Độc Sủng Nam Hậu

Tiểu Lan bị Lãnh Nhược Tư giữ lại “Hoàng Thượng, ngài có chuyện gì sao? Không có việc gì thì ta đuổi theo Vương gia”. Tiểu Lan sắc mặt không được tốt.

“Hạo Nhiên ngươi trước ra ngoài, trẫm muốn một mình nói chuyện cùng Tiểu Lan.”

“Hoàng Thượng, việc này……” Hạo Nhiên do dự không muốn đi.

“Không có việc gì nữa, ra ngoài đi !”

Đường Hạo Nhiên rời đi. Ánh mắt Lãnh Nhược Tư lập tức lộ ra vẻ sắc bén: “Là hắn phái ngươi hạ độc sao?”

“Là, là Hàn Băng đã hạ thủ, Ba ngày mị là độc hắn sở hữu. Chỉ sợ hắn đã ở đâu đây rồi” Tiểu Lan sắc mặt trắng bệch.

“Phải không? Không nghĩ tới hắn thế mà lại không có tính nhẫn nại a !” Lãnh Nhược Tư cười khẽ.

“Hoàng Thượng, ngươi nếu đã biết thì vì cái gì còn đuổi Vương gia đi ?” Tiểu Lan không rõ hỏi.

“Bởi vì Hàn Băng nhất định sẽ tìm nhược điểm của trẫm mà xuống tay. Trẫm tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn tới Triệt Nhi, quyết không”. Lãnh Nhược Tư kiên định.

“Nhưng làm như vầy có được không?” Tiểu Lan thực hoài nghi.

“Không có gì không tốt, ít nhất Triệt Nhi sẽ không bị thương”. Triệt Nhi bị thương một cọng tóc hắn liền đau lòng đến chết, càng miễn bàn đến việc vạn nhất bị Hàn Băng bắt thì sẽ thế nào? Ngẫm lại trong lòng hắn liền run sợ.

“Hy vọng như thế.”

Nói xong Tiểu Lan đi ra ngoài để cho Lãnh Nhược Tư hảo hảo nghỉ ngơi. Mà ta lại ở một đường chạy như điên, thẳng đến khi Duẫn Tuyết đuổi theo ta hô to “Tiểu Triệt Triệt, mau dừng lại đi, mau dừng lại”.


Ta đối lời nói của nàng mắt điếc tai ngơ “Tiểu Triệt Triệt nếu không dừng lại ngươi sẽ bị thương”. Hắn cưỡi ngựa nhanh quá.

Bị thương thì bị thương, dù sao cũng không có ai lo lắng. Lãnh Nhược Tư căn bản là không hề yêu ta, nghĩ vậy ta liền đau lòng đến rơi lệ. Duẫn Tuyết thấy ta căn bản không ứng lời nói của nàng, sốt ruột liền dùng tốc độ nhanh hơn chạy tới phía trước ta, thấy nàng chắn ở phía trước, ta chỉ còn cách dừng ngựa lại.

“Tiểu Triệt Triệt, mặc kệ ngươi thương tâm như thế nào cũng không thể lấy sinh mệnh chính mình ra đùa giỡn !” Duẫn Tuyết nghiêm khắc giáo huấn ta.

“Có quan hệ gì chứ, dù sao cũng không có người để ý ta”. Ta thương tâm nói.

Ba một tiếng. Duẫn Tuyết đánh ta. Ta kinh ngạc không thôi, từ nhỏ cho tới bây giờ không có người nào dám đánh ta, hôm nay lại bị một nữ nhân đánh? Hơn nữa trước đó Lãnh Nhược Tư lại vô tình với ta, ta thấy ủy khuất cùng cực, ta không chịu nổi nữa, nước mắt rơi thẳng “Tiểu Triệt Triệt, ngươi có biết lời nói vừa rồi của ngươi nói trong có bao nhiêu sự đả thương tới người khác hay không? Cho tới nay, thân nhân thương ngươi yêu ngươi chưa tính, Tiểu Hương luôn chiếu cố ngươi nghe xong sẽ có bao nhiêu thương tâm? Bọn họ là thân nhân cùng bằng hữu của ngươi, ngươi không sợ làm bọn họ thương tâm sao?” Nói vạy còn chưa đủ đâu !

Đúng vậy ! Hoàng huynh cùng mẫu hậu còn có bọn Tiểu Hương vẫn yêu ta. Nếu đã biết sẽ làm tâm bị thương, ta tự mình thương tâm là đủ rồi, không cần làm bọn họ cũng thương tâm như ta “Duẫn Tuyết, cám ơn ngươi.” Ta cảm kích nhìn nàng.

“Không cần cảm tạ.”

Lúc này Tiểu Hương chạy tới, nàng lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài không có việc gì chứ?”

“Ta không sao. Thực xin lỗi, làm cho ngươi lo lắng”. Ta áy náy nhìn nàng.

“Không có gì. Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta đi tìm khách điếm nghỉ ngơi một đêm đi !” Tiểu Hương thấy ta không có việc gì liền vui vẻ nói.

Ta gật gật đầu. Buổi tối một mình ngủ ở trên giường, lạnh làm ta căn bản là ngủ không được “Vương gia, ngài không có việc gì chứ?” Tiểu Hương lo lắng tiến về phía ta để nhìn.

“Ta không sao.” Ta miễn cưỡng cười cười, thật lạnh.


“Vương gia, ngài gạt người, ngài sắc mặt khó coi như vậy”. Tiểu Hương phồng mặt lên.

Ta không thể phản bác nàng, chỉ thấy nàng nhảy lên giường “Ngươi làm cái gì?” Ta khó hiểu hỏi.

“Bồi ngài a !” Tiểu Hương mĩm cười với ta.

Cái gì, nàng theo giúp ta? Không được, như vậy danh tiết của nàng không phải bị hủy hoàn toàn sao? Ta không ngại nhưng Tiểu Hương lại không thể không ngại, miệng lưỡi người đời không thể không để ý. “Tiểu Hương không thể”. Ta kiên quyết phủ định nàng.

“Vương gia, đây là Tiểu Hương tự nguyện. Tiểu Hương từ nhỏ không cha không mẹ bị người bán vào cung, Vương gia ngài chẳng những không chê Tiểu Hương sinh ra đê tiện lại còn đối với Tiểu Hương như muội muội ruột thịt, Tiểu Hương quyết định phụng dưỡng ngài sống quãng đời còn lại”. Tiểu hương cảm kích nhìn ta.

Không cần ! Tiểu Hương thực đáng thương, ta phải tìm một người biết yêu thương nàng rồi đem nàng gả cho hắn. “Tiểu Hương, ta thật cao hứng khi ngươi nghĩ như vậy, nhưng ta không thể, ta muốn ngươi hạnh phúc”. Đừng bất hạnh như ta.

“Vương gia……” Tiểu Hương cảm động không thôi.

Sau đó ta bảo Tiểu Hương trở về để mỗi người tự ngủ. Bởi vì quá lạnh nên ta một đêm không ngủ khiến ngày hôm sau tinh thần rất kém. Bọn Lãnh Nhược Tư vẫn làm như không có việc gì đi ra thành, Hàn Băng ở ngoài thành đợi hắn “Hàn Băng, ngươi tới tiếp giá sao?” Lãnh Nhược Tư ngoài cười nhưng trong không cười.

“Tiếp giá? Hừ ! Ngươi đừng nằm mơ. Hôm nay đây sẽ là nơi chôn thây của ngươi”. Hàn Băng âm ngoan cười cười.

“Kia phải xem ngươi có bản lĩnh hay không”. Lãnh Nhược Tư nhằm vào hắn đánh tới.

Rất nhanh hai bên liền giao thủ. Tiểu Lan cũng gia nhập cùng Lãnh Nhược Tư “Tiểu Lan, ngươi dám phản bội chủ nhân? Chủ nhân đối với ngươi có ân dưỡng dục a !” Địch nhân hy vọng có thể đem Tiểu Lan trở về phía hắn.

“Đại ân đại đức của chủ nhân, Tiểu Lan vĩnh viễn không quên nhưng Tiểu Lan không thể giúp chủ nhân thực hiện mưu đồ, Hoàng Thượng vô cùng anh minh”. So với giả dối, lãnh huyết Hàn Băng càng không thích hợp làm Hoàng Thượng hơn rất nhiều.


“Vậy không còn gì để nói nữa”

Trong khi bọn họ chiến đấu, Hàn Băng mang ý xấu hướng Đường Hạo Nhiên đánh một chưởng, Lãnh Nhược Tư vội vàng tiếp được hắn. Hàn Băng lập tức dùng toàn bộ sức lực tung một chưởng đánh Lãnh Nhược Tư làm hắn phun một ngụm máu tươi “Hoàng Thượng”. Hạo Nhiên bị dọa kêu to.

Lãnh Nhược Tư kiên cường chống một kiếm đâm tới, Hàn Băng không nghĩ tới Lãnh Nhược Tư còn dư lực phản kích, không hề phòng bị trúng một kiếm, một kiếm này vừa vặn xuyên qua bụng hắn, cuối cùng hắn vẫn thua. Nhìn thấy Hàn Băng chết, Lãnh Nhược Tư cũng an tâm hôn mê bất tỉnh “Hoàng Thượng”. Hạo Nhiên tự trách kêu to.

Bọn họ đem Lãnh nhược tư về khách điếm tìm ngự y khám bệnh “Hoàng Thượng bị thương chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian liền khỏi”

Nghe thế Đường Hạo Nhiên rốt cục mới yên tâm. Sau khi Lãnh Nhược Tư tỉnh lại “Hoàng Thượng ngài không có việc gì chứ? Ngự y nói ngài tĩnh dưỡng một thời gian thì khỏe. Thực xin lỗi, đều là lỗi của thần” Hạo Nhiên áy náy không thôi.

“Ngươi không cần áy náy, để trẫm hảo hảo nghỉ ngơi đi !” Như vậy mới có thể sớm một chút đi đón Triệt Nhi.

Tĩnh dưỡng mấy ngày, thương thế Lãnh Nhược Tư cũng chậm rãi khôi phục. Mà tinh thần ta lại kém đến quệ “Tiểu Triệt Triệt, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao kém như vậy a?” Duẫn Tuyết lo lắng hỏi.

“Ta không sao !” Mấy ngày nay ta trên cơ bản là không có ngủ.

“Thật không? Vương gia, ngài chắc chắn là không ngủ mấy ngày rồi, đôi mắt đã thâm quầng như vậy mà còn chối”. Cứ như vậy thân thể Vương gia chịu sao nổi.

“Tốt lắm, tốt lắm, ta không sao.” Liên tục ngáp.

Ngay tại chúng ta nói chuyện phiếm bên cạnh ngựa, một đội ngũ vận chuyển hàng hóa đi ngang qua “Lão đại, ngươi xem bọn đàn bà kia thật đẹp”. Chỉ vào chúng ta.

“Đúng vậy ! Các huynh đệ đi đường cũng nhàm chán rõ ràng hôm nay trời ban cho húng ta khoái hoạt. Bạch y mỹ nhân là của ta, còn lại các huynh đệ tự phân”. Người được xưng là lão đại cao hứng nói.

“Tốt lắm”. Dưới một trận hoan hô.

Nguồn :


Đám người bọn họ nhằm về phía chúng tamà tiến tới “Các ngươi muốn gì chứ?” Ta kỳ quái hỏi.

“Đại mỹ nhân, ngươi nói thử đi?” Bọn họ trưng ánh mắt thèm thuồng như mèo thấy mỡ.

“Ta là nam” Hừ ! Lại đem ta biến thành nữ nhân.

Ta cứ tưởng rằng ta nói như vậy bọn họ sẽ đi, nào biết nói như vậy bọn họ không đi mà còn hướng chúng ta đi tới. Nam tử đi đầu một phen xuống ngựa bắt lấy quần áo của ta “Mặc kệ ngươi là nam là nữ, ta nhất định phải chơi cùng ngươi”. Nói xong liền nhào vào ta.

“Buông, buông, không nên đụng ta”. Ta dùng sức giãy dụa nhưng đối với một người cường tráng như hắn một chút tác dụng cũng không có.

Hắn càng không ngừng đụng vào ta, ta chỉ có thể vừa kêu vừa khóc. Thân thể ta bị hắn hết hôn lại cắn “Buông Vương gia ra”. Tiểu Hương vội vàng tiến lên cứu ta.

“Ngươi nên lo cho chính ngươi trước đi”. Mấy nam nhân ngăn lại nàng.

“Các ngươi đúng là lũ súc sinh” Duẫn Tuyết ôm hài tử đánh nhau muốn giải cứu ta, đáng tiếc nàng thân cô thế cô.

Khắp thân ta bị nam nhân này làm cho không còn có gì để che lại, trên người nơi nơi đều bị hắn lưu lại ấn ký. Nhược Tư cứu ta, cứu ta a ! Ta thương tâm mà khóc. Vài ngày chưa ngủ hơn nữa thân thể hiện tại bị “ngược đãi”. Vì quá mức kích động, cả người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, oa một ngụm máu theo khóe miệng ta chảy ra. Trong mắt nam tử kia lại là một hình ảnh câu dẫn tuyệt vời “Không…… Không nên đụng…… ta.”

“Vương gia”. Tiểu Hương dọa khóc kêu không thôi.

Mệt mỏi quá, đau quá có lẽ ta cứ như vậy ngủ say đối với ai cũng tốt. Ta trầm tĩnh trong bóng đêm “Tiểu Triệt Triệt” Duẫn Tuyết kêu thật thê thảm.

Ngay tại này chỉ mành treo chuông, Đường Huy Hoàng chạy đến. Nhìn thấy thảm trạng của ta liền sinh khí một chưởng đánh chết nam tử kia, người khác thấy lão đại đã chết, bị dọa nhằm hướng đồng hoang mà chạy. Đường Huy Hoàng lập tức cởi quần áo chính mình che chắn thân thể của ta “Mau đem Tiểu Triệt Triệt hồi cung”.

Đường Huy Hoàng tìm một chiếc xe ngựa, hắn nhanh chóng lái xe chạy tới hoàng cung, mà Tiểu Hương thương tâm rơi lệ ôm lấy ta chăm sóc vết thương cho ta, Duẫn Tuyết cũng không thốt nên lời “Vương gia ngài trăm ngàn lần đừng có chuyện gì a !”

Là ai đang nói chuyện với ta? Đau quá, mệt mỏi quá! Ta không phải sắp chết chứ? Như vậy cũng tốt, ít nhất ta sẽ không tái đau lòng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui