Từ sau khi biết ta thai vị bất chính, Lãnh Nhược Tư mỗi ngày đều thật cẩn thận chiếu cố ta “Triệt Nhi, có cái gì không thoải mái nhất định phải nói nga!” Nghĩ đến Triệt Nhi có thể khó sanh hắn liền sốt ruột .
“Ta không sao ! Không cần khẩn trương như vậy đâu?” Làm như ta bị bệnh nan y.
“Trẫm có thể không khẩn trương đươc sao? Khó sanh sẽ chết người đó ngươi biết không?” Muốn hắn không khẩn trương mới là lạ đó !
“Haiz ~~~~~~ coi như ta cái gì cũng chưa nói !” Ta biết cho dù ta có nói thêm gì cũng vô dụng.
Lúc này Hứa Dương vào “Triệt Nhi, có chỗ nào không thoải mái không?” Hứa Dương đặt tay lên mạch của ta.
“Không có a !”
“Hứa Dương, Triệt Nhi rốt cuộc có việc gì hay không a?” Lãnh Nhược Tư sốt ruột hỏi.
“Không biết ! Nếu sinh sản thuận lợi thì sẽ không có việc gì !”
“Trẫm chính là hỏi ngươi, Triệt Nhi có thể sinh sản thuận lợi hay không a?” Thật sự là gấp chết hắn.
“Ta như thế nào biết?” Hắn không phải thần tiên làm sao mà biết trước được việc tương lai?
Xong rồi, xong rồi. Lãnh Nhược Tư xem như hoàn toàn xong rồi, hắn thế nhưng lại hỏi ra loại vấn đề ngu ngốc này a !
“Phụ hậu, Phụ hậu.” Tiểu Vân Vân mang theo Cầu Cầu đi vào.
“Tiểu Vân Vân, có chuyện gì sao?” Gần đây hắn cùng Cầu Cầu rất thân thiết a, không thấy bọn họ đến gặp ta a !
“Không có chuyện gì, chúng ta đến bồi Phụ hậu a !” Đã lâu không ở một chỗ cùng Phụ hậu.
Tiểu tử này còn biết nhớ ta ! “Ngươi còn nhớ rõ ta a ! Ta thấy ngươi có Cầu Cầu là đủ rồi !” Hừ ! Ta ghen tị.
“Như thế nào lại vậy được? Ta cùng Cầu Cầu đều thích Phụ hậu nhất. Đúng không Cầu Cầu?” Tiểu Vân Vân quay đầu hỏi Cầu Cầu. Cầu Cầu mãnh liệt gật cái đầu béo béo của nó, vươn đầu lưỡi liếm tay của ta “Được rồi Cầu Cầu, thật nhột nga !”
“Phụ hoàng, cữu cữu tìm người nga !” Mộ Dung Vân muốn hắn đến tìm phụ hoàng.
“Hảo! trẫm đi gặp hắn”. Vì thể hiện bản thân là một người cha tốt trước mặt Vân nhi, muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm cái đó
Ô ~~~~~~~ lời nói vừa rồi ta muốn thu hồi. Nguyên lai tiểu tử này không phải như ta nghĩ. Hóa ra nó là cấp ca ca đến truyền lời, thật sự là bất hiếu tử a !
“Phụ hậu, đệ đệ khi nào thì mới ra đời a?” Tiểu Vân Vân lấy tay đặt lên cái bụng đã nhô cao của ta mà sờ loạn.
“Ân, nhanh lắm, mấy tháng sau !” Nói đến việc này ta liền phiền a ! Sinh hài tử hình như rất đau.
“Thật tốt quá ! Mấy tháng nữa thôi là ta có đệ đệ để chơi với ta rồi !” Tiểu Vân Vân vui vẻ không thôi.
“Tiểu Vân Vân, ngươi sao lại biết là đệ đệ a? Có thể là muội muội mà?” Ta thích nữ nhi lắm nha.
“Ta biết mà. Nhất định là đệ đệ !” Bởi vì hắn chỉ thích đệ đệ thôi ! Nhất là đệ đệ đẹp giống Phụ hậu.
“Haiz ~~~~~~ Tiểu Vân Vân, ngươi còn nhỏ mà sao đã trọng nam khinh nữ như vậy chứ ?” Thật sự là không được a !
“Không có a ! Chỉ vì ta ghét con gái hay khóc nhè a, nhưng ta lại thích Phụ hậu dù người cũng hay khóc nha !” Bởi vì khi Phụ hậu khóc cũng rất đẹp nha!
Cái gì? Thảm, thảm, thảm rồi ! Tiểu Vân Vân sẽ không là bị Lãnh Nhược Tư và ta ảnh hưởng mà thành đồng tính luyến ái chứ ? Cái này thảm ! Lãnh Nhược Tư, sau khi trở về ta thế nào cũng phải cùng hắn hảo hảo nói về vấn đề này mới được. Mà Lãnh Nhược Tư hiện tại lại vào phòng Mộ Dung Vân “Các ngươi tìm trẫm có chuyện gì a?”
“Lãnh Nhược Tư, ngươi không biết những kẻ đến ám sát chúng ta hình như là người của hoàng cung Băng quốc hay sao ?” Mộ Dung Vân nói ra ý kiến của hắn.
“Người của hoàng cung Băng quốc? Sao lại có khả năng đó chứ?” Băng Hàn cùng hắn giao tình rất tốt. Hơn nữa nếu giết Triệt Nhi, hắn không sợ sẽ nhận lấy sự thù hận của Lãnh quốc cùng Mộ Dung quốc sao?
“Vì cái gì không có khả năng đó? Ngươi xem, đây là cái gì? Đây chính là vật Duẫn Tuyết từ trên người bọn sát thủ đó lấy được”. Mộ Dung Vân lấy ra một khối lệnh bài trên mặt viết hai chữ đại nội.
“Này…… Băng Hàn vì cái gì lại làm như vậy chứ? Có phái người đến hoàng cung thăm dò thử chưa?” Kỳ quái ! Băng Hàn là làm sao vậy?
“Duẫn Dung cùng Lăng đã đi tìm hiểu. Hẳn rất mau sẽ trở lại !” Mộ Dung Vân giải thích.
“Hảo, vậy chờ bọn họ trở về chúng ta sẽ tính !” Hắn phải về phòng chiếu cố Triệt Nhi mới được !
Lãnh Nhược Tư trở về “Phụ hậu, ta cùng Cầu Cầu ra ngoài chơi !” Phụ hoàng đã trở lại hắn cũng nên đi, không thì phụ hoàng sẽ sinh khí.
“Nhược Tư, ngươi đã trở lại.Ta có chuyện muốn nói với ngươi !” Phải cùng hắn nói chuyện Tiểu Vân Vân mới được.
“Làm sao vậy?” Xảy ra chuyện gì? Xem bộ dáng Triệt Nhi, chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng nga !
“Nhược Tư, ngươi biết không? Ta phát hiện Tiểu Vân Vân cũng như ngươi nga ! Đó là hắn thích nam tử !” Đây chính là sự kiện trọng đại đó nha !
“A?” Là việc này?
“A cái gì mà a? Ngươi nói nên làm thế nào bây giờ?” Hắn như thế nào lại không để ý a? Rốt cuộc Tiểu Vân Vân có phải nhi tử của hắn hay không a?
“Triệt Nhi, chuyện này không có gì không tốt cả. Dù sao có Hứa Dương cấp dược, cho dù tương lai hắn thật sự cưới nam tử cũng không sợ không lưu lại hậu nhân a !” Dù sao hắn cảm thấy không có vấn đề gì a !
Ta hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới Nhược Tư có thể nói như vậy a ! “A……” Đột nhiên ta hét to một tiếng.
“Triệt Nhi, làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn chăm chú vào ta.
“Bụng đau!” Đáng chết ! Hài tử lại đá ta.
“Cái gì? Trẫm đi gọi Hứa Dương !” Lãnh Nhược Tư vội vàng muốn chạy ra ngoài.
Ta ngăn hắn lại “Không cần, là con đạp ta thôi !”
Lãnh Nhược Tư liền lấy tay đặt lên cái bụng nhô cao của ta “Tiểu bảo bảo, ngoan a ! Đừng làm mệt Phụ hậu ngươi, hắn không chịu nổi ngươi nghịch như vậy đâu !” Nguồn :
Hắc hắc…… Đứa nhỏ này giống như nghe hiểu những gì hắn nói, nó thế nhưng không còn dùng sức đá ta nữa “Triệt Nhi, khá hơn chút nào không?”
“Ân, bảo bảo hình như rất nghe lời ngươi nha!” Thật sự là dấm chua chết ta mà ! Vì cái gì không nghe lời ta a?
“Đó là đương nhiên ! Hắn là con trai của trẫm mà !” Lãnh Nhược Tư kiêu ngạo nói.
“Ngươi như thế nào biết đây là con trai?” Hắn sao lại có cùng suy nghĩ như Tiểu Vân Vân chứ?
“Trẫm chắc là con trai!”
Lúc này Tiểu Vân Vân vào “Phụ hoàng……”
“Trẫm đã biết, ngươi không cần nói !” Khẳng định là bọn Duẫn Dung đã trở về.
Sau đó Lãnh Nhược Tư đến phòng Mộ Dung Vân “Hoàng Thượng Băng quốc dường như đã gặp chuyện, hoàng cung Băng quốc hiện đều là trọng binh canh gác, xuất nhập đều phải kiểm tra gắt gao”. Duẫn Dung nói ra những gì mình thấy.
“Không chỉ có thế. Ta còn hỏi qua dân chúng phụ cận và biết được trọng binh đang canh gác hoàng cung không phải là thân tín của Băng vương. Ta nghĩ chắc là hoàng cung Băng quốc đã có chuyện xảy ra”. Nhưng không phải là chuyện lớn bình thường. Thử nghĩ có hoàng đế nào chấp nhận binh lính bên người không phải kẻ thân tín của chính mình cơ chứ? Hắn không muốn sống nữa sao? Lăng Vân ngẫm lại liền cảm thấy không thích hợp.
“Thì sao? Việc này cùng chúng ta có quan hệ gì? Bọn họ vì cái gì muốn giết Triệt Nhi ?” Việc của Băng quốc hắn cũng đâu rảnh quan tâm. Hiện tại hắn một lòng chỉ đặt trên người Triệt Nhi.
“Không biết !” Bọn họ lắc đầu.
“Tốt. Ngày mai chúng ta xuất phát để trở về Lãnh quốc sớm một chút!” Ai rảnh quản Băng quốc phát sinh chuyện gì, chỉ cần Triệt Nhi có thể bình an cùng hắn trở lại Lãnh quốc, hết thảy đối với hắn đều không trọng yếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...