Sau khi ta đuổi hắn đi, ta liền tự mình hờn dỗi. Lãnh Nhược Tư chết tiệt, Lãnh Nhược Tư xấu, Lãnh Nhược Tư đầu gỗ. Có vậy mà cũng không hiểu tâm tình của ta. Sau vài ngày ta cũng chưa cho hắn vào “Vương gia ngài hẳn là không nên trách Hoàng Thượng mới đúng, vì cái gì không để ý tới ngài ấy chứ?” Tiểu Hương khó hiểu hỏi.
“Hừ ! Ai kêu hắn không dụ ngọt ta chứ? Thật sự là tên đầu gỗ mà”
“Vương gia đúng là tiểu hài tử mà, thế này mà còn muốn người dụ ngọt !” Tiểu Hương chê cười ta.
“Đủ rồi, không cho phép cười ta !” Ta mặt đỏ không thôi.
Lãnh Nhược Tư ở ngoài cửa nghe thấy lời nói của ta mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra Triệt Nhi sinh khí là do hắn không có dỗ y a? Triệt Nhi thật đúng là tính trẻ con, Lãnh Nhược Tư đẩy cửa ra tiến vào “Ngươi tới đây làm gì ?” Ta sinh khí nhìn hắn.
“Được rồi. Triệt Nhi, đừng sinh khí. Trẫm thấy ngươi như vậy trẫm sẽ khổ sở lắm”
“Ngươi khổ sở đâu có liên quan gì tới ta a?” Ta thầm oán viết.
“Thật sự không liên quan đến ngươi sao? Thấy trẫm khổ sở ngươi cũng không khổ sở sao?” Lãnh Nhược Tư buồn cười nói.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi khi dễ ta” Ta đúng là không nên dễ tha thứ hắn, mới đó đã bắt đầu đùa giỡn.
“Được rồi, được rồi. Triệt Nhi, đừng nóng giận. Triệt Nhi, đừng sinh khí với trẫm nữa được không?” Lãnh Nhược Tư thận trọng nhìn ta.
“Dựa vào cái gì ?” Một câu dễ nghe cũng không có, ta dễ dàng bị vu tội như thế sao?
“Dựa vào trẫm yêu ngươi, ngươi cũng yêu trẫm”. Hắn thâm tình nhìn chăm chú vào ta.
Tâm của ta đập bang bang liên hồi, ha ha…… Hắn rốt cục còn nói yêu ta. Ta thấy Tiểu Hương ở một bên dùng tay bụm mặt “Tiểu Hương, ngươi làm sao vậy?”
“Vương gia, Hoàng Thượng các ngươi cũng thật là tình cảm a”. Tiểu Hương giễu cợt ta.
“Ngươi ra ngoài cho ta” Ta ngượng ngùng đem vùi đầu vào trong chăn.
Tiểu Hương vội vàng đi ra ngoài “Triệt Nhi, xuất hiện đi ! Có gì phải xấu hổ chứ” Hắn lấy đi chăn của ta.
Vài ngày sau khi ta cùng Lãnh Nhược Tư thân mật rốt cục mới kinh động Mộ Dung Vân. Hôm nay Lãnh Nhược Tư uy ta ăn cơm trưa “Nhược Tư, ta không ăn nổi” Không chống đỡ nổi nữa rồi.
“Không được, ngươi xem ngươi còn chưa ăn đến một nửa”. Sức ăn ấy cả con chuột cũng không như vậy.
“Nhưng ta thật sự ăn không vô a !” Cả ngày ở trên giường, thực vật tiêu hóa cũng chậm a !
“Triệt Nhi ngoan ăn thêm hai muỗng nữa thôi”
Ta bất đắc dĩ mở miệng ra. Lúc này Mộ Dung Vân vào được “Triệt, nghe nói ngươi tha thứ cho tên hỗn cầu Lãnh Nhược Tư kia?”
“Ca ca ngươi đã đến rồi” Hảo vui vẻ nga ! Ta không cần ăn tiếp nữa.
“Ngươi sao lại ở đây?” Mộ Dung Vân kinh ngạc nhìn Lãnh Nhược Tư.
“Trẫm như thế nào không thể ở đây ? Triệt Nhi là hoàng hậu của trẫm, người của trẫm”
“Triệt mới không phải ! Triệt hiện tại chỉ là bảo bối đệ đệ của trẫm. Triệt, ca ca không cho phép ngươi cùng hắn lại ở cùng một chỗ” Mộ Dung Vân gắt gao ôm lấy ta, tuyên bố quyền sở hữu của hắn.
Này…… Vì Lãnh Nhược Tư ta đã buông tha hết thảy những gì có ở thế kỷ 21, ta thương hắn nhưng không muốn làm tổn thương ca ca của ta, ta bị rơi vào thế khó xử “Triệt Nhi, không cần nghe ca ca ngươi” Thật vất vả Triệt Nhi mới không trách hắn, hắn đến nháo cái gì a?
“Triệt, ca ca không cho ngươi cùng hắn lại ở cùng một chỗ. Hắn mấy hôm trước đến đây còn hung hăng với ca ca, động thủ đánh Lăng nữa đó ! Nói không chừng hắn ở Lãnh quốc cưới một đống lớn phi tử ấy chứ !” Mộ Dung Vân cố gắng bại hoại hình tượng của Lãnh Nhược Tư.
Đúng vậy ! Hắn đã cưới ba mươi lăm phi tử, ta thầm oán nhìn hắn. Chết tiệt, Mộ Dung Vân hại Triệt Nhi lại sinh khí, rõ ràng biết Triệt Nhi kiêng kị nhất chuyện hắn cưới nhiều phi tử như vậy còn ở trước mặt hắn nói về vấn đề này? Lãnh Nhược Tư nhìn Lăng Vân ý bảo muốn hắn mau mau mang Mộ Dung Vân đi. Lăng Vân thập phần phối hợp khiêng Mộ Dung Vân đi ra ngoài.
Bọn họ đi xa “Triệt Nhi, không nên nghe ca ca ngươi. Trong lòng trẫm chỉ có ngươi thôi” Hắn nhu tình nhìn ta.
“Gạt người, ngươi lấy nhiều như vậy”. Chờ đến khi hắn trở về, hắn không phải chỉ có một mình ta.
Nghĩ vậy ta liền thương tâm mà rơi lệ “Triệt Nhi, đừng khóc. Các nàng đối với trẫm mà nói tuyệt không quan trọng, ngươi mới là người tối trọng yếu trong lòng trẫm”. Hắn ôm lấy ta.
Ta ở trong lòng hắn khóc một hồi lâu, ta mới phát hiện ta không sợ hãi hắn đụng vào. Hừ ! Hiện tại mới không cần nói cho hắn đâu ! Ta làm bộ sợ hãi động động thân mình, tránh xa hắn rồi sợ hãi nhìn hắn “Triệt Nhi, thực xin lỗi. Trẫm dọa đến ngươi”. Lãnh Nhược Tư đau lòng nói.
Sau vài ngày Lãnh Nhược Tư luôn luôn kề cận ta, kỳ thật ta biết ta đã không còn trách hắn nhưng lại không biết nên nói với hắn như thế nào? Buổi tối hôm nay, Mộ Dung Vân vẫn chưa đến, ta lạnh đến phát run “Mộ Dung Vân chết tiệt đi đâu vậy?” Lãnh Nhược Tư lo lắng.
“Không cần đi” Ta giữ chặt tên ngốc muốn đi tìm Mộ Dung Vân.
Hắn dừng lại cười cười an ủi ta “Triệt Nhi ngoan, trẫm muốn đi tìm ca ca ngươi, hắn nếu không đến thì cơ thể của ngươi sẽ chịu không nổi”
“Ngươi đến ôm ta đi !”
Lãnh Nhược Tư ngây dại, ngốc…… Thật sự là tên đầu gỗ. Ta đã đem việc nói tới đây, như thế nào còn không hiểu được? “Ta nói ta không giận dữ với ngươi. Nhược Tư mau lên đây, ta thật lạnh”
Lãnh Nhược Tư vội vàng đi lên ôm chặt lấy ta, một lát sau hắn vui vẻ không thôi nói: “Triệt Nhi, ngươi không sợ trẫm chạm ngươi ?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ta gật gật đầu, hắn cao hứng ôm ta ngủ, mà Mộ Dung Vân đang cùng Lăng Vân thân mật không rảnh tưởng nhớ tới ta. Buổi sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng “Nhược Tư mang ta ra ngoài ngồi một lát được không?”
Lãnh Nhược Tư do dự “Hoàng Thượng, để cho Vương gia ra ngoài phơi nắng một chút cũng tốt !” Tiểu Hương giúp ta thuyết phục Lãnh Nhược Tư
“Được rồi !”
Lãnh Nhược Tư đem ta bao thật kín mới ôm ta ra ngoài “Triệt Nhi có lạnh không?”
Ta lắc đầu “Triệt Nhi cùng trẫm trở về Lãnh quốc được không?” Hắn sợ hãi nhìn ta.
“Không cần, ta mới không cần trở về với ngươi”
“Triệt Nhi, ngươi còn chưa tha thứ cho trẫm sao?” Lãnh Nhược Tư thương tâm hỏi.
“Ta tha thứ ngươi! Ngươi đã thôi ta, ta dựa vào cái gì cùng với ngươi trở về?” Nói sau hắn cũng còn có một đống phi tử cơ mà !
“Triệt Nhi, trẫm không thôi ngươi. Trục xuất thư không phải là thư thôi ngươi, ngươi vẫn như trước là hoàng hậu của trẫm a !” Triệt Nhi để ý là chuyện này a!
“Được rồi, cùng ngươi trở về cũng được. Đáp ứng ta, không cho phép đi ong bướm với đám phi tử của ngươi. Nói cách khác ta sẽ trở về Mộ Dung quốc”. Ta mới không cần cùng người khác chia xẻ hắn đâu !
“Không thành vấn đề.” Hắn mới luyến tiếc việc để Triệt Nhi một buổi tối có người cùng hắn ngăn lạnh ! Nói sau thì nói, không có Triệt Nhi làm bạn, hắn ngủ cũng không tốt.
“Đây chính là ngươi nói nga, không cho phép gạt ta.”
Lãnh Nhược Tư vui vẻ gật đầu, đối thoại của chúng ta đều bị Mộ Dung Vân nghe thấy được “Triệt ngươi thật sự muốn đi cùng hắn sao?”
“Đúng vậy !” Ta vui vẻ viết.
“Được không……” Mộ Dung Vân do dự .
“Vân, ngươi không muốn Triệt hạnh phúc sao?” Lăng Vân vội vàng nhân cơ hội đả động hắn.
“Muốn, nhưng trẫm lo lắng a ! Triệt thân mình vẫn là yếu như vậy, yết hầu cũng không tốt. Đợi tới khi tốt hơn rồi đi được không?” Như vậy hắn sẽ đủ thời gian thuyết phục Triệt không cần đi cùng Lãnh Nhược Tư rồi !
“Không được. Trẫm có mang theo ngự y. Ngươi yên tâm, trẫm sẽ hảo hảo chiếu cố Triệt Nhi”. Lưu lại nói không chừng Triệt Nhi sẽ bị hắn nói mà thay đổi chủ ý .
“Ta muốn dẫn Tiểu Hương cùng đi, Tiểu Hương ngươi nguyện ý chứ?” Ta nhìn bọn họ.
“Hảo” Bọn họ trăm miệng cùng trả lời.
“Chúng ta ngày mai liền lên đường” Lãnh Nhược Tư tuyên bố.
“Ai…… Ngươi hảo hảo chiếu cố Triệt cho trẫm. Không cho phép tái thương tổn hắn, không là trẫm không tha cho ngươi” Mộ Dung Vân cảnh cáo hắn.
“Trẫm đương nhiên hảo hảo chiếu cố Triệt Nhi, trẫm sẽ không tái làm cho bất luận kẻ nào thương tổn hắn .” Hắn kiên định nhìn ta.
Ha ha…… Hảo vui vẻ nga ! yêu thương của ca ca, người yêu của ta Lãnh Nhược Tư, bọn họ với ta mà nói đều là người tối trọng yếu. Bọn họ đều yêu ta như vậy, bọn họ đối ta trọng yếu như ta đối với họ, thật là vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...