Đêm đã khuya, Hạ Thiên dựa vào bàn viết nhỏ, hai tay thọc vào túi, đứng một cách lười nhát.
Đột nhiên Tần Vũ Tinh lật người lại, cả người cô nóng hổi, chân cẳng nghịch ngợm đá chăn văng ra.
Hạ Thiên ngẩn ra, rũ mắt nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của cô một cách dịu dàng, nhẹ nhàng đứng lên, đắp chăn lại giúp cô, nhét góc chăn vào, tay ôm lồng ngực, nói: “Ngủ ngon, Tần Vũ Tinh.”
Anh đứng lên, đi ra ngoài phòng khách.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ khách sạn, rọi lên tấm thảm màu xám, tỏa sáng lấp lánh. Tầm Vũ Tình cảm thấy chói mắt, đưa tay phải lên che mắt một lát rồi đột nhiên ngồi dậy.
Cô che miệng, nhìn bốn phía.
Đây là đâu?
Khách sạn!
Cô vội vàng cúi đầu xem lại quần áo, thở ra nhẹ nhõm, may quá… quần áo chỉnh tề. Cô nhíu mày, cẩn thận nhớ lại chi tiết tối hôm qua. Hình như Hạ Thiên kéo cô ra khỏi quán bar, sau đó mang cô tới Thế Mậu Thiên Giai, về sau thì thế nào?
Cô nằm mơ… Trong mơ, Hạ Thiên nói, bọn họ có thể thử ở chung một chỗ xem sao.
Dẹp dẹp dẹp!
Thật lộn xộn! Tần Vũ Tinh nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, hét lên một tiếng rồi bắt đầu tìm giỏ xách, trễ làm mất rồi!
Cuối cùng cô đau khổ phát hiện, không có giỏ xách, hình như vẫn còn ở quán bar thì phải?
Tần Vũ Tinh có chút lờ mờ, nhìn thấy trên bàn có tờ 100 đồng, vội vàng cầm lấy, chạy ra khách sạn, đón xe đi bệnh viện. Dọc đường cô bắt đầu suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không phân biệt được vô số hình ảnh không rõ ràng trong đầu. Đến cùng chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì chưa từng xảy ra…
Tần Vũ Tinh hoảng loạn chạy vào bệnh viện. Còn chưa tới văn phòng thì cô bị người giữ lại, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Tần, hôm qua cô không về nhà!”
Tần Vũ Tinh không khỏi sửng sốt, chưa gì hết mà người ta đã biết.
Cô y tá nhìn thấy vẻ mặt mê mang của cô, nói: “Là bác sĩ Từ nói. Tối hôm qua ngài ấy có gọi điện thoại tới bệnh viện, hỏi cô đã về nhà chưa. Rồi sáng hôm nay ngài ấy lại gọi điện thoại nữa. Có phải di động của cô hết pin rồi không?”
Tần Vũ Tinh sờ soạng túi quần jeans, lúc này mới phát hiện điện thoại di động đã bị tắt máy.
Đổ mồ hôi…
Tần Vũ Tinh ngượng ngùng nhìn cô ý tá, chột dạ giải thích: “Bạn học đã lâu không gặp kéo tôi ra ngoài quán bar tụ hội, sau đó tán dốc cả đêm.”
“Ha ha, tôi đoán là di động của bác sĩ Tần hết pin thôi. Người mau gọi điện thoại lại cho bác sĩ Từ đi. Ngài ấy có vẻ rất sốt ruột.” Cô ý tá chớp chớp mắt, lời nói mang theo vài phần hâm mộ: “Bình thường bác sĩ Từ canh giữ bạn gái khư khư trong người, khó trách khi có cơ hội hít thở không khí, cô liền hẹn hò với đám chị em.”
Tần Vũ Tình mập mờ một chút, không giải thích nhiều. Cô quay đầu lại, sắc mặt trầm xuống. Sự quan tâm của Từ Trường Sinh khiến cảm giác trong lòng cô lẫn lộn. Tần Vũ Tình mở điện thoại di động ra, thấy vẫn còn pin thì ngẩn người. Cô cũng không suy nghĩ sâu xa, vào phòng thay quần áo thay đồ ra.
“Vũ Tình, chủ nhiệm Lý tìm cô đấy.” Bác sĩ Lưu Duyệt làm chung khoa nhìn cô khẽ cười nói: “Xem cô ngáp thấy thương! Hôm qua bác sĩ Từ vừa mới chân trước bước đi, chân sau của cô đã đòi ra ngoài chơi.”
Tần Vũ Tinh khẽ mím môi lại, nở nụ cười nhàn nhạt. Ít ra trong mắt người ngoài, Từ Trường Sinh là người đàn ông tốt có ý thức trách nhiệm.
Bọn họ kết giao một năm rưỡi, đính hôn nữa năm, đến nay, Từ Trường Sinh vẫn chưa từng vượt qua nửa bước. Cô đã từng cho rằng Từ Trường Sinh tôn trọng cô. Bây giờ nghĩ lại, cô không khỏi cảm thán, có phải mình không có đủ sức hấp dẫn hay không?
Không muốn nghĩ nữa! Tần Vũ Tinh thở dài, đi tới phòng lãnh đạo.
Đang trên đường đi thì trùng hợp gặp được chủ nhiệm Từ, cô điều chỉnh lại cảm xúc, khuôn mặt tươi cười tiếp đón: “Sư phụ, người tìm con hả?”
Chủ nhiệm Từ đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân, ý bảo cô chờ một chút.
Một lúc sau, rốt cuộc bà cũng được thoát thân, kéo Tần Vũ Tinh đến một góc tường, nói: “Gặp chuyện lớn như vậy sao con không nói với tôi để cùng nhau giải quyết?”
“Hả?” Tần Vũ Tinh sửng sốt, không khỏi chột dạ.
Khỉ gió, chẳng lẽ chuyện bậy bạ của Từ Trường Sinh và diễn viên nhỏ đã bị bang lãnh đạo biết rồi?
Chủ nhiệm Từ nắm chặt cổ tay cô, vừa đi vừa nói: “Bác sĩ chủ Trị Vương Thường Thanh đã bị viện trưởng điều đi bệnh viện lân cận rồi. Cuộc giải phẩu này gây ra tử vong, tuy rằng chúng ta hoàn toàn không có lỗi, nhưng chịu không nổi người nhà nạn nhân quấy rối. Cô nhìn máy quay hình theo dõi mới biết được con bị người truy đánh, con không có chuyện gì chứ? Làm rối loạn cả bệnh viện!”
Đầu óc Tần Vũ Tinh trống rỗng, thật lâu sau mới sực tỉnh lại, nói: “À, con không sao.”
Cô vội vang quay một vòng, cười nói: “Sư phụ, người nhìn đi, con rất tốt. Nhưng mà, bác sĩ Vương đã rời khỏi bệnh viện rồi à?”
“Ừ. Vốn là muốn để cho ông ấy nghỉ ngơi mấy ngày là xong. Nhưng người nhà nạn nhân thất sự không nói lý lẽ. Bây giờ luật sư cũng không có đạo đức nghề nghiệp, nghe nói mở miệng đòi một nửa tiền bồi thường làm chi phí luật sư, có lòng tin giúp người nhà đi thưa kiện. Người nhà nạn nhân đang tức giận, liền quyết định chống đối với bệnh viện đến cùng. Dù sao người cũng đã chết, các giới truyền thông hùa theo với nhau, chắc là gần đây không có tin tức mới mẻ.”
“Bọn họ có chứng cứ lên tòa sao? Con nhớ bọn họ đã đồng ý bất kỳ kết quả gì của cuộc giải phẫu rồi ký tên mà.”
“Ha ha!”
Từ chủ nhiệm bĩu môi, kinh thường nói: “Lòng người không đủ nuốt cả con voi! Hơn nữa bảo sao nghe vậy, rất nhiều người hoàn toàn không muốn biết rõ chân tướng sự việc, chỉ muốn xem kết quả. Dù sao người chết chính là lỗi của bệnh viện.”
Tần Vũ Tinh gật đầu phụ họa: “Ý của người là…?”
“Ai da, cô không nghĩ sẽ kéo con vào. Tối hôm qua có gọi điện thoại về nhà cho con, nhưng con lại không có ở nhà.
Trên mặt Tần Vũ Tinh lộ ra vẻ khẩn trương, nói: “Mẹ con có nói gì không ạ?”
“Mẹ con nói con và bạn học Hạ Lộ ra ngoài tụ hội rồi. Chị ấy vừa nghe cô nói xong thì đã nghĩ đến chuyện cho con chuyển bệnh viện, hay là cử con ra ngoài học tập vài tháng. Tóm lại, đợi chuyện này dịu lại rồi hãy trở về.”
Tần Vũ Tinh gật đầu một cái. Nàng chợt nhớ tới cái gì, nói: "Sư phụ, người… có máy theo dõi?
Chủ nhiệm Từ ừ một tiếng, nói: “Đúng vậy. Nếu không thì không biết con gặp nguy hiểm như vậy, chỉ thấy bóng lưng của con bỏ chạy, còn có một đám người đuổi theo.”
“Còn người nào khác nữa không?” Tần Vũ Tinh hỏi tới.
“Không có. Sao vậy?” Chủ nhiệm Từ cảm thấy tâm tình của cô không được bình thường, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tần Vũ Tinh vội vả lắc đầu, cau mày nói: “Không có gì. Chỉ là… người đặt máy theo dõi làm gì?”
Chủ nhiệm Từ trừng mắt, tức giận nói: “Còn không phải vì lão già Vương bên khoa nội thần kinh mắc bệnh thần kinh. Không có chuyện làm, rảnh rang phê chuẩn cho một nữ minh tinh nhập viện.”
Tần Vũ Tinh khẽ run rẩy, chuyện này cô rõ ràng nhất. Mặt ngoài là chủ nhiệm Vương thu bệnh nhân, tám phần là vì quan hệ với Từ Trường Sinh.
“Nếu như cô có quyền quyết định thì nhất định sẽ không cho cô ta nằm viện. Bệnh viện tư nhân nhiều như vậy, vì sao một nhân vật công chúng như thế lại chạy tới bệnh viện cấp ba để xem bệnh? Người ta cố tình cầm đơn xin nhập viện của lão già Vương kia ký tên, thế là được vào ở. Phiền phức từ đó mà ra. Con có thấy trước cổng bệnh viện có cả đám dân ái mộ trẻ tuổi không? Nói gì là muốn nhìn thấy nam thần tượng! Con nít không hiểu chuyện không nói gì, cả đám ký giả không đạo đức nghề nghiệp so với bọn đầu cơ lại càng chuyên nghiệp hơn, canh chừng 24 giờ! Hôm qua cô làm ca đêm, cảm thấy nơi đó sáng rực làm giật cả mình.”
Hì hì, Tần Vũ Tinh nở nụ cười, nói: “Về sau người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Người ở lầu 7 mà không xuất viện thì sợ rằng không thể thiếu giới truyền thông.”
“Cũng không đúng! Sáng sớm hôm nay cô và viện trưởng đã đi khiếu nại rồi! Còn nữa, cô minh tinh kia cứ ra vẻ là bệnh nhân của Trường Sinh. Trường Sinh nhà con không phải đã đi công tác ở Hàng Châu sao? Cô ta nằm viện là có ý gì?”
Tần Vũ Tinh nghe tới đây, ánh mắt không khỏi lạnh lùng, nhưng lập tức khôi phục lại như lúc ban đầu, nói: “Chuyện này và theo dõi…”
“À, nguyên nhân đặt máy theo dõi là cũng vì một sự cố. Hình như là chuyện xe cộ của Hạ Thiên gì đó, tối hôm qua xảy ra tai nạn xe, chủ xe gây chuyện bỏ trốn…”
Tần Vũ Tinh sửng sốt hỏi: “Tối hôm qua?”
“Ừ, khoảng 9 giờ, ở phía Bắc Tam Hoàn.”
Tần Vũ Tinh nhíu mày, 9 giờ tối là lúc Hạ Thiên kéo cô ra khỏi quán bar, không có khả năng lái xe gây chuyện bỏ trốn.
“Dù sao tin tức lộn xộn chất đống. Trợ lý của Hạ Thiên nói, chiều hôm qua xe đã bị người ta ăn trộm trước cửa bệnh viện, la lối om xòm, cảnh sát cũng đã tới bệnh viện đểu tìm hiểu tình hình rồi. Con nói đi, lão già Vương có phải phiền phức lắm không? Chỉ vì lão ta thu nhận bệnh nhân mà toàn bệnh viện đều bị ảnh hưởng.”
“Chuyện này… sư phụ, người đừng nóng giận. Đoán chừng chủ nhiệm Vương cũng đã hối hận lắm rồi.”
Tần Vũ Tinh nhíu mày, thầm nghĩ: “Khó trách Từ Trường Sinh chạy nhanh như vậy.
Chủ nhiệm Từ không nhịn được, luôn miệng oán trách, nói gì đó nữa nhưng Tần Vũ Tinh không bận tâm, có chút không tập trung.
Từ chủ nhiệm không nhịn được luôn miệng oán trách, tất cả nói cái gì Tần Vũ Tinh cũng không còn đi đầu óc, lòng có chút không yên.
Đinh đinh
Đinh đinh
Đinh đinh
Bỗng chốc, điện thoại di động nhận được mấy tin nhắn, đều là của Từ Trường Sinh.
Tần Vũ Tinh do dự một lúc, trả lời: “Thật ngại quá Trường Sinh! Ngày hôm qua em uống rượu hơi nhiều với Hạ Lộ.”
Tin nhắn vừa gởi đi, Từ Trường Sinh liện gọi điện thoại lại. Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai, nói thẳng vào vấn đề: “Uống rượu à?”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, ừ một tiếng.
Hai người im lặng một hồi, Tần Vũ Tinh chột dạ tìm đề tài để nói: “À, Trường Sinh, hôm nay anh không chào hỏi nghen.” Theo như thói quen hàng ngày của Từ Trường Sinh, lúc nào anh cũng mở đầu cuộc điện thoại bằng: “Xin chào, Từ Trường Sinh”, hay là “ Xin chào, Vũ Tình.”
Từ Trường Sinh không lên tiếng, âm thanh có chút khàn khàn nói: “Hả? Cả đêm không tìm được em, bất kỳ ai cũng sẽ tức giận thôi.”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, cảm thấy hôm nay Từ Trường Sinh có vẻ là lạ. Cô giả đò ngớ ngẩn lung tung để đánh lừa người ta, nói: “Được rồi, Từ Trường Sinh, thật xin lỗi.”
“Thôi, không cần thiết phải khách sáo như vậy. Lần sau không nên tùy ý tắt máy, bằng không người khác tìm không được em sẽ rất lo lắng.”
Tần Vũ Tinh dựa vào vách tường, khẽ nói: “Dạ”. Ngày hôm qua cô quá xúc động rồi.
“Chúng tôi đang phân tích ca bệnh, cúp máy trước.” Từ Trường Sinh nói.
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, nói: “Được.”
Cô không ấn nút màu đỏ, chờ Từ Trường Sinh cúp điện thoại. Từ Trường Sinh cũng không gác máy, đột nhiên anh nở nụ cười: “Em chờ cái gì?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, nói: “Chờ anh cúp điện thoại.”
“Em cúp trước đi! Anh sẽ gởi một tin nhắn sau cùng cho em, đó bài thuốc giải rượu bí truyền của nhà họ Từ, thành phần đều có thể tự lấy trong nhà thuốc.”
Trong lòng Tần Vũ Tinh ấm áp, nói: “Được, em biết rồi.” Cô do dự cúp điện thoại, cơ thể từ từ trượt theo vách tường ngồi chồm hổm xuống. Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua giống như chưa từng tồn tại. Cuối cùng đâu là thật, đâu là giả...
Reng reng, chuông điện thoại di động lại vang lên. Cô nhìn màn hình điện thoại di động, ngẩn người, không bắt máy.
Reng reng, hiển nhiên đối phương là người rất cố chấp.
Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, chậm rãi bấm nút nghe: “Ngài khỏe…”
Đầu bên kia điện thoại, im lặng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...