" Tôi mong là vậy " Bước chân của Dương Nhược Thiếu xa dần, Hàn Như Tuyết đứng dậy cô lẩm nhẩm một mình rồi bước ra ngoài.
Vừa đến cửa, Bà Dương và Lý Nhiên Khả lại xuất hiện có vẻ như họ đã đứng đợi cô ra.
" Tôi mong cô đi thật xa, để anh ấy không tìm ra."Lý Nhiên Khả khoanh tay trước ngực, giọng nói cô ta chứa đầy sự khinh bỉ.
" Cô cứ hi vọng là vậy. " Hàn Như Tuyết đáp trả lại, rồi bước qua họ đi thẳng ra cửa chính.
Giờ Hàn Như Tuyết mới nhận ra cô chẳng có nhà để về, bởi nó cũng thuộc quyền sở hữu của Dương Nhược Thiếu rồi. Bước chân của cô chậm dần đi, cô bắt đầu suy nghĩ về vụ tai nạn năm xưa.
Một vụ tai nạn vào ngày mưa rào lớn, không được chứng kiến tận mắt nhưng Hàn Như Tuyết đã coi lại trên thời sự . Nạn nhân chả ai khác lại chính là ba mẹ cô, một đứa bé mười tuổi mất ba mẹ.
Thật đáng cười mà, tại sao một người cứu giúp cô lại là người sát hại ba mẹ cô chứ? Cô vừa mệt mỏi bước ra khỏi bệnh viện, gương mặt hồng hào giờ tái mét do yếu sức. Trái tim cô biết đau mà, một lần thôi cho cô cảm nhận hơi ấm một lần nữa đi.
Mọi thứ đều mất hết, cô nên làm gì? Nhiều lúc chỉ muốn có vài viên thuốc ngủ chung một liều rồi yên nghỉ trong một giấc ngủ dài. Nếu như vậy cô sẽ chẳng phải chịu đau thương muốn thử lắm.
Đau thương rồi nó cũng khắt sâu vào lòng, cứ tiếp đi vào đến lúc nào dừng. Cuộc đời này với cô vốn là một chỗi những bất công, mãi vậy.
Bước ra khỏi bệnh viện, Hàn Như Tuyết bắt 1 chiếc taxi đi đến ngân hàng gần đây. Trước đây cô cũng có tài khoản riêng, bây giờ có lẽ dùng đến nó.
Cái gì cũng đến, cái gì cũng có thể xảy ra.
Bỏ qua nó, hãy bước qua nó mạnh mẽ lên.
Ba mẹ có thể thấy, con gái của hai người sẽ không yếu đuối như vậy nữa đâu.
Con gái người sẽ thay đổi, xin lỗi nếu con có bất hiếu..
Sau tất cả quyết định Hàn Như Tuyết sẽ sang Anh định cư, bởi trình độ tiếng anh của cô khá tốt nên đây sẽ là sự lựa chọn đúng đắn.
Sau khi kiểm tra tài khoản và rút 1 ít tiền, cô quay về 1 căn hộ khi cô còn học THPT để lấy giấy tờ tùy thân và thay bộ quần áo.
**
Tại Anh Quốc,..
Hàn Như Tuyết hạ cánh rất bình yên không có sự ngăn cản nào, có lẽ đây sẽ là nơi cô bắt đầu cuộc đời mới.
Sau vài phút nghỉ ngơi khi xuống chuyến bay, Hàn Như Tuyết bắt xe đến căn biệt thự của chị gái mẹ cô. Trong khoảng thời gian này cô sẽ sống chung với Dì ấy.
..
..
Sau hai tiếng, Hàn Như Tuyết đặt chân xuống thành phố ZS, chị gái mẹ cô là một nhà thiết kế thời gian cũng có tiếng trong giới nên có một shop rất lớn. Giờ cô đang đứng trước shop, cô khít thở dài 1 hơi rồi bước vào.
" Dì Bách, chào Dì " Hàn Như Tuyết bước vào shop, thấy Dì Bách đang sắp xếp lại vài bộ quần áo liền chạy đến chào hỏi.
" Ơ, Tiểu Tuyết con qua thăm dì à? " Dì Bách vui mừng cũng đầy bất ngờ khi nhìn thấy Hàn Như Tuyết, liền chạy ôm chầm đứa cháu cưng của mình.
" Dì khoẻ.. khô..ng? " Cô vui tươi đáp lại nhưng bỗng nhưng ngập ngững khi ngả vào vai Dì Bách.
" Dì à, lấy cho con vài bộ vest đi " Nhanh hơn Hàn Như Tuyết tưởng, chuyến bay của cô vừa mới đáp thôi mà sao anh Dương Nhược Thiếu đã có mặt ở đây? Và trước cả cô?
" Thiếu Thiếu đợi dì xíu, con còn nhớ chứ? Tiểu Tuyết này " Dì Bách buông cô ra, nắm tay dẫn tay cô đi đến chỗ anh.
" Dì à, con nhớ, lấy vest cho con đi " Dương Nhược Thiếu rất lễ phép trả lời, giọng nói có chút nũng nịu khiến ai nhìn cũng nghĩ anh rất ngoan.
Dì Bách chỉ cười rồi rời đi lấy đồ cho Dương Nhược Thiếu, để cô lại một mình trong khi cái người phía trước nhanh chóng thay đổi thái độ.
" Chào, em trốn lâu thật đó. "Nhanh chóng nắm lấy tay của Hàn Như Tuyết kéo cô vào lòng, ánh mắt anh chứa đầy sát khí lạnh đến sợ.
Mọi thứ của anh đều khiến Hàn Như Tuyết kinh tởm, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, không ngại ngần giáng cái tát mạnh vào khuôn mặt điển trai kia.
" Anh thật kinh tởm " Cô rút tay về, nắm chặt thành nắm đấm tức giận quát vào mặt Dương Nhược Thiếu. Những ngón tay nuôi móng dài, cứng của cô dần tiếp xúc với ra thịt gần hơn máu tươi cũng rỉ ra. Nhưng cô không thấy đau ở đó, mà ở trái tim cô bị bóp chặt lại sau cái tát đó.
" Em muốn nghĩ sao? Sự thật chưa chắc đã giống như em nghĩ " Khóe môi anh khẽ.nhếch lên, tay nhanh chóng châm điếu thuốc. Ánh mắt sắc lạnh của anh đang nhìn tổng thể bỗng dừng lại ở hai tay của Hàn Như Tuyết.
" Thả lỏng ra. " Những vết máu rỉ ra nhanh chóng loang ra, cả bàn tay đầy vết bầm sực mùi máu tươi. Cô vẫn đứng yên để cho Dương Nhược Thiếu hạ mình kiểm tra vết thương của mình. Hành động của anh rất dịu dàng đi vào lòng người, khiến cô chỉ biết đứng lặng nuốt nước bọt, răng nghiến chặt lại với nhau.
Muốn hỏi ông trời tại sao lại để cô gặp anh? Tại sao lại khiến cô dàng thứ tình cảm đặc biệt? Tại sao không để anh là 1 ác quỷ độc ác? Tại sao lại để anh dịu dàng với cô? Tại sao để cô bất hiếu?
1 Tháng ở với anh dù là tập mệt mỏi, dù bị ăn roi xong anh vẫn chăm sóc cô. Tuy không chính diện, anh luôn nhờ quả gia hoặc vú nuôi chăm sóc, bôi thuốc cho cô. Cũng là con gái trong cô cũng bị lay động bởi cái sự quan tâm. Là cái sự lay động nhất thời nhưng anh cứ vậy sẽ là cả đời.
" Đau không? " Câu hỏi đầy sự quan tâm nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng giống như bị gượng ép.
" Bỏ ra " Cô rút tay mình lại, lùi về phía sau, tất cả hành động là xa lánh và xa lánh anh.
" Theo tôi về " Vứt điếu thuốc xuống sàn, anh dùng chân để dập tắt nó rồi tiến lại phía cô." Em muốn Dì ấy biết? " Câu hỏi với cô nhưng anh cũng biết trước câu trả lời.
Cũng đúng lúc đó Dì Bách cầm mấy túi đồ vui vẻ đi ra, rồi đưa cho Dương Nhược Thiếu.
" Dì à, con đưa Tiểu Tuyết đi chơi " Dương Nhược Thiếu ôm cô vào lòng thể hiện sự gần gũi. Trong khi đó Hàn Như Tuyết im lặng gượng cười, tay vẫn siết chặt.
" Hai đứa cứ đi vui vẻ " Dì Bách vui mừng, vỗ vào vai Dương Nhược Thiếu rồi đẩy anh đi.
Đi được vài bước, Dương Nhược Thiếu buông Hàn Như Tuyết ra rồi cúi người gỡ
đôi tay đang tự dằn vặt của cô.
" Đừng làm vậy khi em chỉ có thể dằn vặt mình " Anh lạnh lùng nói, quay người dắt cô ra xe.
" Buông ra " Cô tức giận, giật tay mình lại .
" Em có thể đổi mục tiêu trả thù qua tôi, tôi có thể giúp em " Dương Nhược Thiếu quay lại, nói ra câu nói khó nghe. Anh tiếp tay nuôi dạy một con mồi, phản chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...