Trở về nhà sau Dương Thần cũng có ý định cho tiểu Tuyết thôi học, dù sao học tập ở đây về sau cũng chả có chỗ dùng, Công ti Mạn Thiên Âm cũng đem ra bán, nói chung Dương Thần hiện tại chỉ muốn một nhà vui vẻ một thời gian dài, bù đắp trước kia thiếu thốn.
Thời gian này quá nhiều chuyện vụn vặn, không đi tìm chuyện, nhưng việc lại tự tìm quấn lên thân, Dương Thần nhận ra ở đâu cũng vậy đều giống như nhau cả tại sao cứ phải chính tỏ bản thân thật là siêu việt đâu.
"Cạch cạch."ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên
-Vào đi.
"Đại ca, ta hôm nay vừa cứu mạng một người,địa vị xem ra ở đây không nhỏ, đại ca ngươi xóa nhân quả giúp đệ được không."
Dương Thần nhíu mày.
"Người kia không có con gái hay cháu gái xinh đẹp sao."
"Ạch...khục khục.. Đại ca, ngươi nhưng đừng nghĩ ta giống vậy, ta chỉ là không muốn lằng nhằng mà thôi."
"Ừ, nói xem một ít đối phương đi."
Dương Hối, nghĩ nghĩ lại," nếu đệ không nghe nhầm thì hình như là cái gì mà lão lão gì tướng quân, ân không nhớ, nói chung địa vị tính theo tông môn thì là phó tông chủ đi."
"Ừ, còn có đất dùng, chuẩn bị đi chúng ta một tháng sau sẽ đi chơi, đi khắp vi diện này coi còn có gì vui đùa, nếu có người như vậy thì xem ra đỡ phải nhọc công."
"À, ngươi ít đi trêu chọc đến nữ nhân liền tốt."
"Khúc khúc khúc..., đại ca quả là hiền lành người." Dương Liên đứng ngoài cửa nghe thấy lời Dương Thần một bộ không thể ngừng cười.
Dương Thần mặt vẫn hời hợt lạnh nhạt, "Các ngươi có con rồi sẽ hiểu, chả ai muốn giao con mình ra cho một tên khốn nạn chà đạp rồi vứt bỏ đâu."
Dương Hối đánh một cái mắt," đại ca ngươi yên tâm, ta chưa bao giờ là người làm xong không chịu trách nhiệm người, đã là người ta người, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ bạc."
Dương Thần không cho ý kiến, mỗi người một ý nghĩ làm gì là quyền của người đó, không có ai có quyền ép buộc người khác ưa thích, chỉ nhắc nhở nghe hay không Dương Thần cũng chả bận tâm lắm.
Dương Thần hiện tại lại hứng thú hơn về con người ở đây tìm hiểu, tuy rằng yếu ớt nhưng bộ óc không sai.
Ví dụ như các chiều không gian, thậm chí dựa vào khoa học có thể mô phỏng lại không gian khác nhau.
Còn ẩn ẩn, nghiên cứu ra một chút quy luật thời gian, bất quá muốn hiểu thấu vẫn còn xa lắm.
Nắm giữ thời gian Dương Thần cũng chưa từng dám thử mạnh.
Du tẩu trong dòng thơi gian, giả sử như quay trở lại quá khứ giết đi cha mình, nếu vậy bản thân hiện tại sẽ không tồn tại, nhưng nếu bản thân không tồn tại vậy thì sẽ không ai giết cha mình, lại quay lại không ai giết, mình sẽ vẫn sống, mỗi lần tựa như gần nắm được rồi nhưng Dương Thần lại để hụt mất, bởi lẽ nó không dễ dàng để nắm giữ.
Thở dài một lượt, vội vã không được, a cũng quên mất con chuột nhỏ kia bây giờ không biết ra sao, con chuột là chỉ Lôi Kha.
Lôi Kha tuy không trực tiếp làm khó dễ Dương Thần nhưng thỉnh thoảng vẫn cho người ngó chừng, đối với sâu kiến Dương Thần cũng lười quan tâm, nhưng tựa hồ con kiến này còn có một chút trí tuệ, hơi tiếc là dùng sai mục đích.
Dương Thần cũng không quan tâm lắm, đối phương dùng bộ óc, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, mấy thứ kia cũng chỉ là phù vân mà thôi, không đáng được để trong lòng.
"Hay là để tiểu Tuyết chơi với đám này đây," ám đạo một câu Dương Thần lại tiếp tục nhắm mắt lại.
-Lôi Gia--------
Đại sảnh mọi người khẩn chương cực điểm, Lôi cục trưởng hiện tại cũng đảo chủ thành khách ngồi một bên cung kính cực kì.
"Viên lão, không biết ngài đại giá quang lâm Đông Hải thành phố nên không thể ngênh đón từ xa, còn kính mong Viên lão bỏ qua cho."
"Lôi cục trưởng không cần phải vậy, ta đến mục đích ngài cũng rõ, còn cần ta nói ra sao."
Lôi cục trưởng tất nhiên biết là chuyện gì, Trần gia thảm án diệt tộc tin tức đã sớm phát ra, thân là quan cấp cao Viên lão sao lại không biết.
"Viên Lão bệnh tình ngài không nhẹ, ngài cứ về, chuyện này cứ giao cho ta, ta đã cho người điều cha rồi sẽ nhanh tìm câu trả lời thỏa đáng."
Viên lão là ai, đánh cái mắt nhẹ là thấy đối phương nghĩ gì rồi chỉ là lười nói thêm.
"Bệnh tình không nhọc ngươi lo, ta hỏi thẳng ngươi đã điều tra được gì rồi."
"Ta..."
Lôi cục trưởng nào có điều tra, Trần gia diệt môn, có nằm mơ cũng muốn cười, còn hơi đâu mà điều tra, hận không thể mở tiệc ăn mừng đã là không quá đáng.
Viên lão hừ lạnh một tiếng
"Ta cho ngươi một tuần phải có manh mối, ta cũng nói cho ngươi biết tầm quan trọng, trần gia hồi xưa từng có ân với ta, ta hứa gả cháu ta cho trần gia, nhưng trần gia đã diệt, nếu một tuần sau không có manh mối gì thì chuẩn bị bỏ nón quan đi, hiểu chưa."
Nói xong cũng không them nhìn một bên Lôi cục trưởng cúi thấp đầu mặt đầy mồ hôi, trực tiếp rời đi.
Đi phía sau là một nữ tử tuổi tác không quá 20 dung nhan không tính cực phẩm, nhưng có một loại hấp dẫn khiến người xung quanh không khỏi nhìn nhiều vài lần không dám ngoảnh mặt đi, cô gái ánh mắt lạnh nhạt không chứa chút ba động nào lẳng lặng theo viên lão rời đi.
Vẻ ngoài lạnh nhạt đó ai biết đâu trong nội tâm không ngừng bắn pháo reo hò, trần gia diệt đối với Viên lão là một chuyện hết sức đáng giận, nhưng đối với nàng là một kiện thiên đại hỉ sự, đồng nghĩa với việc nàng không cần phải gả cho trần gia.
"Gia gia, sức khỏe người không tốt, hay là ta vẫn trở về kinh thành đi,"
"A, cũng nhanh quên mất, Ngư Yên hôm nay bệnh ta tái phát."
Cô gái tên Ngư Yên khuôn mặt biến sắc vội vàng ra đỡ.
"Gia gia, người không sao."
"Ha ha, ta chưa nói hết, hôm nay bệnh ta tái phát một khắc vừa vặn gặp một vị thần y, chỉ ra tay một nhoáng bệnh tình ta đã không còn đau."
Viên Ngư Yên kinh ngạc," làm sao có chuyện vậy được, bệnh tình gia gia đã đi tìm chuyên gia khắp thế giới nhưng vẫn không thể trị hết...
Viễn lão cười cười.
"Ta cũng không tin, tuy nhiên đến bệnh viện kiểm tra, bệnh tình ta cơ hồ đang chuyển biến tốt dần lên,mà lại vị thần y kia còn rất trẻ nha, tuổi tác không chênh lệnh ngươi bao nhiêu đâu."
"Không có khả năng"
Viên Ngư Yên lắc đầu phủ quyết, đùa gì thế bao nhiêu y học thế giới đến chữa trị cũng không hết, người nào không phải đại lão 60 70 tuổi.
Viên lão lắc đầu, "thế gian này kì nhân dị sĩ còn thiếu sao, nếu không phải ngươi có hôn ước ta cũng mong ngươi cưới được một người như thế."
"Trần gia chả phải diệt rồi sao, hôn ước cũng từ đó hủy thôi, ta cũng sẽ không cưới hắn, gia gia người còn không biết, tên kia là một ngụy quân tử sao, bên ngoài giả trang lịch sự, nhưng trong lòng sâu mọt đã ăn hết phế phủ."
"Haiz, không phải lời hứa năm xưa, ta cũng không muốn đâu, nhưng tên tiểu tử kia coi như hiện tại cũng hết chữa."
Bên trong Lôi gia.
"Cha, người kia là."
"Viên lão tướng quân, thân phận ta không thể xem, về sau gặp ngoài đường cung kính điểm, nhớ kĩ."
"Vâng, con biết rồi."
Lôi Kha sỡ hãi, nhân vật bậc này ngay cả Cha mình cũng không pháp rõ thông tin, xem ra tìm cơ hội chụp mông ngựa.
Lôi cục trưởng rốt cục mới bắt đầu điều tra Trần gia.
"Lôi kha, ngươi với Trần Hạo từng có qua lại, ngươi biết đắc tội người nào sao."
Lôi Kha mới nghĩ đến Dương Thần lại lắc đầu cười, Dương Thần giàu thì lại có thể đi nơi nào, chả nhẽ có thế hủy diệt trần gia hay sao, cũng liền đem sự việc cho cha hắn.
Lôi cục trưởng nghĩ nghĩ, có còn hơn không
Lập tức cho người điều tra sơ qua Dương Thần, rất nhanh mới thấy thuộc hạ quay về.
Phát hiện đối phương, hoàn toàn không có một chút giấy tờ cá nhân nào, hỏi thăm Lôi kha mới biết Dương Thần là chồng của Mạn Tổng giám đốc Mạn Thị tập đoàn, bất quá công ti hiện tại đã bán, nhưng ít ra cũng coi như biết được đối phương ở nơi nào.
Quả nhiên là may mắn ngoài dự liệu a, vậy là
Có câu trả lời cho Viên lão rồi, Lôi cục trưởng không khỏi vui vẻ trở lại.
Trong bí cảnh, Dương Thần trạng thái hiện tại không khác gì một tảng đã hoàn toàn không có một chút động tĩnh, cả nhịp thở cũng không, người khác nhìn thấy còn tưởng là một người chết, xung quanh Dương Thần bốc lên một vòng xám nhàn nhạt đình chỉ hết mọi thứ xung quanh, hoàn phảng phất vùng không gian đó hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, chính xác hơn là đã tách biệt với bên ngoài.
Một khắc sau đó mọi việc yên tĩnh vòng xám cũng biết mất xung quanh lại như bình thường, Dương Thần cũng mở mắt ra, đôi mắt tử sắc lóe lên tựa như một bậc vạn cổ đế vương thức tỉnh, người khác nhìn vào chỉ biết quỳ lạy phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...