Dạy Vợ Nhỏ Làm Sát Thủ

Anh ghé sát tai cô, thở hơi ấm khiến cô khẽ run lên. " Từ khi gần em bản tính đó cứ hiện lên. Bảo bối cái này em phải chịu trách nghiệm.."

" Đừng đổ oan.." Cô quay mặt đi, bàn tay anh uyển chuyển di chuyển bên trong khiến cả cơ thể cô nóng ran lên dần.

Dương Nhược Thiếu cúi người xuống, một tay lần ra đằng sau kéo khóa váy cô xuống. Chiếc váy nhanh chóng được gỡ xuống dễ dàng, chỉ còn lại thân hình trắng nõn một cảnh xuân đẹp hiện trước mặt khiến anh không thể kiềm chế.

Ánh đèn mở ảo của căn phòng khiến không gian trở nên lãng mạn, khiến đôi tình nhân đều phải hòa theo những ánh nến xung quanh.

Dương Nhược Thiếu cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Hàn Như Tuyết nhận ra cô không có sự phản kháng đồng thời cũng vươn tay ôm lấy cổ mình. Điều đó khiến anh không chút gần ngại thăm dò khoang miệng cô, từ từ cuốn lấy lưỡi cô. Từng đồng tác rất chậm rãi như những nốt nhạc trầm, từ từ.

Bàn tay nhẹ nhàng động chạm vào phần nhạy cảm, lúc này Hàn Như Tuyết khẽ ngọ quạy chân, rồi từ từ co lại nhìn nam nhân phía trước.

" Vậy chúng ta dừng lại.." Dương Nhược Thiếu nhanh chóng lên tiếng, bàn tay đưa lên khẽ xoa máy tóc hơi rối của cô đầy âu yếm.

Hàn Như Tuyết im lặng, cô vốn không muốn cô muốn tình cảm này kéo dài hơn có lẽ chưa đến lúc. Câu trả lời vẫn chưa có anh đã nằm sang gối bên trái, dang tay ôm lấy cô vào lòng rồi kéo chiếc chăn mỏng vừa bị dày vò trùm kín đầu mình.

" Dương Thiếu không phải anh muốn sao? " Hàn Như Tuyết ngại ngùng lên tiếng.

Dương Nhược Thiếu không trả lời, chỉ để lại nụ cười hạnh phúc nhưng vẫn vương vấn chút hối tiếc. " Như vậy đủ rồi, ngủ thôi."

" Không tận hưởng, lần sau không có đâu " Cô hiểu được người đàn ông đang cố bỏ sự hứng thú của mình, nhanh chóng ngồi dậy đè lên người anh.


Hàn Như Tuyết ngại ngùng nhìn Dương Nhược Thiếu, cô như một pho tường kiều mĩ chiếm lấy tầm nhìn của anh. Cả cơ thể khẽ kích thích, sự chủ động khiến cậu bé anh nhanh chóng thức tỉnh sau những ngày yên tĩnh.

" Anh nói rồi, em là người khiến anh thay đổi bản tính mà " Dương Nhược Thiếu khẽ cong môi cười, đôi mắt sượt qua tia ham muốn nhẹ nhưng rất bình tĩnh để chờ những hành động của cô.

" Dương Thiếu, em không chuyên nghiệp " Cô nhẹ giọng lên tiếng, đôi mắt có chút thất vọng về bản thân. Như một con cún nhỏ bé yếu đuối bị lạc giữa một đàn cún dữ..

Bộ đồ lót ren đầy tinh xảo, nó vẫn còn nằm gọn trên người cô nhưng cũng đủ khiến anh bị phân tâm, cơ thể tuyệt mĩ nhìn chỉ muốn vồ lấy chiếm đoạt nhưng giờ phải im lặng chờ nữ nhân.

" Cứ theo hướng dẫn anh, ngoài em ra còn ai đâu mà chuyên nghiệp " Anh vươn người xoa đầu cô, lên tiếng xong liền nhanh chóng hôn lên môi cô trong vài giây ngắn ngủi rồi nằm xuống.

Với tất cả kĩ năng khi huấn luyện anh đã từng dạy cho cô, người khác có thể hài lòng anh nói vậy. Khi đó anh luôn khẳng định " Nghìn lần cô cũng không chuyên nghiệp trong anh "

Nghĩ lại chỗ nào đó trong Hàn Như Tuyết lại nhói lên, cô nhanh chóng cúi người xuống cuồng nhiệt chiếm đoạt đôi môi mỏng quyến rũ của Dương Nhược Thiếu. Động tác không còn chút yếu ớt, sau kì huấn luyện đó ai biết cô làm việc này với anh? Luôn cho là không và lại sợ làm điều đó một lần đó nhưng đúng vậy giờ là lần thứ 2.

Nụ hôn nồng nàn mùi rượu, đôi môi mềm mại chạm nhau tương tác một cách uyển chuyển. Cô không chút nhẹ nhàng như ngày nọ, mạnh dạn cuốn lấy lưỡi anh dần dần hơi thở yếu dần hai người nới lỏng nhau ra. Cách nhau một khoảng không bao xa, cả hai đều cảm nhận được hơi thở của nhau.

Với ai Hàn Như Tuyết không biết, nhưng với cô nơi quyến rũ nhất của anh cũng là nơi cô hai nhìn nhận nói lên " tuyệt mĩ " là xương quay xanh.

Thân hình nhỏ nhắn im lặng trong vài giây nhanh chóng khẽ khom người xuống phần cổ Dương Nhược Thiếu, đôi môi mềm mỏng của cô lướt trên từng nét tinh tế từ cổ đến xương quay xanh. Không chút ngần ngại, chỉ pha chút nhẫn tâm. Cô cứ lạnh lùng chiếm đoạt lấy thân xác anh, mọi nơi cũng bầm tím như ngày đầu anh hành hạ cô.


Nam nhân chỉ biết nhăn mặt trước những vết cắn mạnh đến nhức cả người, những vết thương trước giờ lớn đến mấy cũng không bằng một phần vết cắn của cô. Anh hiểu ra sự hành hạ trước đây dành cho cô cũng đầy dấu ấn, đầy đau thương giờ mới hiểu.

Chỉ biết cắn răng chịu đựng, những vết cắn như những liều thuốc kích thích nhẹ đo sự kiên nhẫn của anh. Không khí se lạnh trở nên nóng nực, hồi hộp.

" Tiểu Tuyết... " Anh khẽ gọi tên cô.

Những hành động chầm chậm dừng lại, Hàn Như Tuyết ngẩng mặt nhìn nam nhân có chút khách thường.

Chưa kịp nhìn trọn một phút, anh ôm lấy cô lật ngược tình thế để cô bên dưới thân xác to lớn.

" Anh không kìm chế được nữa "

Giọng nói gấp gáp, ngừng lại khóa chặt bờ môi cô. Chiếc áo ngực nhanh chóng bị lấy bỏ, bàn tay thô dài của anh nhanh chóng chạm vào bầu ngực khiến cả thân xác nữ nhân nóng ran, những ngon tay dài cứ trêu đùa nó.

" Ưm..m " Âm thang gợi tình kích thích anh, anh dùng sức mút lấy cánh môi nữ nhân nhỏ đang hết sức tương tác với mình.

Món đồ cuối cùng bị gỡ bỏ, nam nhân cũng vội vã thoát y mình rồi chiếm chọn nữ nhân. Nhẹ nhàng, mạnh bạo, nóng bóng đều có. Anh va chạm vào âm đ*o cô, những giây phút kích thích mạnh khiến cô run lên đôi khi co người vào.

Dương Nhược Thiếu nhìn vẻ mặt của Hàn Như Tuyết, cô hết sức hài lòng, không chút phản kháng đó là lí do không thể chờ lâu anh tiến vào bên trong cô nhẹ nhàng nâng niu cô từng chút.


" A,.. ưm..m " Cô đưa tay che miệng, sự dịu dàng như bị dục vọng lí trí che đi anh bắt đầu xâm lược bên trong cô mạnh bạo hơn.

" Dương Th..iếu.... em.. đau " Cô không thể nói một mạch, những lần xâm chiếm như được tăng lên.

Cứ thế một thời gian ân ái, hai cơ thế hút chặt lại ma sát nhẹ với nhau cũng được ngừng nghỉ nữ nhân đã mệt mỏi rúc vào lòng anh yên giấc.

"Ngủ Ngon, Bảo Bối " Em nhỏ tiếng chúc cô, rất bình thường nhưng đầy tình cảm, cảm xúc.

--

Một buổi sáng như thường ngày, Hàn Như Tuyết luôn tỉnh dậy vào khoảng 6 giờ 30 và nam nhân bên cạnh cũng đã rời đi, lần này chẳng còn vương vấn chút hơi ấm nào.

Cô nhanh chóng vục dậy, dưới cuối chiếc giường có một chiếc áo choàng tắm được để sẵn đó với chiếc giấy nhớ quen thuộc " Chào buổi sáng."

Khoác chiếc áo choàng vào, Hàn Như Tuyết đứng dậy trải phẳng chăn lại rồi sắp xếp gối ngắn sau đó mới rời đi vệ sinh cá nhân.

-

Một buổi sáng khác biệt với mọi ngày, Hàn Như Tuyết thức giấc muộn hơn vì tình hình mệt mỏi hôm qua. Nhưng cũng chỉ chênh mọi hôm có hơn 20 phút, cả thân xác đau nhức không dịch chuyển được bao nhiêu nhưng cô vẫn rời khỏi giường tìm được một bộ đồ thoải mái rồi rời vào phòng tắm.

Chỉ là gian phòng tắm nhưng nó khá lớn, phần ngoài được làm bằng kính trong suốt, nhưng bên ngoài không thế nhìn vào. Từ đây pha chút nước nóng, thêm chút dầu thơm ngâm mình trong đó cô có thể nhìn thấy cánh đồng cỏ rộng lớn phía sau biệt thự, đó là bên ngoài của một vườn hóa được cắt tỉa tỉ mỉ thôi.

Đắm chìm trong cảnh thiên nhiên thơ mộng, Hàn Như Tuyết cũng không để ý đến mọi thứ xung quanh chỉ ngắm cảnh sắc bên ngoài bỏ lại bên trong.


Cho đến khi nam nhân kia bước vào, động chạm một chút nàng mới nhận ra. Bàn tay nam nhân vẫn uyển chuyển nghịch ngợm nhũ hoa nàng khiến má nàng nóng ran lên nhanh chóng hất tay anh ra.

" Dương Thiếu, sao anh lại tự tiện vào đây? " Cô vẫn khá bĩnh tình lên tiếng, gương mặt chỉ có chút gượng đỏ lên.

" Không lẽ anh không thể vào? " Anh vừa hỏi vừa tưới nước lên người cô dùng bông tắm kì cọ thân thể kiều mĩ ẩn hiển trong làn nước ấm.

" Không hẳn là vậy.." Cô ngồi yên để anh giúp đỡ mình, giờ cô tin chắc chắn đuổi cũng không đi. Gần đây mặt anh dày lên khó tả..

Không gian yên tĩnh, thưa thái bị những tiếng nói tức giận vang vọng cả căn biệt thự làm cho khó chịu, cũng có chút linh cảm không ổn.

" Dương Thiếu, anh đâu rồi. Bước ra đây cho tôi." Giọng nói đầy phẫn nộ, những bước chân cũng khá gần khiến Dương Nhược Thiếu nhanh chóng đứng dậy. Anh nhanh chóng bước đến cửa phòng tắm, dừng lại trước ngăn tủ đề đồ ngăn nắp treo áo choàng chọn 1 chiếc vứt về phía Hàn Như Tuyết, theo phản xạ cô nhanh chóng cầm lấy rồi dùng khăn tắm gần đó lau khô người rồi khoác nó vào.

" Dương Thiếu, anh đâu rồi. Ra đây tên khốn."

Tiếng mở cửa như muốn đập nát nó, khiến Hàn Như Tuyết cảm thấy không ổn cũng chẳng kịp mặc đồ vào bước ra. Đúng như trong suy nghĩ cô chính hắn, người em trai cùng cha khác mẹ với anh - Dương Tử Kiệt.

Vừa thấy Hàn Như Tuyết bước ra đứng gần Dương Nhược Thiếu, hắn cười phá lên, nở nụ cười khinh bỉ nhìn về phía hai người.

" Là cô sao? Làm điếm ngủ cùng anh ta sao? " Dương Tử Kiệt đưa tay lên che mắt, cười lớn lên sau câu nói.

Mọi người còn ủng hộ Trang chứ?

Nhấn bình chọn cho Trang nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui