[DBSK Fanfic] – Chấp Mê Bất Hối

Tôi đã không bận tâm đến ngày YoonHo rời khỏi nơi này, có lẽ vào một ngày nào đó, đột nhiên tôi thức giấc sẽ không thấy YoonHo bên cạnh, tôi không biết mình sẽ ra sao, mình sẽ làm gì? Tôi hoàn toàn không hề biết được, tôi sẽ không thể biết, vì lúc này tôi yêu YoonHo đến phát điên, vì YoonHo mà quên đi tương lai số phận, dồn tất cả trái tim linh hồn cho thứ tình yêu cuồng loạn của mình.

Là một hay hai tháng YoonHo ở đây rồi, tôi không có thói quen đếm ngày tháng, đơn giản là hôm nay là một ngày thì ngày mai là ngày thứ hai. Mấy hôm nay quán Bar phải đóng cửa để sửa sang, nên tôi ở bên YoonHo từ sớm đến tối, YoonHo hiếm khi ra ngoài vì sợ bị người ta phát hiện. Nhưng hôm nay là một ngày nắng ấm trong như mật ngọt, những mái nhà lô xô cũng trở nên đáng yêu. Tôi chợt rất muốn cùng YoonHo ra ngoài đi dạo, bước đi lang thang trong công viên để xóa tan đi cảm giác bức bối tù túng.

Sau khi năn nỉ đến khô cả nước bọt, cuối cùng YoonHo cũng chịu cùng tôi đi ra ngoài, không khéo cứ ở trong nhà suốt thế này nếu anh không thấy khó chịu thì tôi cũng sẽ úa tàn mà chết. Nhìn anh vừa đeo kiếng râm, miệng che khẩu trang thật là buồn cười. Hai đứa chúng tôi mỗi người cầm một chiếc xúc xích bán ven đường, bên trên có mù tạt cay xé lưỡi. Trời cũng đã chớm đông từng cơn gió thốc tới lạnh lẽo.

[Hay anh ăn món Bulgogi không?]

[Ở đâu thế?]

[Tôi sẽ tự làm, chúng ta đi ra siêu thị thôi!]


Không để anh kịp suy nghĩ tôi đã kéo tay anh chạy thẳng ra siêu thị, dù sao thì về chuyện nấu ăn thì tôi hoàn toàn tự tin vào khả năng của mình. Tôi lấy trên kệ thức ăn nào là thịt bò, rau diếp, giá đỗ, chất đầy lên xe, tôi còn mua cả một chai vang nổ khai vị nữa.

[Này cậu mua nhiều thế, liệu có ăn hết không?]

[Không sao, có phải tôi đang sống một mình đâu]

Tôi vẫy xe buýt, mấy gói đồ nặng tôi đều đã trút lên tay anh. Nhìn anh khệ nệ mang nhiều thứ như thế, tôi cũng cảm thấy tội nghiệp, liền giúp anh ta xách bớt một ít đồ, không phải anh rất khỏe hay sao nên đừng có phàn nàn.

Seoul đã lên đèn ánh sáng lấp lánh như sao trên trời, đi xe buýt chắc cũng mất khoảng nửa tiếng mới về đến nhà. Nhìn khung cảnh hai bên đường chốc lát đã cảm thấy buồn ngủ, tôi dụi dụi mắt.

[Khi nào đến trạm thì gọi tôi dậy nhé.]

Tôi tựa đầu vào vai YoonHo ngủ ngon lành, đúng là dễ chịu thật.

[Này, JaeJoong, cậu…]

[Dậy đi JaeJoong đến trạm rồi] YoonHo lay mạnh vai tôi làm tôi choàng tỉnh dậy. Hai đứa chúng tôi bước xuống xe buýt, YoonHo lẩm bẩm.


[Lần sau sẽ không để cậu dựa đâu, nước miếng chảy ướt cả vai áo tôi rôi đây này.]

[Không, tôi nào có chứ.] Tôi vội vã biện minh, thậm chí còn sờ vào vai áo YoonHo thấy nó vẫn hoàn toàn khô ráo.

[Haha, tôi đùa đấy, không ngờ cậu dễ tin như vậy.] Tôi ngượng đỏ cả mặt vì bị anh bắt thóp, đành phải chịu nhượng bộ.

Mùi thịt thơm phức, ly rượu vang màu anh đào như tinh tế chuyển động. Chẳng mấy chốc anh đã ăn hết phần của mình, những miếng thịt vẫn còn đang cháy sèo sèo trên vỉ, hương thơm ngây ngất, men rượu bắt đầu ngấm vào làm thân thể tôi nóng bừng, hình như YoonHo cũng thế, ánh mắt tôi đã mơ hồ. Tôi ôm lấy YoonHo mà hôn, trong khoảng khắc như kẻ tuyệt vọng trong vòng xoáy dữ vô tình vớ được cành cây mà cố gắng nắm chặt. Liệu lúc đó, chúng tôi làm tình vì yêu nhau hay không, hay vì tâm hồn yếu đuối mà để cô đơn khuất phục, tôi không biết, anh không biết.

Sức mạnh của người đàn ông trong lúc làm tình bùng nổ như pháo hoa hoan lạc. YoonHo đè mạnh tôi xuống sàn đau điếng, anh lột trần tôi thôi bạo như lôi con bướm ra khỏi vỏ kén. Từng phân da thịt bừng cháy sau những nụ hôn điên cuồng của anh, anh đẩy tôi vào vũng lầy dục vọng không lối thoát. Khao khát của tôi dâng trào như cuồng phong bão táp, ham muốn thân xác YoonHo đầy ắp trong trái tim tôi hoang tàn chi địa. Cảm tưởng bản thân chỉ duy nhất muốn yêu đương, làm tình với người đàn ông này cho đến ngày tận số

Tôi không ngừng hôn anh, anh cũng cuồng nhiệt đáp trả, từng hơi thở của tôi đã thấm đẫm hương vị con người này. Tôi vò tung mái tóc anh, chiếc lưỡi ma quái của anh lướt dần xuống bên dưới, khoái cảm òa vỡ như sóng biển. Anh hôn lên chiếc khuyên bạc trên đầu nhũ tôi như đóa hoa độc bừng nở trên da thịt, tôi rên lên khe khẽ, nhận ra mình yêu con người này đến phát điên.


[Yoon…Ho]

Anh gằn giọng, cả cơ thể tôi xóc mạnh lên đột ngột. Cái đó của anh tiến vào cơ thể tôi không hề báo trước.

[Im đi nào!]

[Em yêu anh, ah ah…]

Cái đó của tôi cương cứng, nóng hổi, cảm giác vừa thõa mãn vừa bức bối khiến tôi như phát cuồng. Nhìn khuôn mặt đẹp trai của YoonHo đang không ngừng rên rỉ tên tôi, tôi chẳng thể biết mối tình bệnh hoạn này sẽ ra sao, kết thúc thế nào, ngực tôi chợt đau nhói như kẻ mắc bệnh tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui