Tuệ Tĩnh vốn hiện là viện trưởng học viện Y dược Đại Việt. Hằng tháng hộ bộ trích ra hai trăm quan để vận hành học viện y dược này bao gồm tiền lương cho các y sư, tiền thuốc, tiền chế tạo các loại thiết bị cần thiết. Lý Anh Tú hướng dẫn các y sư tạo ra những thiết bị khám bệnh đơn giản như bình oxy chế từ rêu, ống nghe,… phụ giúp cho việc khám chữa bệnh, Lý Anh Tú cũng phát hành một cuốn sách y học thường thức bao gồm những hiểu biết cơ bản của hắn về các chứng bệnh do vi khuẩn, virus và cách phòng chống. Điều này làm Tuệ Tĩnh vô cùng vui mừng cũng các đồng nghiệp của mình cắm đầu vào bắt đầu nghiên cứu. Nghe nói Quốc Tử giám phổ biến kiến thức khoa học Tuệ Tĩnh còn dẫn theo các y sư vào trong Quốc Tử giám để bổ sung kiến thức.
- Bần tăng bái kiến bệ hạ.
Tuệ Tĩnh vẫn một bộ áo cà sa sạch sẽ hành lễ với Lý Anh Tú. Lý Anh Tú lại cảm thấy Tuệ Tĩnh so với trước gầy hơn nhưng lại tinh thần hơn không ít. Lý Anh Tú biết Tuệ Tĩnh không phải người dông dài liền đi vào chính đề.
- Không biết đại sư đến tìm Trẫm là có việc gì?
Tuệ Tĩnh liền nói.
- Bẩm bệ hạ, trước kia bệ hạ từng nói với bần tăng sẽ thành lập một bệnh viện để chữa bệnh cho dân chúng. Bần tăng tại học viện y dược nay đã đào tạo được ba mươi vị y sư hợp cách, tám mươi sáu học viên vẫn đang đào tạo. Nay kính xin bệ hạ hạ lệnh xây dựng bệnh viện để các y sư càng có thể cứu giúp cho mọi người.
Lý Anh Tú không ngờ Tuệ Tĩnh lại tìm hắn vì điều này. Lý Anh Tú vốn ban đầu nói xây dựng bệnh viện là để lừa dối Tuệ Tĩnh xuống núi, nhưng sau này hắn nghĩ ra một cách hay hơn để vừa có thể xây dựng bệnh viện mà triều đình không phải gánh chịu quá nhiều phí tổn, vừa vừa lòng Tuệ Tĩnh. Thế nhưng thời gian trước Đại Việt chiến tranh, Lý Anh Tú cũng ném điều này sau đầu, mà Tuệ Tĩnh cảm thấy rằng lực lượng y sư phi thường không đủ nên cũng không nhắc đến. Hiện tại Tuệ Tĩnh cảm thấy học viện Y dược đã đầy đủ vững mạnh để có thể thành lập bệnh viện.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Được rồi, Trẫm sẽ gọi các đại thần đến, đại sư chờ một chút chúng ta cùng bàn bạc việc này.
Lát sau Lữ Gia, Tô Hiến Thành, Thạch Tiến, Mạc Hiển Tích, Nguyễn An đã đến đầy đủ. Lý Anh Tú đem kế hoạch của mình ra nói.
- Như lúc trước Trẫm muốn mở bệnh viện đa khoa Đại Việt. Tuy nhiên hiện tại lực lượng y sư đã có đầy đủ, Trẫm muốn mở rộng mô hình bệnh viện ra các xứ. Mỗi xứ phải có ít nhất một bệnh viện. Hơn nữa để tránh tình trạng lang băm hoành hành Trẫm hạ lệnh chỉ có ai được cấp giấy hành nghề tốt nghiệm từ học viện y dược Đại Việt mới có thể hành nghề.
- Bệ hạ anh minh.
Các quần thần đều tán đồng với ý kiến của Lý Anh Tú, Tuệ Tĩnh cũng rất vui vẻ, dù sao bệnh viện mở ra càng nhiều thì càng có nhiều bệnh nhân được nhận sự cứu chữa.
Lý Anh Tú lại nói.
- Trẫm muốn toàn bách tính đều có thể nhận được sự chữa trị tốt nhất. Nên Trẫm muốn miễn phí tất cả chi phí chữa bệnh cho dân chúng.
- Bệ hạ nhân đức.
Tuệ Tĩnh xúc động nói. Tự cổ chí kim làm gì có vị vua nào lại quan tâm đến dân chúng như thế, ít nhất là cả kiếp trước Tuệ Tĩnh tuyệt đối chưa thấy. Thạch Tiến lo lắng nói.
- Bẩm bệ hạ, chi phí trị bệnh thực sự rất cao, nếu triều đình chịu tất cả phí tổn chỉ sợ tài chính không đủ.
Thạch Tiến lo lắng như vậy là đúng. Hằng năm Đại Việt thu vào bao nhiêu, cũng chỉ có hơn một trăm ngàn quan, lại còn phải chi vào các nơi xây dựng, làm đường, quân đội,…gánh nặng thực sự quá lớn. Quả thực nếu không phải thuế thương nghiệp của Đại Việt rất cao thì hộ bộ quả thực giật gấu vá vai.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Chính vì vậy nền Trẫm quyết định thi hành chế độ bảo hiểm xã hội.
- Bảo hiểm xã hội?
Quần thần ngạc nhiên, bộn hắn chưa nghe từ này bao giờ. Lý Anh Tú nói.
- Đầu tiên chính là tăng chi phí chữa trị bệnh lên.
- Bệ hạ, không phải ngài vừa mới nói miễn phí?
Tuệ Tĩnh trừng mắt nói. Lý Anh Tú nói.
- Đại sư bình tĩnh. Trước hết chúng ta tăng chi phí chữa bệnh lên. Sau đó triều đình sẽ phát hành một loại giấy tờ gọi là “thẻ bảo hiểm” trị giá một quan có giá trị trong vòng một năm. Người có thẻ bảo hiểm bất kể là bệnh gì khi vào bệnh viện chữa trị triều đình sẽ chịu cho bọn hắn chín phần chi phí chữa trị.
Lữ Gia lĩnh ngộ liền cúi người nói.
- Bệ hạ anh minh, thần xin bái phục.
Dân số Đại Việt hiện tại chính là ba vạn người, nếu mỗi người đóng một quan mua bảo hiểm, thì một năm Đại Việt ít nhất cũng có thêm ba vạn quan. Mà một người một năm có thể bệnh mấy lần, thậm chí có thể chỉ là bệnh vặt, tiền thuốc cũng không cần bao nhiêu. Dân chúng cũng có thể không mua, nhưng nhỡ đâu bệnh nặng thì sao, trong khi chi phí chữa trị lại đắt đỏ, vậy nên để đảm bảo an toàn cho chính mình bọn hắn cũng sẽ bỏ ra một quan để mua bảo hiểm. Triều đình vừa có thể có thêm nguồn thu, mà dân chúng cũng có thêm một tấm bùa bảo mệnh.
- Trước hết công ti bảo hiểm thành lập sẽ do hộ bộ và y học viện cộng đồng quản lý, hộ bộ và y viện có thể đưa lên nhân tuyển, Trẫm sẽ phê duyệt. Nguyễn An, Trẫm cần khanh thiết kế ra một mô hình bản vẽ bệnh viện giao cho công bộ xây dựng, tiền từ hộ bộ chi. Trẫm yêu cầu chính là Bệnh viện phải rộng rãi, thông thoáng, phải có các phòng chuyên khoa khanh có thể tìm các y sư tham khảo, phải có một khuôn viên để bệnh nhân có thể đi dạo trong quá trình điều trị. Khanh có thể làm không?
Nguyễn An trong đầu tính toán một chút, hắn bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng của bệnh viện. Lát sau Nguyễn An hỏi.
- Không biết bệ hạ định xây dựng bệnh viện với chi phí bao nhiêu?
Lý Anh Tú không trả lời mà hỏi.
- Nếu xây tốt nhất khanh dự toán hết bao nhiêu?
Nguyễn An liền nói.
- Bẩm bệ hạ, thần ở đây có ba bộ phương án. Tốt nhất cần đến năm mươi ngàn quan, quá trình xây dựng cũng khá lâu, phương án thứ hai thần thu nhỏ quy mô lại ước chừng ba mươi ngàn quan. Phương án cuối cùng thần tiết giảm hết mức nhưng cũng dẫn đến chất lượng không đảm bảo nhất chỉ cần mười ngàn quan.
Lý Anh Tú gật đầu lại hỏi Thạch Tiến.
- Hộ bộ hiện tại có thể chi ra bao nhiêu?
Thạch Tiến thầm tính liền nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại còn một tháng nữa mới đến kỳ thu thuế, hộ bộ chi ra cũng chỉ được mười lăm ngàn quan mà thôi.
Lý Anh Tú lắc đầu.
- Mười lăm ngàn quan không đủ. Nếu xây dựng Trẫm muốn là cái tốt nhất.
Quần thần bắt đầu suy nghĩ, quả thực muôn thuở tiền bạc luôn là mối đau đầu của hầu hết tất cả các vị đế vương. Điều hành trong nước việc gì cũng cần tiền thế nhưng nguồn thu của triều đình cũng phi thường không ổn định, khi ruộng đất công dần dần bị chiếm nguồng thu không còn đầy đủ nữa thì khi đó cũng là lúc triều đại đi đến đoạn đường cuối cùng của nó.
- Bệ hạ, hôm trước bần tăng cũng đã bàn luận với trụ trì sư huynh. Khai Quốc tự có thể vì xây dựng bệnh viện quyên góp mười ngàn quan.
Tuệ Tĩnh bỗng nhiên nói như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Lý Anh Tú khô lời, hắn đã hạn chế rất nhiều quyền sở hữu của chùa chiền nhưng có vẻ như hắn đánh giá quá thấp sức mạnh của tôn giáo. Khai Quốc tự mới hình thành bao lâu, lại có khối tài sản lớn như vậy.
- Bệ hạ, thần xin phép được tổ chức quyên góp trong triều đình, mỗi người nửa tháng bổng lộc để xây dựng bệnh viện.
Lữ Gia lúc này nói. Thực ra bổng lộc của quan lại triều đình cũng không cao, như Lữ Gia đứng đầu triều tiền lương cũng chỉ là hai mươi quan một tháng mà thôi. Hơn nữa quan lại không được sở hữu ruộng đất nên nguồn thu của bọn hắn đến chỉ đều là bổng lộc, bị triều đình kiểm soát rất gắt gao. Nếu Lê Phụng Hiểu nghe ý kiến của Lữ Gia thì không biết có khóc hay không, phải biết hắn vừa mới bị bệ hạ phát bổng một tháng đây.
Mạc Hiển Tích sau một hồi tính toán liền nói.
- Bẩm bệ hạ, nếu theo ý kiến của Lữ Thái sư quả thực chúng ta có thể quyên góp được hai ngàn quan.
Như thế vẫn còn thiếu tiền, phải làm như thế nào đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...