" Im lặng đi nếu anh muốn chúng ta duy trì " Hàn Như Tuyết lạnh lùng bước lên xe trước mặc kệ Dương Nhược Thiếu .
Cả 1 đoạn đường dài, hai người im lặng không ai phát ra 1 tiếng chỉ là những tiếng thở nhẹ cùng với sự tràn gập mùi thuốc lá. Mỗi người 1 ghế, một hướng nhìn không ai đoái hoài đến ai cho đến khi về khách sạn.
**
Dương Nhược Thiếu đặt 1 phòng vip lớn, nhưng chỉ có 1 phòng ngủ, điều đó khiến Hàn Như Tuyết mệt mỏi vì không gian bị bó hẹp.
Giờ cũng đã trưa, Hàn Như Tuyết vẫn chỉ ngồi ở ghế sofa từ lúc về cho đến giờ gương mặt chỉ biểu thị một tâm trạng buồn bã. Cả căn phòng rộng lớn im ắng, hai người mỗi người 1 phía không ai mở lời với nhau.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Dương Nhược Thiếu từ trong phòng ngủ bước ra mở cửa rồi mang vào hai đĩa thức ăn đơn giản. Bước vào phòng ngủ, anh để đĩa của mình ở bàn nhỏ rồi bước ra khẽ đặt trước mặt cô. Họ cứ thế im lặng không ai cất lời cho đến chiều tối.
**
Hàn Như Tuyết nhỏ nhẹ mượn phòng tắm của Dương Nhược Thiếu, từ khi gặp lại anh cô rất ít nói chỉ im lặng mà lướt qua. Muốn hận mà đau nên cô cho qua mọi thứ, sống buông thả tự do một chút.
Bước vào phòng tắm, cô nằm trong bồn nước nóng co ro người muốn khóc rất lớn nhưng chỉ im lặng mà khóc, nhiều lúc nấc lên, khó thở và cô sự cảm giác đó. Chỉ ước không hề quen anh, chỉ vậy thôi.. Chỉ muốn hỏi tại sao anh làm chuyện đó mà vẫn quan tâm cô? Người cứu cô, người nói cưới cô, người dạy cô học, dạy cô cách tự vệ là kẻ đã hại gia đình cô. Xã hội này đúng là có nhiều thứ nực cười, đúng là muốn làm người tốt cũng không thể. Nước mắt không ngừng rơi, nhưng khóe môi cô lại nở nụ cười chua chát.
" Mặc tạm áo tôi " Từ ngoài Dương Nhược Thiếu quay người, đưa tay qua khe cửa đưa chiếc áo sơ mi của mình cho cô, kèm 1 bộ đồ lót.
Cả phòng tắm bị hơi nóng làm mù mịt nên có lẽ anh đã không nhìn thấy cô khóc, với cô đó là điều may mắn và nhanh chóng nhân chiếc áo từ anh.Không hiểu sao mua được đồ lót mà Dương Nhược Thiếu không mua nổi cho cô bộ quần áo, nhưng cũng phải mặc vào không lẽ khỏa thân. Ngẫm nghĩ xong Hàn Như Tuyết lau người nhanh chóng mặc đồ vào, rồi bước ra trong dáng vẻ ngại ngùng.
1 Phòng ngủ, 1 nam 1 nữ cảnh tượng này khiến cô xấu hổ đỏ gượng mặt bước ra ghế sofa. Thực sự, không hiểu sao cảm xúc của cô luôn bị chi phối bởi 1 tên sát nhân. Muốn hận lắm nhưng trong trái tim cô không cho phép, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ ghét bỏ anh.
Tiếng chuông cửa lại reo lên, người phục vụ lại đem thức ăn lên. Dương Nhược Thiếu nhanh chóng bước ra vứt vào người cô một chiếc áo khoác, rồi bước ra mở cửa. Lần này, anh lấy đồ ăn mang đến chỗ cô rồi ngồi chung.
" Ăn đi, muộn rồi " Câu nói của Dương Nhật Thiếu vẫn khí thế lạnh lùng, rồi quay sang chỉnh sửa chiếc áo khoác anh vừa đưa cho cô. Chiếc áo khoác che kín phần chân cô rồi thì anh đẩy đĩa thức ăn qua chỗ cô nhưng anh lại nhanh chóng đứng dậy cầm đĩa thức ăn của mình đi vào phòng.
" Nhanh vậy.." Hàn Như Tuyết ngẩn người một lúc, rồi cười mỉm nhìn bóng dáng của anh mà nói.
Mọi thứ thuộc về anh đều hoàn hảo, dù lạnh lùng dù sát nhân nhưng nó lại khiến cô bị rung động. Đĩa thức ăn nguội cô vẫn ngẩn người ra, không đụng đến một miếng thực sự cô muốn ngào thét lên hỏi anh " Tại sao lại quan tâm tôi? ".
Một lúc sau, đĩa thức ăn của cô vẫn chưa đụng vào Dương Nhược Thiếu cũng gọi người lên lấy đồ, rồi cũng lấy đĩa của cô đi luôn. Nhưng một lúc sau gần 8 giờ tối, tiếng chuông cửa lại reo lên lần này anh đem cho cô một li sữa nóng và cũng đặt ở vị trí đó rồi rời đi.
Ly sữa nóng đó cũng nguội dần, Hàn Như Tuyết cũng thiếp đi trên ghế từ bao giờ không biết. Trong giấc ngủ cô có thể cảm nhận được vòng tay ấm áp của Dương Nhược Thiếu nhưng rất nhanh nó biến mất. Ngoài giấc mơ, là anh đã ra bế cô vào giường rồi rời đi ngủ ở ghế sofa.
**
Nửa đêm,..
" Mẹ à, Ba à, con xin lỗi.. con sai rồi..... đừng bỏ con...... con.. không theo hắn đâu.. đợi con " Chìm vào giấc ngủ sâu Hàn Như Tuyết nằm mộng thấy cảnh ba mẹ mình đến trách móc mình, họ nói cô là đồ vô ơn, bất hiếu, họ nói cô có tình cảm với người đã sát hại họ.
" Con xin lỗi, xin lỗi.. " Chiếc chăn mỏng bị Hàn Như Tuyết dày vò, nhăn nhó, gối cũng thấm ướt nước mắt.
" Em không làm gì sai, ngoan nào " Giọng nói đầy sự yêu thương, ấm áp truyền qua Hàn Như Tuyết khiến cô im lặng rúc vào vòng tay rộng lớn ấm áp. Trong mơ cô có thấy rõ hình bóng của Dương Nhược Thiếu, rất rõ rồi cô mới yên tâm thiếp đi.
Vòng Tay Dương Nhược Thiếu vẫn ôm chặt lấy Hàn Như Tuyết, anh chờ đến khi cô ngủ yên giấc rồi mới chìm vào giấc ngủ của mình.
**
Sáng sớm, Hàn Như Tuyết vẫn say trong giấc ngủ còn Dương Nhược Thiếu đã tỉnh giấc rất sớm, anh khẽ đặt cô lại vị trí gối trái, rồi chỉnh sửa lại gối của mình dựng lên rồi bước ra ngoài ghế sofa. Đôi mắt của Hàn Như Tuyết cũng mệt mỏi mở ra khi anh vừa đóng cánh cửa lại, nước mắt lại khẽ rơi xuống.Lại là anh, lại là người khiến cô không thể hận dù muốn cũng không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...