Anh Tú còn rất mong chờ đây. Lý Anh Tú lại nói.

- Binh bộ lên kế hoạch Trẫm muốn tuyển mộ thêm ba ngàn binh sĩ, các khanh lên kế hoạch nộp lên cho Trẫm.


Lần này binh bộ kinh ngạc mà hộ bộ lại cười khổ, Đại Việt qua đợt này chắc chắc nghèo kiết xác, nhưng ý bệ hạ đã quyết bọn hắn cũng đành phải cố gắng hơn mà thôi. Ý tưởng của Lý Anh Tú rất đơn giản, mặc kệ thời cuộc thế nào, nhanh chóng tăng cường thực lực cho chính mình đó mới là vương đạo, chỉ cần Đại Việt có trị số quân sự hùng mạnh, hắn không cần thiết phải sợ bất kì kẻ nào.

Ngay trong ngày hôm đó Đại Việt tiếp đón một số lượng dân cư tăng lên với tốc độ chóng mặt, các quan phủ khắp nơi gửi tấu chương về Thăng Long yêu cầu viện trợ lương thực, nông cụ, trâu cày,… Triều đình trung ương cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trong kho dự bị, bộ máy nhà nước hoạt động hết công suất để năm vạn người có thể mau chóng an cư lạc nghiệp.

Đến buổi sáng Trần Khánh Dư quan phục chỉnh tề đi vào điện Long An. Lý Anh Tú bởi sức khỏe chưa khôi phục nên cũng không thường xuyên thượng triều mà làm viện tại điện Long An, chỉ những việc hệ trọng thì mới đưa đến nơi này. Kể từ khi Trần Khánh Dư chấp chưởng chức chủ tịch tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt Trần Khánh Dư rất ít vào triều nhưng không dám ai xem thường hắn bởi vì sức ảnh hưởng của tập đoàn đối với nền kinh tế là vô cùng lớn, tuy nói hắn là chủ tịch nhưng ai cũng biết sau lưng tập đoàn này chính là Thừa Mệnh hoàng đế, nói cách khác Trần Khánh Dư chính là “Thánh quyến”.

- Bái kiến bệ hạ.

Thấy Trần Khánh Dư Lý Anh Tú cũng không vòng vo liền nói.

- Miễn lễ. Khanh hẳn cũng đã nhận được tin tức về Bravia và Gemanic, những chuyện khác Trẫm cùng Cơ Mật Viện đã bàn thảo xong. Trẫm chỉ muốn hỏi khanh ý kiến về mối quan hệ của Đại Việt ta và Bravia.

Trần Khánh Dư không ngờ bệ hạ lại hỏi hắn như thế liền trầm ngâm suy nghĩ. Lý Anh Tú cũng không thúc hối liền để hắn chậm rãi suy nghĩ đi. Lát sau Trần Khanh Dư nói.

- Bẩm bệ hạ Bravia đối với Đại Việt có mối quan hệ rất mật thiết, đơn cử hơn một nửa đơn đặt hàng của Đại Việt chính là xuất phát từ Bravia, Đại Việt phụ thuộc khá nhiều vào thị trường của Bravia khiến đôi khi chúng ta bị bị động dưới những biến cố của vùng Bắc Hải. 

Ngừng một chút Trần Khánh Dư hít một hơi sâu nói.


- Bởi vì vậy thần xin bệ hạ cho phép Tập đoàn có thể hướng mục tiêu đến vùng viễn Đông.

Lý Anh Tú nghe vậy liền hứng thú hỏi.

- Tại sao khanh lại không chọn xứ Goldland và lại chọn vùng phía Đông?

Hiện tại muốn đi về phía Đông có hai con đường. Đường biển đi từ An Bang hoặc Giác Long có thể đi về phía Đông nhưng bọn họ vẫn chưa có hải đồ, đồng thời năng lực đi biển cũng còn rất nhiều hạn chế. Con đường thứ hai là đi qua phủ Tân Bình đến xứ Goldland sau đó đi qua Đông Tấn hoàng triều để đến viễn Đông. Đây Trần Khánh Dư rõ ràng là chọn phương án thứ hai.

Trần Khánh Dư bình tĩnh nói.

- Bẩm bệ hạ thần đã do thám khá kỹ, hiện tại tình hình lương thực của Đại Việt ta khó khăn, trong khi những nước vùng phía Tây rất khó đáp ứng được như cầu lương thực của Đại Việt, chỉ có thể đi về phía Đông. Hơn nửa vùng phía Đông xét về sự giàu có thì hơn hẳn phía Tây. Cuối cùng chính là vì sách lược của Đại Việt thần hẳn không cần phải nói nhiều.

Chính sách của Đại Việt là cái gì? Đại Việt hiện tại không vội vã đi mở mang bờ cõi, phải biết Tử Vong rừng rậm rộng lớn Đại Việt còn chưa khai thác hết, dân số còn chưa lấp đầy dù có thêm đất đai cũng không có người ở. Tuy nhiên không phải vì vậy mà Đại Việt không nghĩ đến chuyện đó. Lý Anh Tú hiện tại chính là duy trì sách lược xa thân gần đánh, trong trường hợp này xung đột tương lai giữa Đại Việt và Tây Gốt là điều tất yếu, Đông Tấn ngược lại vẫn còn có thể hòa hảo một thời gian.

Nghe đến đây Lý Anh Tú hài lòng nói. 

- Tốt, Trẫm chuẩn tấu, khanh cứ việc thoải mái phát huy. Ngày mai sẽ có một phần quốc thư Trẫm ban cho khanh để đi đến đặt quan hệ ngoại giao với nước khác.

- Thần tạ ơn bệ hạ.

Lúc này viên Bách hộ đi vào bẩm báo nói.

- Bẩm bệ hạ, Elina tiểu thư đã vào Tử Cấm Thành, hiện đang trên đường đến cung Long Thụy.


Lý Anh Tú nghe vậy liền vội vã nói.

- Tốt, cứ như vậy, hiện tại Trẫm có việc, khanh cứ lui trước.

Nói rồi liền vội vã đi về phía sau điện. Trần Khánh Dư dở khóc dở cười hỏi viên Bách hộ.

- Elina tiểu thư là ai lại làm cho bệ hạ vội vã đến vậy?

Viên Bách hộ ngó quanh thấy không có ai mới nhỏ giọng nói.

- Trần đại nhân cẩn thận, nàng có thể chính là tương lai nương nương đấy.

Trần Khánh Dư a một tiếng, bệ hạ vẫn chưa lập thất, hậu cung vẫn còn bỏ ngõ, nay xuất hiện bên người một vị giai nhân khả năng sẽ là chính cung đây, thảo nào lại vội vã đến vậy.

Mười lăm phút sau Elina đã đến điện Long Thụy liền thấy được Lý Anh Tú ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, sắc mặt đỏ rần rần, trên đầu lấm tấm mồ hôi liền hoảng hốt nói.

- Anh Tú, chàng không phải lại bị phát sốt chứ?

Lý Anh Tú ha ha cười có chút thở dốc, hắn vừa rồi chính là vội vã thay quần áo chạy từ điện Long An sang điện Long Thụy lại bảo không mệt đi.

- Không phải, chỉ là trời có chút nóng mà thôi.

Elina trắng mắt nhìn ra phía bên ngoài. Nha, sắc trời mùa thu vô cùng mát mẻ, có nóng đến như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui