Để Ánh Mặt Trời Sưởi Ấm Anh



Edit: Tử Liên Hoa 1612

Bạch Duẫn giơ di động, bật đèn pin chiếu sáng đường đi, vừa đi vừa nhắc Hoa Hựu Hi chú ý đoạn đường dưới chân.

Đường xuống đáy vực không dài nhưng lại dốc, ngay đàn ông con trai như anh còn thấy không dễ đi mà Hoa Hựu Hi không chỉ không than vãn một lời mà còn luôn cố gắng đuổi kịp anh. Điều này khiến anh nể phục từ tận đáy lòng, không khỏi có chút kính trọng với cô gái này.

Mà Hoa Hựu Hi cũng đang âm thầm khen ngợi sự cẩn thận của Bạch Duẫn, mỗi bước đi anh đều cố gắng chiếu ánh đèn xuống chỗ cô đặt chân, giúp cô đi lại khá nhẹ nhàng.

Trong lòng hơi xao động, người con trai này cũng không tệ đâu!


Hai người nhanh chóng đi tới đáy vực, còn may nơi này khá trống trải, lại có đèn pin chiếu sáng nên rất dễ dàng phát hiện Phác Nghê Tinh đang hôn mê bất tỉnh.

Khi đèn pin chiếu tới chỗ của Phác Nghê Tinh, Hoa Hựu Hi không khỏi hít đầy một hơi lạnh.

Chỉ thấy anh bị ngã thê thảm, những chỗ không có quần áo che chắn bị cào đầy vết thương, đặc biệt là mặt đã tới mức máu thịt lẫn lộn, có chỗ còn đang chảy máu, có chỗ đã bắt đầu khô lại, thoạt nhìn cả khuôn mặt vô cùng đáng sợ, đâu còn vẻ thanh nhã tuấn dật lúc trước.

Tuy chuyên ngành của Bạch Duẫn là tim nhưng anh biết không ít thao tác cấp cứu bình thường. Anh bình tĩnh kiểm tra cơ thể của Phác Nghê Tinh, ngưng máu đơn giản ở mấy chỗ động mạch, cố định lại xương cốt bị gãy, sau khi xác định không bị nguy hiểm tới tính mạng mới thở dài một hơi đi lau mồ hôi ở hai bên thái dương, gọi điện thoại cho Dương Quang đang lo lắng chờ đợi trên kia.

Gần như là chuông vừa reo, Dương Quang đã bấm nghe điện thoại.

Cô siết chặt điện thoại như níu kéo ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, sốt ruột hỏi: “Anh ấy sao rồi?”

“Không bị nguy hiểm tới tính mạng.”

Dương Quang như vừa tỉnh lại từ cơn mơ, ngồi sụp xuống như thể bị rút mất tất cả sức lực, giống như đã tìm được chỗ bộc phát mà bật khóc nức nở, “Hu hu... Không có… nguy hiểm tới tánh mạng… là tốt rồi, hu hu... Không có nguy hiểm tính mạng là tốt rồi, hu hu..."

Lúc này xe cứu thương cũng đã tới, lại rối loạn mất một lúc nhân viên cứu hộ mới đưa được Phác Nghê Tinh hữu kinh vô hiểm tới bệnh viện gần nhất.

Đây là lần thứ hai Dương Quang phải ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, nằm trong đó chính là người mà cô muốn ở bên cả đời, dù đã biết anh không bị ảnh hưởng tới tính mạng nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng thấp thỏm.

Khi ba Phác mẹ Phác chạy tới vừa đúng lúc cửa phòng mổ được mở ra.


“Con tôi sao rồi bác sĩ?” Mẹ Phác vội vã đi tới trước mặt bác sĩ.

“May mà có người kịp thời cầm máu cho cậu ấy, giờ bệnh nhân đã không còn nguy hiểm tới tính mạng rồi. Nhưng phần đùi của cậu ấy bị ngã rất nghiêm trọng, có thể cả đời này cũng không đứng lên được nữa. Còn cả vết thương trên mặt cũng rất sâu, chắc chỉ có phẫu thuật thẩm mỹ mới khôi phục được.” Bác sĩ đẩy gọng kính.

Mẹ Phác không dám tin đưa tay lên che miệng, hai chân mềm nhũn, ngã vào lòng ba Phác đứng sau lưng.

Chu Tây Nguyệt đứng bên cạnh cũng sợ hãi, lạc giọng thét chót tai: “Sao lại như vậy được? Chắc chắn là do tay nghề của ông quá kém, anh Nghê Tinh nhất định sẽ khỏe lại thôi!”

Tin rằng bất cứ bác sĩ nào nếu bị người khác nghi ngờ rằng tay nghề của mình kém cũng chẳng vui vẻ gì, huống hồ ông cũng không phải hạng người bình thường mà chính là bác sĩ có tên có tuổi ở nước Z mà Hoa Hựu Hi mời đến. “Hừ, vậy cô tự đi mà mời người khác giỏi hơn đi.”

Nói xong những lời này liền giận dữ bỏ đi, hoàn toàn không để ý tới Hoa hựu Hi đang không ngừng giải thích bên cạnh.

Nghe xong lời nói của bác sĩ, Dương Quang nhìn về phía Bạch Duẫn như muốn cầu cứu.


Bạch Duẫn thấy thế thì cúi đầu trầm ngâm một lát, “Lúc trước khi anh đi du học ở Mỹ có quen một giáo sư khoa chỉnh hình hàng đầu thế giới, nhưng tuổi ông ấy cũng cao rồi, bây chắc đã gần sáu mươi. Nhưng em yên tâm, để anh thử xem.”

Dương Quang nghe vậy, trong lòng trào ra cảm giác ấm áp, “Anh Bạch Duẫn, cảm ơn anh!”

Ba Phác mẹ Phác nghe thấy thế cũng rất kích động, ngước mắt nhìn lại mới thấy hóa ra là bác sĩ điều trị chính cho ba Phác. “Bác sĩ Bạch?”

Tuy có ngạc nhiên vì con mình có quen biết với Bạch Duẫn nhưng hiện tại ông vẫn quan tâm tới cái chân của con trai mình hơn. “Bác sĩ Bạch, ý cậu là chân của thằng bé nhà tôi


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận