Độc Sủng Nam Hậu

Chúng ta rất nhanh được Huy Hoàng mang vào cung. Thái giám thấy bộ dạng của ta sợ tới mức hốt hoảng chạy vào phòng Mộ Dung Vân, chỉ nghe thấy âm thanh ái muội: “Nga ân ân…… Lăng (gọi tắt Lăng Vân là Lăng) không được…… Trẫm chịu không nổi”, Mộ Dung Vân đắm chìm ở trong kích tình.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không tốt”. Thái giám không để ý lễ nghi vọt tiến vào.

Lăng Vân nhanh tay lẹ mắt kéo cái chăn qua nhằm che cho hai người, bất duyệt hỏi: “Ngươi tiến vào làm gì chứ?”

“Hoàng Thượng, Lăng đại nhân. Vương gia đã trở lại” Thái giám bị Lăng Vân dọa sợ không nhẹ.

“Triệt đã trở lại, hắn như thế nào nhanh như vậy đã trở lại? Ngô ~~~~” Mộ Dung Vân bị Lăng Vân đột nhiên tập kích thở gấp không thôi.

“Không cần lo, chúng ta tiếp tục”

“Hoàng Thượng, ngài nếu không đi Vương gia sẽ chết”. Thái giám liều chết bẩm báo.

“Cái gì? Triệt sắp chết? Mộ Dung Vân đẩy Lăng Vân ở trên người hắn ra. Tình dục hoàn toàn tiêu biến, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài. Lăng Vân bất đắc dĩ sửa sang lại quần áo rồi cũng theo ra. Đợi sau này sẽ hảo hảo giáo huấn Mộ Dung Triệt cũng Lãnh Nhược Tư một chút, ai kêu bọn họ đánh gãy tính phúc của hắn cơ chứ?”

Bọn họ đi vào đại sảnh liền thấy ta chết ngất hơn nữa cả người bị thương. Mộ Dung Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch thân mình nhắm thẳng phía sau mà đổ, Lăng Vân chạy nhanh đỡ lấy hắn: “Mau truyền ngự y”

Bọn họ đem ta đặt lên trên giường, toàn thể ngự y bắt mạch cho ta: “Lăng, Triệt như thế nào lại thành như vậy? Hắn có xảy ra việc hay không?” Mộ Dung Vân muốn khóc.


“Vân, đừng khóc. Triệt không có việc gì, sẽ không”. Lăng Vân ôm chặt lấy hắn.

Trong chốc lát, ngự y bắt mạch đã xong: “Triệt thế nào?” Mộ Dung Vân sốt ruột hỏi.

“Hồi Hoàng Thượng, Vương gia ngài……ngài ấy……” Ngự y không dám nói, sợ hãi run run .

“Triệt làm sao vậy? Nói mau a ! Nếu không trẫm giết ngươi” Mộ Dung Vân nóng vội không thôi.

“Hoàng Thượng tha mạng! Vương gia bị người xâm phạm, thân mình lại gầy yếu, hơn nữa hai loại cùng nhau phát sinh, chỉ sợ Vương gia sầu quá thôi” Các ngự y sợ tới mức không dám nhìn Mộ Dung Vân.

“Cái gì? Triệt bị người xâm phạm cùng thân mình gầy yếu là chuyện gì? Còn có, Lãnh nhược tư đi đâu ?”

Tiểu Hương nức nở đem hết thảy kể lại cho Mộ Dung Vân, Mộ Dung xanh cả mặt còn người thì phát run. Hắn một tay đem đệ đệ yêu thương đii để rồi bị người chà đạp như vậy thì làm sao chịu nổi, Lăng Vân đối Duẫn Tuyết cười cười nói: “Cám ơn ngươi trên đường chiếu cố, ngươi cũng mệt mỏi rồi đi nghỉ ngơi đi”.

“Cám ơn”. Nàng thật đúng là có chút mệt mỏi.

“Ngự y, tình huống của Triệt rốt cuộc thế nào? Có thể chữa khỏi đúng không?” Mộ Dung Vân lo lắng hỏi.


“Rất khó, cho dù lần này có thể tránh được một kiếp. Vương gia thân mình so với trước kia rất kém, lại còn tác dụng phụ của Liệt Linh Liên thần không thể giải”

“Chỉ cần có thể bảo trụ mạng của Triệt là tốt rồi”. Chuyện này đối với hắn không trọng yếu. (ý nói chỉ cần giữ được tính mạng cỏn những vấn đề khác không quan trọng)

Mộ Dung Vân, Lăng Vân cùng Tiểu Hương lo lắng cả ngày bên cạnh ta, Huy Hoàng cũng kiên trì muốn bên cạnh ta, bọn họ không có cách nào khác đành phải đồng ý.

Thật tối, thật tối, đây là nơi nào? “Hà Ảo Mộng, đây là trong mộng của ngươi, lão phu tới cho ngươi một lựa chọn” Một đầu đầy bạc lão nhân xuất hiện .

“Ngươi như thế nào biết danh tính thật sự của ta ?” Hắn rốt cuộc là ai?

“Người trẻ tuổi như ngươi hẳn cũng biết nguyệt lão chứ?”

Đương nhiên biết, nhưng biết hắn để làm gì? Chẳng lẽ nói………… Ta kinh ngạc chỉ vào hắn, hắn gật gật đầu: “Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, một là trở về thế kỷ ngươi vốn sinh sống, hai là lưu lại thế kỷ mà ngươi xuyên tới. Thân thể sẽ tử vong, ngươi vĩnh viễn không có khả năng tái trở về.”

Cái gì? Này………… Ta nên làm như thế nào đây? “Vì cái gì ta đi tới nơi này? Ta muốn biết nguyên do”

“Nói cho ngươi cũng không quan hệ. Kiếp trước ngươi là công chúa, Lãnh Nhược Tư là tướng quân, các ngươi vốn có thể cùng nhau hạnh phúc, nhưng bởi vì lão phu nhất thời sai lầm gây nên bi kịch. Vì bù lại tình duyên các ngươi, lão phu đem ngươi đến nơi này để tiếp tục đoạn duyên tình chưa xong”.


Thì ra là như vậy, nếu tâm mình đã muốn ở lại nơi này, trở về thế kỷ đối với mình mà nói cũng không có nhiều ý nghĩa. Hiện tại bộ dạng của chính mình cũng chỉ làm người lo lắng, ta không cần làm cho ngươi thân cả 2 kiếp phải lo. “Ta quyết định ở lại nơi này, phiền ngài nói cho ba mẹ ta biết, ta ở đây sống rất tốt” Ta dặn dò hắn.

“Hảo, lão phu đã biết.” Nói xong hắn bước đi .

Sau đó ta vẫn hôn mê sốt cao không lùi, bọn người Mộ Dung Vân vẫn trắng đêm canh giữ bên cạnh. Rốt cục sau bảy ngày ta tỉnh. “Triệt, ngươi tỉnh, thật tốt quá”. Mộ Dung Vân vui vẻ ôm lấy ta.

Ta phản xạ muốn đẩy hắn ra xa, lui lui thân mình, Mộ Dung Vân không phòng bị, bị ta thình lình đẩy liền cứ thế ngã đi, Lăng Vân vội vàng đỡ lấy hắn: “Triệt, ngươi làm gì vậy?” Mộ Dung Vân khó hiểu nhìn ta.

Ta cũng không biết, ta thật chán ghét người khác chạm vào ta. “Đúng vậy, Vương gia ngài làm sao vậy?” Tiểu Hương cầm tay của ta.

Ta lần nữa làm lại chuyện vừa rồi, Huy Hoàng vội vàng tiếp được Tiểu Hương: “Vương gia, ngài làm sao vậy?”

Ta muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cho dù thế nào cũng phát không ra tiếng, thử qua mấy lần sau vẫn không có biện pháp, ta uể oải buông xuôi. “Triệt, ngươi không sao chứ?” Mộ Dung Vân lo lắng không thôi.

“Vân, ngươi trước hết đừng nên chạm vào Triệt. Người đâu, đem ngự y đưa vào” Lăng Vân ôm lấy hắn.

Ta sẽ không bị gì chứ? Nghĩ vậy ta không khỏi cắn môi, ngự y nhìn một lát “Hoàng Thượng, chúng ta ra ngoài nói đi.”

Ta níu níu quần áo Mộ Dung Vân muốn bọn họ không cần ra ngoài.


“Ngay tại đây nói luôn đi”

“Vương gia bị như vậy là vì trước đây bị người………… Trong lòng thụ thương, cho nên ở trong tiềm thức không muốn bị người khác đụng vào. Đến khi đau xót trong lòng Vương gia bình phục thì tốt rồi. Về phần vì cái gì không thể phát ra tiếng, là vì Vương gia la hét quá độ làm bị thương yết hầu, qua một khoảng thời gian sẽ tốt hơn. Quan trọng là đừng cho Vương gia chịu thêm kích động nào nữa”. Ngự y giải thích.

May mắn là không phải chuyện gì nghiêm trọng. Sau đó mỗi lần ta ngủ đều khóc làm bọn Tiểu Hương cũng vì vậy mà bị đánh thức. Hôm nay mộng lại tới nữa, ta lại mộng bị làm nhục “Triệt, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại”. Mộ Dung Vân đau lòng sờ sờ mặt của ta.

Ta mở đôi mắt đầy lệ của mình, nhào vào lòng Mộ Dung Vân, hắn đau lòng ôm chặt lấy ta: “Triệt, không có việc gì, không có việc gì. Đã có ca ca ở đây, không có việc gì”.

Hắn ôm ấp làm cho ta an tâm, sau đó Mộ Dung Vân liền vui vẻ: “Triệt, ngươi không sợ người khác chạm vào nữa rồi?”

“Thật tốt quá, Vương gia”. Tiểu Hương giữ chặt tay của ta, ta phản xạ tính đẩy nàng ra.

“Xem ra Tiểu Triệt Triệt chỉ là không sợ bị Hoàng Thượng ngươi chạm”. Duẫn Tuyết giải thích.

“Thật không? Bất quá Triệt không sợ ca ca thì tốt rồi”. Mộ Dung Vân cao hứng không thôi.

Đúng vậy, Mộ Dung Vân vẫn là yêu thương ta, tuyệt đối sẽ không hại ta. Còn Lãnh Nhược Tư mấy ngày nay có dự cảm không hề tốt, Triệt Nhi có phải hay không đã xảy ra chuyện? “Hạo Nhiên, chúng ta ngày mai liền lên đường.”

“Hoàng Thượng, ngài thương thế còn chưa khỏi hẳn! Đợi thêm vài ngày rồi hẳn đi”. Hạo Nhiên khuyên hắn.

“Không được, nhất định phải đi”. Hắn có dự cảm nếu hắn nếu không đi, Triệt Nhi của hắn có lẽ vĩnh viễn sẽ rời hắn mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui