7.
Bất đắc dĩ Jaejoong phải gọi cho Jung Hoon giải thích chuyện mang Jaejae vào cung sống, sau đó nhanh chóng chạy về nhà Jung Hoon, cùng lúc đó Jung Hoon cũng về tới.
“Quyết định rồi sao? Đi hoàng cung thật không sao chứ? Cái vị Thái tử kia không làm khó em chứ?”
“Yên tâm đi Jung Hoon hyung, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ đối với em tốt lắm, Jaejae ở bên cạnh em cũng yên tâm hơn, lại không khiến anh phải bận tâm.”
“Bận tâm cái gì! Có điều Jaejae theo em thì em sẽ an tâm hơn, có cần gì thì gọi cho anh ngay nhé.”
“Vâng, cám ơn hyung.”
Mới 2 tuổi Jaejae nào biết hoàng cung là cái gì, chỉ biết sẽ đến chỗ của baba làm việc, như vậy mỗi ngày sẽ được ở cùng baba rồi, cho nên bé rất vui mừng, ôm bình sữa nhảy tới nhảy lui trước mặt Jaejoong: “Baba, baba, có phải hoàng cung có rất nhiều món ngon không, có rất nhiều đồ chơi không? Jaejae mỗi ngày đều được ở với baba không?”
Jaejoong xoa đầu Jaejae “Đúng vậy, hoàng cung có nhiều thức ăn ngon, cũng có nhiều đồ chơi nữa, lúc baba làm việc không thể chơi cùng Jaejae nhưng sẽ có người khác chơi với con. Nhưng Jaejae vào hoàng cung nhất định phải ngoan, phải lễ phép bằng không sẽ có một chú đến nhốt con vào phòng tối, không cho ăn cơm, cũng không được gặp baba, có biết không?” Vì để cho Jaejae không gây rối trong cung, trước chỉ có thể hù dọa bé. Sau khi tạm biệt Jung Hoon, Jaejoong liền mang theo Jaejae trở lại hoàng cung, từ nay về sau sẽ bắt đầu cuộc sống của chấp sự trong cung, nhìn Jaejae miệng ngậm núm vú cao su ngủ ngon lành trong ngực mình, trong lòng Jaejoong cũng hơi lo lắng, dù sao nơi đó cũng là hoàng cung….
“Oa! Jaejoong, đây là Jaejae sao? Quả thực là phiên bản thu nhỏ của con, rất đáng yêu! Đến, cho ta ôm một cái nào!” Hoàng hậu vừa thấy bé Jaejae thì vui không tả nỗi, hận không thể đem bé ôm ngay vào lòng.
“Đúng vậy, Jaejae từ khi sinh ra đã giống con nên mới có tên ở nhà là Jaejae, tên thật là Kim YunJae.” Hoàng hậu thích Jaejae như vậy thì sau này nhóc ở đây hẳn không có vấn đề đi.
“Yunjae? Kia không phải là ghép tên của con và Yunho sao. Nghe cứ như con của Yunho và Jaejoong vậy.” Nghe tên của bé Jaejae, Hoàng hậu thiếu chút nữa cười toét miệng đến mang tai.
“Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, tên của bé Jaejae là thần nhìn theo danh sách tên có sẵn mà đặt thôi, không có ý gì đặc biệt đâu.” Nguyên bản chẳng nghĩ gì về cái tên của con, tự nhiên nghe Hoàng hậu nói xong lại cảm thấy xấu hổ “Jaejae, mau thỉnh an Hoàng hậu nương nương đi, nói Hoàng hậu nương nương kim an.”
“Hoàng hậu….nương nương….kim an.” Jaejae hai tay ôm bình sữa, giọng nói còn ngọng nghịu, đáng yêu không chịu nỗi.
“Jaejae ngoan quá, có muốn làm cháu nội của ta không?”
“Cháu nội là gì?” Jaejae nghiêng đầu thắc mắc “sẽ có nhiều thức ăn ngon sao?”
“Thật xin lỗi Hoàng hậu nương nương, Jaejae còn bé nên…” Jaejoong bị yêu cầu đột ngột của Hoàng hậu làm hoảng sợ.
“Có cái gì mà xin lỗi chứ, Jaejoong con cũng biết ta thật thích con, cũng muốn ghép đôi cho con cùng Yunho, thật đó không phải nói đùa đâu. Chậc, đáng tiếc….thôi thì không làm con dâu của ta thì làm con nuôi đi, ta cũng rất thích Jaejae, muốn nhận bé làm cháu nuôi, Jaejoong không muốn sao?”
“Jaejoong nào dám, có điều thân phận Hoàng hậu nương nương tôn quý…”
“Jaejoong à, con suy nghĩ nhiều quá rồi. Quyết định như vậy đi. Jaejae à, làm cháu của ta sẽ có nhiều thức ăn ngon, còn có nhiều đồ chơi, Jaejae có chịu không?”
“Ưm…Jaejae muốn ăn thật nhiều để mau lớn, bảo vệ baba.”
“Oa! Jaejae của chúng ta còn nhỏ đã ngoan như vậy rồi! Jaejoong à, không cần suy nghĩ nhiều, ta trước mang Jaejae về cung, con cứ đi lo bên chỗ Yunho đi, bảo Hyun Joong phụ, buổi tối sẽ dùng cơm bên điện Thái tử.
“Vâng, nương nương.”
“Jaejae, baba phải đi làm, Jaejae phải ngoan nhé, không được làm ồn Thái hậu, có biết không?”
“Jaejae biết, Jaejae sẽ ngoan mà, baba đi làm đi, không cần phải lo đâu.”
Nhìn theo Hoàng hậu ôm Jaejae rời đi, lòng Jaejoong có chút không biết diễn tả thế nào. Hy vọng Jaejae có thể bình an là tốt rồi.
“Hyun Joong, ngoại trừ tư liệu ở học viện chấp sự, cậu mau điều tra chuyện đứa nhỏ của Jaejoong một lần đi nhé.”
“Vâng, nương nương.”
8.
Jaejoong làm một ly trà theo công thức do tự cậu pha chế cùng một ít bánh, mang vào phòng làm việc của Yunho.
Yunho đang vùi đầu vào đống văn kiện, tư thế rất ra dáng một Thái tử điện hạ vì nước vì dân, thoạt nhìn còn có vẻ rất suất, Jaejoong thầm nghĩ.
“Thái tử điện hạ, xin hãy nghỉ ngơi, dùng trà bánh, thư giản một chút thì làm việc mới hiệu quả được.”
“Ừ, trà này là gì vậy, sao thơm thế.”
“Đây là trà bách hợp hương do thần tự chế, có tác dụng nâng cao tinh thần, khiến cơ thể thoải mái, lại còn bảo vệ được dạ dày. Điểm tâm thì dùng nước hoa hồng và mật làm thành cho nên ngọt mà không ngấy.”
“Cậu thật sự là rất cẩn thận trong mọi chuyện. Khụ khụ, Jaejoong nếu cậu thật sự là chấp sự do mẫu hậu chọn để chăm lo cho sinh hoạt của tôi thì cứ làm tốt công việc của mình nhé, tôi sẽ không làm khó dễ cậu đâu.”
“Vâng, Thái tử điện hạ.” Xem ra vị Thái tử này cũng không phải cố tình gây sự, còn chút tính người!
“Tôi cũng không phải người khó hầu hạ, nhưng tôi đối với cấp dưới có yêu cầu nghiêm khắc. Kim Jaejoong, đừng để tôi có cơ hội tước giấy phép hành nghề của cậu.”
“Vâng, xin điện hạ yên tâm.”
“Được rồi.” Yunho vừa lòng gật đầu “nghe nói cậu có học qua chuyên ngành quản lý.”
“Đúng vậy, lúc chọn môn học tự do có học lướt qua chút ít.”
“Cậu thấy tủ hồ sơ bên trái và kệ sách bên phải chứ? Đó là văn kiện công việc do tôi tiếp nhận từ phụ hoàng và sách tôi đã đọc qua. Kim Jaejoong, trong vòng ba tháng cậu phải xem qua hết các thứ này, để sau này khi tôi cần thì cậu sẽ tìm được ngay.”
“Điện hạ, Jaejoong là chấp sự đời sống.” Làm ơn đi, nhiều như vậy một năm còn xem không hết.
“Thì sao?”
“Chấp sự đời sống chính là phụ trách sinh hoạt hàng ngày của điện hạ. Chuyện công việc của điện hạ không phải đã có thư ký Shim rồi sao?” Ba tháng xem hết chừng này giấy tờ thì chẳng thể làm được việc gì khác mất!
“Nói thì nói như vậy, nhưng Changmin thường xuyên đi công tác thay tôi. Kim Jaejoong, cậu một ngày 24h giờ gần như đều kề cận bên tôi, có một số việc cậu làm so với Changmin tiện hơn rất nhiều. Ta mặc kệ cậu là chấp sự gì, là chấp sự của tôi thì không chỉ lo cho sinh hoạt của tôi là đủ, tôn chỉ của chấp sự không phải là vì chủ nhân phân ưu sao, ‘tất cả đều vì chủ nhân’ sao?”
“Đúng vậy, điện hạ. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Jaejoong, chẳng lẽ cậu không có năng lực đến thế sao? Chấp sự loại xuất sắc là đi cửa sau mà có được à? Vậy xem ra thời gian bị tôi đuổi việc sẽ không lâu đâu. Mau hưởng thụ cuộc sống chấp sự của cậu thêm vài ngày nữa đi.” Yunho uống một ngụm bách hợp hương, nở nụ cười tà, ngay cả nốt ruồi trên khóe môi cũng mang dáng vẻ khiêu khích.
“Jaejoong sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ Thái tử giao, mong điện hạ hãy yên tâm.” Jaejoong cơ hồ là nghiến răng nói những lời này. Quả thật là muốn điên rồi, mình mù nên mới thấy kẻ này có nhân tính!!!
“Vậy thì tốt. Cậu hiện tại có thể bắt đầu rồi, Jaejoong à, ngàn vạn lần đừng để tôi thất vọng nha!” Hừ, không phiền chết cậu cũng tức chết cậu. Mẫu hậu đáng giận, còn nói tôi không xứng với cậu, tôi thật muốn xem cậu có bao nhiêu vĩ đại.
Vì thế buổi chiều hôm nay, trong phòng làm việc của Yunho ngập tràn không khí kỳ quái… bên bàn làm việc bên này, Thái tử điện hạ ung dung bắt chéo chân lên bàn, thỉnh thoảng uống trà, ăn điểm tâm, nhàn nhã đọc tệp văn kiện trong tay, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người hắn, hay cho một cảnh đẹp hưởng thụ buổi trà chiều. Mà bên bàn làm việc bên kia, Kim chấp sự đáng thương của chúng ta đang bị vùi trong tầng tầng lớp lớp văn kiện chất cao như núi, dáng vẻ sắp bị văn kiện đè bất cứ lúc nào tỏa ra hơi thở phẫn nộ vô cùng. Tuy rằng Jaejoong có năng lực học tập siêu cường và trí nhớ cực tốt, nhưng mà nhiều văn kiện và sách thế này thì áp lực như ngọn núi chứ chả đùa. Yunho liếc mắt nhìn Jaejoong cúi đầu hăng hái chiến đấu với mớ tài liệu kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười nghịch ngợm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...