Độc Sủng Nam Hậu

( H đây, chuẩn bị giấy lau đi thôi...)

Bởi vì phụ tử bọn họ luôn tranh thủ tình cảm, hai phụ tử tình biến càng sâu, Tiểu Vân Vân hiện tại nhìn thấy Lãnh Nhược Tư sẽ không còn sợ hãi như trước. Hôm nay ta cùng Tiểu Vân Vân đang đùa giỡn thì Lãnh Nhược Tư trở lại “Nhược Tư, ngươi đã trở lại. Ta có lời muốn nói” Ta tiến sát vào lòng hắn.

“Chuyện gì?” Triệt Nhi chỉ có khi nào có chuyện cầu xin mới làm như vậy với mình.

“Ta muốn ra ngoài dạo” Đến đây đã lâu như vậy nhưng ta chưa có ra ngoài quá mấy lần a !

“Không được” Phụ tử bọn họ đồng thanh trả lời.

“Vì cái gì bình thường cũng không thấy các ngươi ăn ý như vậy. Khi dễ ta thì liền nhất trí như vậy” Ủy khuất chết ta mà

“Phụ hậu đừng khổ sở, ta không khi dễ ngài nga! Phụ hậu ngoan nga !”

Ngoan cái gì ngoan? Ta mới là cha mà, như thế nào già lại bị nhi tử dụ a? Ta bất mãn cực “Triệt Nhi đừng cáu kỉnh. Hiện tại Lãnh quốc là thời điểm lạnh nhất. Ngươi không thể ra ngoài, thân mình ngươi sẽ chịu không nổi. Đợi khi sang xuân rồi hẳng ra ngoài dạo được không !”

“Được rồi, nhưng đến lúc đó đừng có mà không cho ta ra ngoài nga !”

“Hảo, trẫm sẽ không” Triệt Nhi vui vẻ trông thật đáng yêu, hắn hôn lên ta.

Lãnh Nhược Tư cùng ta hôn đến hồn xiêu vong ngã khiến cho Tiểu Vân Vân bị bỏ rơi bắt đầu bất mãn. “Đủ rồi. Phụ hoàng, Phụ hậu mau tách ra đi. Các ngươi không thấy sự tồn tại của ta sao chứ” Coi hắn là người vô hình sao?

Nghe hắn nói như vậy, ta vội vàng cùng Lãnh Nhược Tư tách ra, đỏ mặt thở dốc không ngừng, ngượng ngùng tiến vào lòng Lãnh Nhược Tư “Tiểu tử kia, lúc này ngươi nên thức thời mà li khai” Dám phá họi chuyện tốt của hắn cùng Triệt Nhi.

Tiểu Vân Vân không để ý tới hắn. “Vân Nhi a! Trước đó ngươi không phải vẫn muốn một bạch mã sao? Trẫm vừa vặn cho người ta mua một Tiểu Bạch mã, ngươi có thể đi tìm nó ngoạn ngoạn (chơi đùa)”. Lãnh Nhược Tư dụ hoặc hắn.


Này…… Thật là một viên đạn bọc đường lớn nga! Ngựa cũng muốn, Phụ hậu cũng muốn, nhưng không thể cùng lúc hưởng cả hai a? Nhìn ra Tiểu Vân Vân động tâm, Lãnh Nhược Tư nhân cơ hội “Vân Nhi, nếu ngươi không đi ngay, đợi lát nữa sẽ không cho đi”

“Được rồi, Phụ hậu ta hiện tại đi cưỡi, phải chờ ta trở về nga !” Hắn vui vẻ tiêu sái .

Hắn vừa đi Lãnh Nhược Tư lập tức ôm lấy ta mà hôn cuồng nhiệt. “Trẫm đúng là một trượng phu đáng thương, ta thế nhưng lại cùng nhi tử tranh đoạt tình cảm”. Lãnh Nhược Tư oán giận.

Hảo thôi ! hảo thôi ! Nhân gia thừa nhận gần đây đúng là làm cho hắn chịu vắng vẻ. Ta chủ động hôn lên hắn, làm loạn quần áo hắn “Triệt Nhi, đây chính là ngươi tự chọn nga! Ngươi phải phụ trách «Dập tắt lửa» A!”

Hắn lập tức bổ nhào vào người ta làm ta đỏ mặt rên rỉ……

Vài canh giờ sau, ta phi thường hối hận. Ta cảm thấy chính mình đã tự dâng mình tới miệng một đại sắc lang, đến bây giờ đại sắc lang còn không chịu “Bãi công” “A a a ~~~~~ đừng a a a ~~~~~ đừng đến nữa” Ta sẽ mệt chết.

“Triệt Nhi, trẫm đã nói chính ngươi là người lựa chọn nên ngươi phải chịu trách nhiệm” Triệt Nhi thật đẹp, đẹp đến làm hắn mê hồn.

“A a a ~~~~~~~~~ ngươi đúng là đại sắc lang. Mau ân a a a ~~~~~~~~~ mau dừng lại a ~~~~~~~~” Hắn nghĩ ta cũng là siêu nhân giống hắn sao?

Hắn làm như không có nghe thấy. Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Lãnh Nhược Tư nhanh tay lẹ mắt kéo chăn lên “Phụ hậu, ta đã trở về.”

“Nhược Tư, mau ‘lui’ ra ngoài. Tiểu Vân Vân đã trở lại.”

“Mặc kệ hắn”. Vừa đúng lúc làm cho hắn học được thế nào là ngoan để về sau đừng quấy rầy bọn họ.

“Đừng ân a ~~~~~” Ta vội dùng tay che miệng lại.

Lãnh Nhược Tư ác ý đẩy nhanh hơn tốc độ. “Phụ hậu, phụ hoàng các ngươi ban ngày ban mặt cũng ngủ a? Đừng ngủ, Phụ hậu chơi với ta đi !” Tiểu Vân Vân đem tay vói vào trong chăn.


“Tiểu Vân Vân, ngươi trước ra ngoài chơi đi. Đợi lát nữa hãy tiến vào” Ô ~~~~~~~~~ hắn sao lại ở thời điểm như vậy mà trở về chứ?

“Phụ hậu, da của ngươi thật tuyệt nga ! Sờ thật thích nga !” Hắn nhân cơ hội này mà ăn nhiều đậu hủ.

Lời này vừa nói ra đã làm mặt Lãnh Nhược Tư đen toàn bộ “Ra ngoài cho trẫm” Hắn rống to.

Tiểu Vân Vân biết Lãnh Nhược Tư sinh khí nên tuy không cam lòng nhưng vẫn phải đi ra ngoài. Hừ ! Hắn chẳng qua chỉ sờ sờ Phụ hậu một chút mà thôi sao lại sinh khí như vậy chứ? Sau đó chúng ta vẫn ở trong phòng, đến sáng hôm sau mọi thứ như được chiếu rọi báo hiệu mùa xuân đã tới. “Nhược Tư, ngươi đã nói sẽ đưa ta ra ngoài chơi” Hảo chờ mong nga !

“Đợi qua vài ngày nữa thời tiết ấm áp hơn thì chúng ta sẽ đi ra ngoài”

Ta gật gật đầu. Một lúc sau thì Lãnh Nhược Tư đi vào triều. Duẫn Tuyết tiến cung tới tìm ta “Tiểu Triệt Triệt, chúng ta ra ngự hoa viên dạo đi !”

Ta vui vẻ cùng nàng mang theo iTểu Vân Vân, Tiểu Lan và Tiểu Hương cùng đi. Mà Thục phi, Du phi cùng Cúc phi đã ở đó trước. “Chúng muội muội, Hoàng Thượng sau khi trở về liền cùng một chỗ với Mộ Dung Triệt. Chúng ta còn biện pháp nào nữa”

“Thục tỷ tỷ, chúng ta có thể làm gì hắn khi Hoàng Thượng cứ bảo hộ hắn như vậy”. Thậm chí cả cơ hội tiếp cận các nàng cũng không có.

“Yên tâm, nhất định sẽ biện pháp”. Thục phi hung ác nói.

“Ta thấy các ngươi đừng làm gì quá mức, không thì sẽ hại chính mình” Du phi khuyên các nàng, nàng không cảm thấy Mộ Dung Triệt có chỗ nào không tốt a?

Lúc chúng ta đến hoa viên, Thục phi cùng Cúc phi khiêu khích bước đến “Tham kiến hoàng hậu.”

Ta gật gật đầu ý bảo các nàng đứng lên, theo sau Du phi cũng đến đây. “Hoàng hậu, hôm nay đúng là tâm trạng tốt a. Chúng ta còn tưởng rằng hoàng hậu cả đời đều ở trong phòng không đi đâu nữa chứ !”


Ta không lên tiếng vì ta biết các nàng có ý định gây sự để tránh phiền toái. “Tiểu Triệt Triệt, chúng ta đi ra chỗ kia đi, chỗ đó cũng đẹp lắm!” Duẫn Tuyết lôi kéo ta đi.

Khi ta đi ngang qua các nàng, Cúc phi dùng chân gạt ta. Duẫn Tuyết vội vàng đỡ lấy ta “Phụ hậu, ngươi không sao chứ!” Tiểu Vân Vân lo lắng hỏi.

“Ta không sao.”

“Ngươi sao dám ngáng chân Phụ hậu?” Tiểu Vân Vân hung hăng đá cúc phi một cước.

Cúc phi tức giận dùng sức đẩy ngã Tiểu Vân Vân. Phía sau Tiểu Vân Vân là một tảng đá nên ta liền chạy qua ôm lấy hắn “Tiểu Vân Vân, ngươi không sao chứ?” Ta sốt ruột nhìn hắn.

“Ta không sao. Phụ hậu, còn người?”

“Tiểu Triệt Triệt, tay ngươi xuất huyết (trầy xước –> chảy máu). Ta đi tìm lão công ta” Duẫn Tuyết oa oa kêu to hy vọng Lãnh Nhược Tư sẽ không giết nàng.

Tiểu Hương vội vàng chạy tới “Không phải chỉ là vết thương nhỏ hay sao? Có cần làm ra vẻ như vậy không?” Thục phi khinh bỉ ta.

“Đủ rồi, ngươi cư nhiên dám đối với Vương gia như vậy thì đừng trách ta không khách khí”. Tiểu Lan tức giận rống to

Tiểu Vân Vân, Tiểu Lan cùng Duẫn Tuyết chạy nhanh đến đỡ ta đứng lên. Ta vừa đứng lên thân mình lập tức đổ xuống, Tiểu Lan đúng lúc ôm lấy ta. “Vương gia, ngươi làm sao vậy?” Nàng lo lắng hỏi.

“Không có việc gì”. Chân đau quá.

“Phụ hậu chân của người chảy máu” Tiểu Vân Vân kinh hoảng kêu.

Lúc này Lãnh Nhược Tư cùng Duẫn Dung chạy đến. Thấy như vậy ta Lãnh Nhược Tư khẩn trương ôm lấy ta “Triệt Nhi rất đau sao?”

Ô ~~~~~~ Hắn đến đại biểu cho việc ta gần nhất vài ngày tới không thể ra ngoài chơi. Ta nhàm chán đã lâu, ta uể oải lắc đầu. Đáng chết, Triệt Nhi như vậy nhất định rất đau nhưng vẫn kiên cường chống cự vì muốn biện hộ cho các nàng sao?


Lãnh Nhược Tư ôm ta trở về phòng, mọi người cũng cùng theo đến. “Duẫn Dung, mau đến xem Triệt Nhi thế nào ?”

Duẫn Dung giúp ta băng bó miệng vết thương xong rồi hồi bẩm. “Hoàng Thượng, hoàng hậu không có chuyện gì lớn. Mấy ngày tới không được xuống giường đi lại, miệng vết thương không được dính nước thì sẽ mau khỏi. Thần đi chuẩn bị thuốc”.

“Ân. Hiện tại nói cho trẫm biết đây là chuyện gì?” Vì cái gì mới gặp các nàng Triệt Nhi liền gặp chuyện không may chứ?

Thục phi các nàng thấy Lãnh Nhược Tư giận đến đen mặt liền bị dọa tới phát run. Tiểu Vân Vân tức giận đem sự tình nói cho hắn. “Người đâu, cách đi danh hiệu phi tử của Cúc phi, đưa vào lãnh cung”

Bị đưa vào lãnh cung? Chuyện này có cần làm nghiêm trọng đến vậy hay không? Ta vừa định mở miệng đã bị hắn trừng mắt nhìn nên đành ngậm lời muốn nói trở về. Lần này đã xuất huyết, vậy lần sau còn không toi mạng a? Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào có can đảm dám thương tổn Triệt Nhi, hắn tuyệt không dám nghĩ đến việc bị mất đi Triệt Nhi. “Hoàng Thượng, nô tì biết lỗi rồi, cầu Hoàng Thượng cho nô tì một cơ hội !” Cúc phi khóc không thôi, nàng hảo hối hận hảo hối hận a!

Lãnh Nhược Tư bất vi sở động. “Các ngươi về sau không được phép xuất hiện trước mặt Triệt Nhi”. Không có gì đảm bảo các nàng sẽ không là một Cúc phi khác.

“Nhược Tư ngươi……” Sao lại làm như vậy? Ta chẳng phải là sẽ không có khả năng cùng các nàng trở thành bằng hữu sao?

“Triệt Nhi không được biện hộ cho họ. Đến, ngoan ngoãn đem thuốc này uống hết đi”. Tiếp nhận thuốc trên tay Duẫn Dung.

Lãnh Nhược Tư uy ta, thuốc mới vừa vào miệng ta liền phun ra toàn bộ. Thật đắng nga ! Ta đem chính mình chôn vào trong chăn, Lãnh Nhược Tư khó hiểu cực kỳ. Triệt Nhi trước kia uống dược chưa bao giờ như vậy a? “Hoàng Thượng, thần ở trong thuốc có thêm mấy vị thuốc bổ thân bổ huyết nhưng hương vị rất đắng” Duẫn Dung giải thích.

“Triệt Nhi, ngươi cũng nghe thấy rồi đó, thuốc này ngươi không thể không uống. Đến, ngoan ngoãn uống nào” Lãnh Nhược Tư dụ ta.

“Không cần, không cần, rất đắng!” Chết ta cũng không muốn uống !

Hắn bất đắc dĩ kéo ta ra khỏi chăn rồi dùng biện pháp miệng đối miệng mà uy ta uống. Ô ~~~~~ hắn thật quá mức, ta vừa khóc vừa dùng sức đánh hắn. Hắn không nhúc nhích để cho ta tận tình phát tiết. Sau khi dụ ta ngủ rồi mới đi, mà Cúc phi bị vào lãnh cung, Thục phi ôm dấm chua đến dục hỏa công tâm mà đi về, Du phi âm thầm thương tâm tiêu sái .

“Huy Hoàng, Hạo Nhiên. Từ ngày mai các ngươi bắt đầu đi bảo hộ Triệt Nhi. Không được để cho hắn bị thương, chú ý Thục phi hơn nữa” Nàng đối với Triệt Nhi rất không có thiện ý.

“Dạ, Hoàng Thượng”.

Triệt Nhi, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, cho dù là thê tử của chính mình cũng không ngoại lệ. Từ sau khi nhận thức được tình cảm đối với Triệt Nhi, Triệt Nhi là toàn bộ của hắn, mất đi Triệt Nhi thế giới của hắn cũng mất theo…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui