Viên lão, cũng Viên Ngư Yên trở về sau, hai người im lặng cả quá trình không ai mở miệng nói chuyện, Viên Ngư Yên thì khiếp sợ vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Viên Lão thì âm thầm suy nghĩ lấy,khuôn mặt kia, tại sao lại giống vị thần y kia như vậy, cả lúc rời đi cũng như thế biến mất.
Âm thầm Viên Lão quyết định phải đến nhà gặp một lần.
"Ngư Yên đi thôi."
A,.. Viên Ngư Yên giật mình một tiếng, bị Viên Lão phá vỡ ảo giác, tỉnh táo lại.
"Gia gia, ta....đi đâu."
"Đến nhà người kia."
Viên Ngư Yên giật mình cười khổ,"gia gia, ngươi nghĩ hắn chịu gặp gia gia sao, ta còn nhớ hồi nãy nhưng gia gia cho người đánh hắn ta đấy.
Bây giờ chịu gặp mới là lạ, mà chẳng phải trọng yếu nhất là tìm ra hung thủ diệt trần gia sao, chả nhẽ gia gia ngươi hết hiềm nghi hắn rồi hả."
Viên Lão lắc đầu, ta cảm thất người này cùng vị thần y kia có quan hệ, nên mới tới bái phỏng mà thôi, còn nếu như hắn là hung thủ mà nói dù trả ra đại giới cũng cần tiêu diệt, không cần biết hắn là thần thánh phương nào.
Rất nhanh nửa ngày sau, hai người đứng trước cửa Mạn gia, Viên Ngư Yên đi lên trước gõ cửa.
Lần này cũng không có chút làm khó dễ, vừa gõ cửa là cửa mở, giống như đã đợi bọn họ đến tựa như.
Cũng không có ai mở cửa, bên trong đại sảnh hoàn toàn trống không, đang loay hoay không biết nên vào hay không thì đằng trong truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
"Vào đi."
Viên Lão trải qua rất nhiều thứ lạ trong đời, nhưng đến đây rồi vẫn không thể nào, giữ hoàn chỉnh bình tĩnh, bước chậm cước bộ đi thẳng vào trong nhà, đến một khuôn viên, phía đó 8 người đang ngồi trên bàn đá uống trà, Viên Lão chạy vội đến.
"Kẻ hèn Viên Lục đến đây gặp tiên sinh."
Dương Thần vẫn không ngẩng đầu lên chậm rãi thưởng thức trà thơm,toàn bộ mọi người cũng tựa như không thấy vẫn nói chuyện vui vẻ hoàn toàn không nhìn Viên Lão hai người.
Viên Lão có chút im lặng, không phải cho vào đi sao, hiện tại đến nhưng lại không thèm nhìn, quá mất mặt.
Viên Ngư Yên thì không giữ được bình tĩnh.
" Gia gia ta cho chào hỏi, các ngươi có thể cho chút thể diện được không,khinh người quá đáng."
Dương Liên cười ha hả, miệng nhai một chút đồ ăn vặt, mở miệng hét lên.
"Tiểu Hối có khách nhân đến tìm!!!"
"Tỉ à, ngươi giữ một chút thục nữ có được không." Dương Hối từ trong nhà cầm ra một con lợn quay ra nhìn lấy mọi người.
"Ha, tỉ ta muốn vậy ngươi muốn làm sao ta,"
Mọi người dường như đã quen với hai người này cũng không có mở miệng nói chuyện, nhưng Viên Lão lại phi thường kích động, vội vã chạy ra phía trước.
"Thần y, thực là ngài.", tại sao ta lại không nhận ra sớm chứ, khuôn mặt Dương Hối cùng Dương Thần nhìn đâu cũng có net giống nhau, khác nhau chắc cũng ở khí độ.
Dương Hôi nhưng cũng không đáp trả chỉ nhìn về Viên Ngư Yên.
"Hắc, tiểu muội muội ngươi đi lạc sao,"
"Ừ, hai bọn ta đi lạc."
Không phải Viên Ngư Yên nói chuyện mà là Thanh Ly, Thanh Ly nói chuyện tay vẫn không ngừng bấu lấy eo Dương Hối, mỉm cười như không nói.
"Ha... ha dễ bàn, dễ bàn, hai vị cứ ở đây đến bao lâu tùy ý."
"Ục ục."
Bụng tiểu Tuyết réo vang lên, biểu thị đói.
"Làm chuyện chính đi, người ta tìm ngươi chắc có việc đi, tiểu Tuyết nhưng đói."
Viên Lão nhìn vào liền có một chút nhận thức mới, căn nhà này lấy Dương Thần làm chủ.
"Viên Lục quấy rầy tiên sinh dùng bữa còn mong bỏ qua cho, đặc biệt vì việc sáng nay đến xin lỗi."
"Được rồi, mọi người cứ dùng, đệ đi chút."
Nói xong cũng kéo theo hai người rời đi.
-----------Ở một nơi khác--------
Một bà lão tay cầm cầu thủy tinh một tay cầm quải trượng, đang nói chuyện với một đám người phía dưới.
-Chúng ta chuẩn bị sớm đi, sẽ có một cơn gió từ phía đông thổi qua, tốt hay xấu hiện tại vẫn không thể biết được.
"Đoàng!!!!"
Vừa nói xong một tia sét giáng xuống, bà lão không kịp phản ứng đã bị sét đánh không chừa một mảnh.
"Bà bà,....Bà bà....."
Hiện trưởng một mảnh xôn xao, đoàn người quỳ rụp xuống một đống tro bụi tỏ lòng tôn kính trước người nãy.
Dương Thần cùng Dương Liên đang ăn bỗng ngưng mắt nhìn lên.
"Sao vậy," Mạn Thiên Âm không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Không có chuyện gì, có người nhìn lén thiên cơ mà thôi."
"Nói đúng hơn là nhìn đại ca ngươi đó."
Dương Thần không phản bác, "lần này cho Đường Lâm tới Đường gia rồi chúng ta qua một chuyến, ta cũng hiếu kì, vi diện này còn có người có thể tìm hiểu thiên cơ."
"Đường Lâm???, trở lại Đường Gia làm gì."
Đường Lâm bấy giờ mới ngẩng đầu thấp giọng,
"Ta muốn cắt đứt huyết mạch ràng buộc, đòi lại một chút Đường Gia lấy đi hai mẹ con ta."
Mọi người gật đầu biểu thị hiểu, bây giờ chỉ cần đợi Dương Hối lấy được giấy chứng nhận để lấy vé máy bay, kì thật Dương Thần nhưng muốn thử cảm giác đi máy bay nó kiểu gì, chắc cũng không gì hơn mấy món phi hành linh khí hồi trước dùng.
Xem ra thời gian cũng không còn sớm, nên đến Đường gia một chuyến.
- Đường gia từ lần trước từ Đông Hải về cùng Đường gia trước không có gì biến hóa, lớn nhất là khi trở về Đường Lâm mất tích, tuy đã cho người truy tìm nhiều nơi vẫn không có chút thông tin nào, còn về việc đến Đông Hải tìm người,... Cho Đường gia thêm vài cái lá gan cũng không dám.
Hiện tại, Ninh gia gia chủ cũng ngồi đối diện Đường Phong trong đại sảnh, phía cạnh còn Đường Bạch cùng Ninh Tuấn như hai con chó nhỏ ngồi phía dưới hạ thấp đầu nghe hai người nói chuyện, tỏ vẻ hiểu chuyện đúng lễ.
"Đường Huynh lần trước huynh có nhắc đến hôn sự giữa tiểu tử kia cùng con gái huynh, không biết vị nào a, có thể cho ta cùng nhóc con này gặp một lần không, tuổi tác hai đứa cơ hồ cũng có thể bàn đến chuyện kết hôn a."
Đường Phong che giấu rất tốt nhưng chung quy vẫn lộ một ít khó nói, Đường Lâm trốn mất hoàn toàn cũng không nằm trong dự đoán của bản thân, ai ngờ vài hôm sau đối phương đến tận nhà luôn.
Ninh gia chủ ánh mắt nhẹ nhàng câu lên,
"Đường Huynh có gì khó nói sao, yên tâm cứ nói thẳng ra ta là không oán trách đây."
Không oán mới lạ, chẳng nhẽ còn định gả Đường Yên ra cho ư,suy nghĩ một hồi Đường Phong thở dài,e rằng cũng chỉ còn cách đó.
"Gọi Đường Yên ra."
Đường Yên làm sao không biết chuyện, Đường Yên cố ý trang điểm một bộ ma chê quỷ hờn chỉ mong Ninh gia hủy bỏ hôn ước.
Kết quả, Ninh Tuấn kém chút ngất tại chỗ, thực sự quá dị hợm, mắt to mũi kệch, lông mày tô đậm, một đôi môi phải nói là không sai biết lắm, so đít khỉ còn muốn gớm.
Đường Phong ngay từ đầu tự tin uống trà nhưng khi Đường Yên bước ra, một miếng trà thơm cùng theo nước miếng một ngụm phun ra đất.
"Ngươi làm cái gì."
Đường Bạch, ôm bụng cười đến lăn ra đất,
"Tiểu Muội, ngươi nháo cái trò gì, cẩn thận dọa Ninh Tuấn cho chạy haha."
Đường Yên mong dọa chạy còn không được, liên tục chạy đến Ninh Tuấn bên cạnh tay không ngừng đụng chạm
"Tướng quân a, sau này phải đối sử tốt với thiệp nghe không..."
Giọng nói ngọt như mật, nhưng đôi môi được tô điểm quá mức kinh khủng liên tục áp sát, Ninh Tuấn không tự chủ được càng lúc càng lui, mãi ngã ngửa về sau mới gượng dậy được, sợ hãi thảm trọng la.
"Đừng.. Đừng qua đây... Không ta tự sát."
Ninh gia chủ âm trầm,
"Đường huynh, đây là Đường gia tiểu thư sao, mới đầu ta còn tưởng hầu gia tiểu thư đây, chuyện hôm nay cứ vậy thôi, cáo từ."
Ninh gia chủ tức giận đùng đùng,còn tưởng Đường Phong là đang cố ý chọc tức mình, lấy con khỉ đó về, Ninh gia về sau còn chỗ nào đứng.
Đường Bạch mới giờ mới đứng lên, Ninh thúc hiểu lầm rồi, đây là tiểu muội nghịch ngợm mà thôi, người muốn gả nhưng là tỉ tỉ ta, Ninh thúc người xem.
Nói Đường Bạch lại dơ điện thoại lên, phía trước là hình ảnh Đường Lâm, tuy là cổ lão thế gia, nhưng đồ công nghệ vẫn là có.
Ninh Tuấn đằng sau cũng kịp liếc, liền quên mất ngay khuôn mặt dị dạng đó, cả người đờ đẫn nhìn lấy Đường Lâm tựa như mất hồn, đẹp quá....
Ninh gia chủ, mới trì hoãn ngồi xuống, vậy tại sao lại không chịu ra gặp, hay là sợ Ninh Tuấn, yên tâm tiểu tử này rất hiền lành, đối xử nữ nhân rất tốt, Đường huynh yên tâm.
Ninh Tuấn đứng dậy vỗ ngực tự tin khẳng định, Đường thúc yên tâm, sau này tuyệt đối,đối sử tốt với nàng.
Đường Phong dơ ngón cái lên, vẫn là hiền chất thông minh nha, ta chúc ngươi sớm liền tìm thấy nha.
"Không cần tìm, Ta đến rồi!"
Bỗng dưng một tiếng nói vang vọng khắp đại sảnh, Đường Phong,Đường Bạch cả kinh, nhưng mà kinh hỉ, vậy mà tự trở về, không đúng tu vi này.
Đường Yên thở dài, trốn được rồi tại sao lại trở về đâu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...