Chúng ta đi vào phòng, “Triệt nhi cố ăn cho hết được không?” Lãnh Nhược Tư đem thức ăn đưa qua.
“Không cần ! Ta ăn không vô” Đáng ghét ! Cứ muốn ta ăn, ta tức giận chu miệng.
Hảo khả ái ! Thật khá ! Đám bọn họ thấy mà choáng váng, Lãnh Nhược Tư thấy mọi người nhìn ta đến ngây người, sinh khí mà gắt gao nắm tay lại thành quyền. Đáng chết ! Thật muốn làm cho Triệt Nhi trở nên vô hình để không ai có thể nhìn thấy, hết thảy của Triệt Nhi chỉ có hắn mới có khả năng thấy được “Oa ~~~~~~ Triệt, ngươi thật sự là quá khả ái ! Ca ca ôm cái, hôn cái nào” Mộ Dung Vân hướng ta mà đưa thân đến.
Ta thình lình bị động tác này làm cho choáng váng “Ca, ngươi trước buông ta ra, ta sắp nhột chết rồi a !” Hắn ôm thật chặt, đầu của ta vừa vặn chôn trong bờ ngực hắn. Ô~~~~~~~~ ta sẽ vì vậy mà ngộp chết sao? Đột nhiên sao họa như vậy lại trút xuống ta a !
“Buông Triệt Nhi ra cho trẫm” Lãnh Nhược Tư tức giận đoạt lấy ta.
Được cứu trợ ! Ta cảm kích nhìn Lãnh Nhược Tư, “Ta thật sự là ăn không nổi với các ngươi ! Hai người các ngươi sao lại giành nhau hoài như vậy?” Duẫn Tuyết bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Vân cùng Lãnh Nhược Tư.
Lúc này ta mới phát hiện chúng ta dường như xem nhẹ quân chủ tam quốc nên ta ngượng ngùng hướng bọn họ cười cười. Sau đó Lãnh Nhược Tư thập phần bất an đi xử lí việc triều chính, “Triệt Nhi, chúng ta có thể gọi ngươi như vậy sao?” Kỷ Lăng vui vẻ hỏi.
“Ta nghĩ gọi như vậy không hay lắm? Gọi ta Triệt tốt hơn” Lãnh Nhược Tư thật sự sẽ lên cơn ghen, ta không muốn đêm nay không được ngủ đâu.
“Cũng tốt. Triệt hảo xinh đẹp nga ! Nếu Kỷ quốc ta cũng có một mĩ nhân giống ngươi thì tốt biết bao!”
“Hả? Mà thôi, Kỷ quốc hẳn là không giống với Lãnh quốc đúng không?” Thật muốn đi các quốc gia ngoạn ngoạn nga !
“Đúng vậy ! Các quốc gia đều không giống nhau !” Liệt giải thích.
“Chính vì không giống mới có thể hảo ngoạn a !”
Cùng bọn họ nói chuyện ta mới biết được nguyên lai các mùa ở mỗi quốc gia đều không giống nhau: Lãnh quốc thường hai mùa thu đông! Mộ Dung quốc đủ bốn mùa, Băng quốc thường mùa thu, Kỷ quốc cũng có đủ bốn mùa, Vũ quốc thường là mùa xuân. Mỗi quốc gia có nhiều đặc điểm riêng, ta hảo muốn đi xem nga !
“Phụ hậu không cần loạn tưởng, phụ hoàng sẽ không đáp ứng. Ngài vẫn nên chấp nhận sự thật đi !” Tiểu Vân Vân nhìn thấu ta.
“Tiểu Vân Vân cho ta ảo tưởng cũng không được sao?” Bất hiếu tử này dám đả kích ta như vậy ư? Ta muốn cáo trạng cùng Lãnh Nhược Tư.
“Triệt, ngươi ở đó ảo tưởng cái gì a?” Băng khó hiểu nhìn ta.
“Phụ hậu ảo tưởng đi các quốc gia ngoạn chứ còn gì nữa !” Tiểu Vân Vân không chút khách khí nói hết mong ước của ta.
“Không chuẩn. Triệt, ca ca không cho ngươi đi. Thân thể ngươi kém như vậy làm sao mà đi được” Vạn nhất xảy ra chuyện thì biết tính sao?
Ta còn chưa nói muốn đi. Hừ! Cùng Lãnh Nhược Tư giống nhau. “Ca ca cùng Nhược Tư thật là giống nhau, chỉ biết khi dễ ta, không để ý tới các ngươi !” Ta tức giận ly khai.
Sau khi Lãnh Nhược Tư tới “Triệt Nhi đâu. Sao không thấy hắn a?”
“Phụ hậu bị đại bá chọc cho sinh khí nên đi rồi !” Tiểu Vân Vân thay Mộ Dung Vân giải thích.
“Cái gì? Ngươi dám chọc hắn sinh khí?” Lãnh Nhược Tư căm tức nhìn hắn.
Lăng Vân đem sự tình nói với hắn một lần. “Như vậy a ! Cũng không có gì nghiêm trọng. Thân thể Triệt Nhi đã tốt hơn rất nhiều, tác dụng phụ của Liệt Hỏa Liên đã sắp trị dứt rồi”
“Tốt lắm? Ai chữa khỏi ?” Lợi hại như vậy?
“Hứa Dương chữa khỏi” Lãnh Nhược Tư không chút do dự trả lời.
Cái gì Hứa Dương? Mộ Dung Vân hoảng sợ, “Nói đến đây trẫm mới nhớ. Trước kia hai người bọn họ từng có một đoạn tình, ngươi sao lại không nói cho trẫm biết chuyện này?” Lãnh Nhược Tư nheo hai mắt lại.
“Cái kia…… Ha ha…… Dù sao Triệt cuối cùng cũng chọn ngươi, không phải tốt lắm sao?” Ngây ngô cười trung……
“Các ngươi từ từ ngồi đi !”
Nói xong Lãnh Nhược Tư vào phòng tìm ta, “Triệt Nhi đừng nóng giận, ca ca ngươi cũng chỉ muốn tốt cho ngươi !”
“Vô nghĩa. Ta đương nhiên biết hắn tốt với ta a!” Chỉ là ta không muốn biến bệnh nhân thôi!
“Triệt Nhi, trẫm biết ngươi không muốn ở trong phòng. Nhưng Triệt Nhi, nếu ngươi ra ngoài như ngươi nói, thân mình ngươi sẽ chịu không nổi. Ngoan ngoãn ở trong này, đừng làm cho ta lo lắng” Lãnh Nhược Tư nhíu mày ôm chặt ta. Nguồn :
“Hảo, ta sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng” Ta không muốn làm cho hắn lo lắng!
Đến tối, trong cung náo nhiệt. “Triệt Nhi đem cái này khoác thêm vào rồi chúng ta ra ngoài” Hắn cầm kiện áo choàng lông xù phủ thêm cho ta.
“Ta đã mặc rất nhiều rồi” Đã sắp đem ta bao thành bánh chưng!
Cuối cùng vẫn là Lãnh Nhược Tư cường thế ép ta phủ thêm, chúng ta đi ra đi. “Tham kiến Hoàng Thượng, hoàng hậu” Đại thần quỳ xuống.
“Đứng lên đi! Tiệc tối bắt đầu !” Lãnh Nhược Tư tuyên bố.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vừa xem biểu diễn rất khoái hoạt, ta cũng ăn. “Triệt nhi đừng ăn nhanh như vậy, cẩn thận mắc nghẹn” Lãnh Nhược Tư dặn dò ta.
Ta gật gật đầu, “Hoàng Thượng, Liễu Linh vì mọi người mà hiến vũ” Vũ Liệt đột nhiên mở miệng.
Trên vũ đài vang lên tiếng nhạc, Liễu Linh múa với bộ nhẹ nhàng bắt đầu hiến vũ, thật là lợi hại nga ! Nàng múa hảo hảo nga ! Ta quay đầu thấy Lãnh Nhược Tư cũng nhìn nàng chăm chú đến không rời. Ta ghen nên ở trên lưng hắn hung hăng nhéo một cái, hắn khẽ nhíu mày khó hiểu nhìn ta. “Ngươi xem mỹ nữ xem đến không dám nháy mắt một cái nữa hả?”
“Triệt Nhi, trẫm chỉ là thưởng thức màn vũ của nàng, cũng không có gì hơn a !” Triệt Nhi ghen tị !
Phải không? Sau đó ta bắt gặp Liễu Linh liên tiếp hướng về phía Lãnh Nhược Tư nhìn trộm, hại ta tức tới xém hộc máu a ! Ta phải nghĩ biện pháp làm cho Nhược Tư rời đi mới được? Ta cố ý uống một hớp lớn nước lạnh, chỉ chốc lát sau ta liền khụ lên mãnh liệt “Khụ khụ ~~~~~~~~~”
“Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư sốt ruột ôm lấy ta.
“Ta khụ khụ…… Thật là khó chịu khụ khụ……” Sớm biết thế này ta sẽ không uống nhiều như vậy, thân thể của ta đặc biệt không chịu nổi lạnh, thời tiết Lãnh quốc hiện tại chỉ cần dính một chút nước lạnh gì đó cũng khiến ta khụ hay cảm mạo liền.
“Triệt Nhi ngoan, uống nhanh hớp trà nóng này đi” Tay Triệt Nhi hảo lạnh nga ! Sớm biết thế đã không cho hắn đi ra.
Ta khụ quá lợi hại, căn bản không uống được. Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Lãnh Nhược Tư thấy mà hết hồn đến hô to: “Duẫn Dung, mau đến” Hắn vội vàng ôm ta trở về phòng.
Duẫn Dung vội vàng khám bệnh cho ta “Nói mau, Triệt làm sao vậy?” Mộ Dung Vân sốt ruột hỏi.
“Hoàng hậu chỉ là chịu không nổi hàn khí buổi tối mới khụ, hơn nữa quá kích động mới như vậy, uống liều thuốc sẽ không có chuyện gì nữa”
“Hảo, trẫm đã biết. Duẫn Dung, ngươi thay trẫm chiêu đãi các quân chủ đi !”
“Dạ, thần cáo lui trước” Duẫn Dung đem bọn Mộ Dung Vân mang ra ngoài.
“Triệt Nhi, làm gì lại kích động như vậy chứ?” Lãnh Nhược Tư khó hiểu, đau lòng vuốt ve mặt của ta.
“Ai kêu ngươi nhìn chằm chằm Liễu Linh?” Hừ nàng dễ nhìn hơn ta sao?
“Triệt Nhi, trẫm thật sự không có” Hắn thích Triệt Nhi ghen, nhưng nguy hiểm đến khỏe Triệt Nhi sẽ không tốt!
“Ô ~~~~~~~~~ ngươi gạt người ! Ngươi còn dám nói ta?” Ủy khuất chết ta mà !
“Ngoan, Triệt Nhi đừng khóc. Ngươi muốn trẫm đau lòng mà chết hay sao?” Lãnh Nhược Tư đau lòng ôm hôn ta.
Chúng ta hôn rất lâu mới buông nhau ra “Triệt nhi không thể cứ như vầy, vạn nhất sinh bệnh thì làm sao bây giờ? Trẫm không thể mất đi ngươi, mất đi ngươi trẫm nhất định sẽ chết” Hắn sợ Triệt Nhi sẽ rời hắn mà đi.
“Sẽ không, ta sẽ cùng ngươi cả đời” Ta thâm tình đem chính mình dâng tặng lên.
Kế tiếp cảnh xuân vô hạn, những người khác đã sớm bị chúng ta bỏ ra sau đầu …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...