Nghe thấy giọng Lê Chân có vẻ bất mãn, dù sao thời đại của mình Lê Chân chứng kiến được bọn Bắc quốc hà hiếp nhân dân nhiều lắm, hiện tại Đại Việt hành động như vậy chẳng khác nào bọn Bắc quốc năm xưa. Lý Anh Tú thở dài nói.
- Chiến tranh lúc nào người đau khổ nhất vẫn là dân chúng. Trẫm bảo vệ dân chúng Đại Việt cũng chỉ có thể đem tai họa của chiên tranh gieo rắc ở nước khác mà thôi. Lê Phụng Hiểu làm như vậy là chính xác, dù sao nhiệm vụ của Lê ái khanh là phá hủy toàn bộ những thứ có thể đem lại lợi thế chiến tranh cho kẻ thù, dù là con người cũng phải bị phá hủy. Việc này không thể trách Lê khanh gia.
Lê Chân khom người tỏ vẻ lĩnh giáo nói.
- Thần không dám oán tránh gì Lê thị lang. Bẩm bệ hạ, chỉ là thần xin phép để thần nhận những đứa trẻ này về nuôi dưỡng, về sau phục vụ trong thủy binh sẽ tận lực phục vụ Đại Việt.
Lý Anh Tú nghĩ nghĩa một chút lắc đầu nói.
- Những đứa trẻ này có tiền căn hậu quả quá lớn, nếu để chúng sinh sống trong dân gian Trẫm lo lắng sẽ có mầm họa vệ sau. Tốt nhất là vẫn giao cho Ám bộ và Thiên Long vệ vẫn hơn.
Lê Chân biết ý bệ hạ đã quyết, tuy thất vọng nhưng cũng đành thôi. Lý Anh Tú lại nói.
- Được rồi, công chúa đường xa đã mệt mỏi, hãy đi nghỉ ngơi đi. Còn đứa bé giao lại cho An Tư, An Tư nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Lê Chân đành giao Thánh An cho cung nữ liền lui ra ngoài. Lý Anh Tú lúc này mới gọi một tiếng.
- Người đâu, gọi Trần tham chính đến gặp Trẫm.
Lát sau Trần Thủ Độ đã bước vào điện. Lý Anh Tú đưa cho hắn một bảng danh sách nói.
- Đây là những đứa trẻ được đưa về từ quần đảo Sắt, theo ý của Lê thị lang là giao chúng cho Ám bộ khanh có ý kiến gì không?
Trần Thủ Độ mở bản tấu ra nhìn một chút liền vui mừng nói.
- Bẩm bệ hạ, giao những đứa trẻ này cho thần tuyệt đối không có vấn đề. Ám bộ sẽ đào tạo chúng thành những nhân tài để phụng sự Đại Việt.
Lý Anh Tú gật đầu nhưng vẫn chưa yên tâm nói.
- Được rồi, nhưng nhớ, Trẫm muốn là những con người mà không phải những cổ máy vô tình, đối xử tốt với bọn hắn một chút, dù sao chúng cũng là những đứa trẻ bất hạnh, đừng để chúng nghi vấn gì về nguồn gốc của bọn chúng.
Trần Thủ Độ đôi mắt lóe lên khom người nói.
- Bệ hạ nhân đức, thần xin tuân lệnh.
- Được rồi, khanh đi sắp xếp cho bọn chúng đi.
Trần Thủ Độ đi rồi Lý Anh Tú mới ngả lưng ra ghế thở dài. Nhiều khi hắn thực sự sợ hãi Trần Thủ Độ sẽ trở thành một Danzo mà Ám bộ sẽ trở thành Căn. Điều này sẽ làm Đại Việt có một bộ máy tình báo ám sát đáng sợ, nhưng cũng sẽ đem đến không ít hệ lụy, liệu điều đó có tốt hay không?
Lại tiếp mấy ngày hệ thống liền vang lên thông báo.
“Đinh, thông báo đến ký chủ thời hạn thuê lính từ Đại sứ quán đã qua một tháng, tiếp tục thu phí thuê tháng thứ hai”.
Quân viễn chinh vậy mà đã xuất quân đi được một tháng, cuộc chiến tranh cũng đã đến hồi kết thúc. Lý Anh Tú hỏi.
- Hiện tại ta có thể kết thúc hạn thuê được không?
“Đinh, không được, chỉ khi nào lính đã thuê trở về đến Đại sứ quán thì hợp đồng thuê mới kết thúc”.
Lính đánh thuê có rất nhiều ưu điểm, nhưng ngược lại hạn chế cũng rất nhiều. Lý Anh Tú cũng chỉ đành chịu tốn chi phí cho tháng thứ hai. May mắn lần này Lê Phụng Hiểu cướp bóc tại Holf thành rất nhiều vàng, nghe nói lại phá hủy thành Spanis xem ra thu hoạch cũng không kém, Đại Việt lần này thu lợi lớn.
Buổi sáng đó Hồ Nguyên Trừng liền đi vào bên trong điện cầu kiến. Hồ Nguyên Trừng vẫn một bộ tất tả, dơ bẩn, mặt đen đầy thuốc súng, nếu không phải Lý Anh Tú gạt bỏ rất nhiều luật lệ cũ trong cung thì chỉ vì tội diện kiến thánh giá mà lại dơ bẩn như thế đã đủ bị đem ra ngoài đánh chết tươi.
- Hồ ái khanh có việc gì lại vội vả như thế?
Hồ Nguyên Trừng phủi phủi bụi bặm trên quần áo nói.
- Bẩm bệ hạ, bên Công bộ vừa chế tạo ra một loại pháo mới, lần này nhỏ hơn, chỉ bắn cỡ đạn một trăm lẻ hai li, nặng chỉ hơn ba tấn mà thôi.
Nghe Hồ Nguyên Trừng nói Lý Anh Tú khẽ ngẫm lại, giảm được hơn hai tấn so với M202 nhưng lại bắn đạn nhỏ hơn đến gần một nửa. Lý Anh Tú hỏi.
- Không phải khanh nói thép Đại Việt dùng để đúc súng còn khá hạn chế sao? Không thể đúc nòng súng quá mỏng sao?
Hồ Nguyên Trừng liền nói.
- Bẩm bệ hạ, thực ra Công bộ nghiên cứu công nghệ lò cao của bệ hạ, cùng với sự giúp đỡ của các học sĩ Hàn Lâm viện đã có chút thành tựu, sắt thép tạo ra hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều. Chỉ là như thượng thư đại nhân nói nguồn nhiệt cung cấp so ra vẫn còn quá thấp, cần một nguồn nguyên liệu mới để tạo nhiệt tin tưởng có thể tạo ra được thép tốt hơn.
Lý Anh Tú suy nghĩ một chút lại hỏi.
- Các khanh hiện tại chế tạo pháo chế tạo pháo theo bản thiết kế nào?
Hồ Nguyên Trừng liền trả lời.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại chúng thần chế tạo nguyên mẫu theo pháo hải quân.
Lý Anh Tú cung cấp cho Hồ Nguyên Trừng ba loại thiết kế, pháo bộ binh, pháo hải quân theo nguyên mẫu Anh và pháo nạp hậu Lý Anh Tú mô phỏng lại theo pháo nạp liều phóng phía sau thời Trình - Nguyễn có cải tiến một chút theo thời hiện đại rồi giao cho Công bộ nghiên cứu.
Lý Anh Tú suy nghĩ một chút, tuy so với trong tưởng tượng của mình còn chênh lệch nhưng cải tiến của Hồ Nguyên Trừng như vậy đã là rất tốt. Hiện tại Đại Việt cần tăng sự hiện diện của hỏa khí trong quân đội. Lý Anh Tú nói.
- Trẫm phê chuẩn sản xuất loại pháo này, đặt tên là M102, Trẫm muốn một trăm ổ, sáu mươi ổ theo pháo hải quân, bốn mươi ổ cho bộ binh. Công bộ trong bao lâu có thể hoàn thành cho Trẫm?
Hồ Nguyên Trừng đối với cách đặt tên của bệ hạ cũng đã chết lặng không còn cảm giác gì nữa rồi, hắn tính toán một chút tỏ vẻ khó khăn nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại công bộ nhân lực có hạn, nhưng lại gánh vác quá nhiều việc. Nếu thêm sản xuất M102 một tháng tối đa cũng chỉ có thể sản xuất được ba ổ pháo.
Khi máy móc chưa được áp dụng thì đúc súng phải dựa một trăm phần trăm vào sức người, công bộ gánh vác quá nhiều việc, thực sự không rảnh rỗi tay chân để làm. Không biết bao giờ Cao Lỗ mới có thể nghiên cứu ra máy móc đây. Lý Anh Tú nói.
- Tốt, cứ sản xuất như vậy. Pháo sản xuất ra lập tức đưa đến xứ Giác Long. Nghe nói bên đó đang tạo chiến hạm, đã sắp có kết quả rồi. Còn công bộ việc nào nhỏ nhặt dân gian có thể làm được thì thầu khoán cho các tiệm rèn tư nhân, chúng ta là công xưởng, không thể tốn nhân lực vào những việc nhỏ đó được.
Hồ Nguyên Trừng tỉnh ngộ vui mừng nói.
- Tạ ơn bệ hạ chỉ điểm, thần xin tuân lệnh.
Lý Anh Tú xử lý xong mọi việc liền đi đến bệ đá cổ, hắn vẫn còn một lượt triệu hoán đây, từ trước đến giờ Lý Anh Tú cũng không có khái niệm để dành lượt triệu hoán. Dù sao gọi đến cho Đại Việt càng nhiều nhân tài, như thế mới có lợi.
“Đinh, ký chủ xác nhận tiêu hao một lượt triệu hoán danh nhân?”
- Triệu hoán.
“Đinh, chúc mừng lý chủ triệu hoán thành công Chiêu quốc vương”.
Trong khi đó tại quân đảo Sắt, Celt thành Lê Phụng Hiểu cùng Trần Quốc Toản đã hội quân với nhau. Lần này thu hoạch rất lớn, thuyền chở tài phú đến khẳm cả tàu, Lê Phụng Hiểu để tàu vận tải dưới sự bảo hộ của Bắc Hải thủy sư trở về, còn giữ lại mấy ngàn quân đổ bộ lên đảo.
- Bái kiến chủ tướng, mạc tướng may mắn không làm nhục mệnh.
Trần Quốc Toản cúi chào Lê Phụng Hiểu. Chúng tướng nhìn Trần Quốc Toản trong đôi mắt tràn ngập sự tán thưởng. Trong chúng tướng Trần Quốc Toản tuổi nhỏ nhất, cũng tràn đầy triển vọng nhất, với Trần Nhật Duật lại có quan hệ đồng tộc nên Trần Quốc Toản rất được đặt kỳ vọng. Lê Phụng Hiểu gật đầu nói.
- Trần chỉ huy làm rất tốt, bệ hạ biết được tin nhất định sẽ rất vui mừng.
Trần Quốc Toản cũng không kiêu ngạo lại nói.
- Bẩm chủ tướng, lần này mạc tướng thành công công lớn không thể kể đến một người.
Lê Phụng Hiểu kỳ lạ hỏi.
- Ai lại có thể được Trần chỉ huy khen ngợi như thế.
- Bẩm chủ tướng, người này nằm trong đội khinh kỵ trinh sát, võ lực không tầm thường, tên là Vũ Hải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...