Hoài Yển theo thường lệ đang làm khóa trễ, Diệp Huyên chán ghét nhất chính là thấy hắn một bộ dáng không để ý, chuyên tâm yên lặng tụng kinh, lúc này Hoài Yển phảng phất thoát ly trần thế, xa xôi như nàng sờ không tới vậy.
Nhưng mà Hoài Yển như vậy cố tình lại mê người nhất, tựa hồ trời sinh hắn hẳn là không nhiễm bụi trần, không vì thế tục dơ bẩn mà bị nhuộm vào.
Diệp Huyên đi vào phòng, không nói gì, lẳng lặng tọa ngồi một bên, chờ đợi tiếng tụng ngâm kinh văn trầm thấp ngừng lại. Vẻn vẹn nửa canh giờ, nàng giữ nguyên tư thế nhìn Hoài Yển, ánh mắt nóng bỏng, làm Hoài Yển toàn thân toàn tâm đầu nhập vào tu hành cũng không thể bỏ qua ánh mắt rõ ràng như vậy.
"Thảo dân Hoài Yển, khấu kiến ngô hoàng."
Cho dù Diệp Huyên đã nói rất nhiều lần không cần Hoài Yển hành lễ, hắn vẫn kiên trì làm như vậy. Mỗi lần xem hắn dập đầu có lễ xa cách, thiếu nữ luôn sẽ nhịn không được phát giận, nhưng hôm nay cái gì nàng cũng chưa nói, chỉ thản nhiên đáp: "Đứng lên đi."
Hoài Yển trong lòng hơi có kinh ngạc, trên mặt bình thản như trước. Trong dĩ vãng loại thời điểm này, Diệp Huyên phát giận xog rồi, sẽ bắt đầu dụ dỗ đe dọa hắn.
Cho tới bây giờ với nữ đế luôn vênh mặt hất hàm sai khiến mà nói, muốn để một người khuất phục thậtsự rất đơn giản. Người nọ muốn cái gì, thì cho hắn cái đó, người nọ xem trọng nhất cái gì, thì cướp về. Cố tình biện pháp này trước nay thuận buồm xuôi gió, ở trên người Hoài Yển một mực không hiệu quả. Hữu hảo vài lần nàng đã một lần nữa áp Hoài Yển ở dưới thân, bóc quần áo của nam nhân, thậm chí làm dương vật hắn cứng rắn, nhưng đối diện khuôn mặt kia bình tĩnh như nước, Diệp Huyên chỉ thấy bản thân thật buồn cười mà phí công.
Lời nói của Lạc Thành kia lại hiện lên trong lòng nàng, yếu thế... Được rồi, vậy nàng thử không bức bách Hoài Yển nữa, xem có thể từng bước một mềm hoá nam nhân này hay không.
Đêm nay đại khái là một đêm từ khi Hoài Yển vào cung tới nay, cảm giác không tự nhiên nhất. Hoàng đế luôn luôn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn, mặc kệ hắn ngồi cũng được, đọc sách cũng thế, thiếu nữ không chỉ không tới nhiễu nhương hắn, ngược lại cũng cầm lấy một quyển Kinh Phật bắt đầu xem.
Ngày kế tiếp lại càng kỳ quái, Diệp Huyên thường sẽ đến Hiệt Lan Trai, Hoài Yển không thích bị người hầu hạ, nàng cũng chỉ mang theo Cao Cung Minh, hơn nữa không để Cao Cung Minh vào nhà, đến ngâm trà cũng tự làm. Lại cùng Hoài Yển ăn chay, lúc hắn làm khóa trễ cũng im lặng, càng không đề cập tới chuyện muốn Hoài Yển cam tâm tình nguyện theo nàng vô liêm sỉ.
Ngay từ đầu Hoài Yển coi đây là mưu kế của hoàng đế, hòa thượng cũng không phải không thông đạo lí đối nhân xử thế, hành động của hoàng đế, hiển nhiên chính là cứng rắn không được, cho nên mềm dẻo.
Đương nhiên, Diệp Huyên cũng tính toán như vậy. Nhưng dần dần, ở đây ngày qua ngày ở chung, Diệp Huyên đã bắt đầu quên ước nguyện ban đầu của bản thân. Nàng đầu nhập vào làm bạn cùng Hoài Yển, mặc dù Hoài Yển cả một ngày sẽ không nói mấy câu với nàng, vẫn làm nàng thỏa mãn vô cùng. Tơ tình trong nội tâm kia tác động nàng, nàng biết đây là vì nguyên thân chưa bao giờ cảm giác được, yêu mộtngười kỳ thực không chỉ có một phương pháp chiếm cứ thân thể hắn. Nàng ấy chỉ biết đoạt lấy, chỉ có giữ lấy, mà sẽ không kề cận gắn bó bên nhau.
Mà làm này một phần tình cảm đối với Hoài Yển không thể không bị đè nén, rốt cục cũng khiến nàng biết đến tư vị làm bạn. Cho nên Hoài Yển nghi hoặc, hắn là thánh tăng, tâm giống như lưu ly, đối với hồng trần thế tục dây dưa thấy rõ, trong sáng như hắn, làm sao nhìn không ra hoàng đế đối với tình yêu có bao nhiêu chân thành tha thiết?
Thế này hoàn toàn làm Hoài Yển hoảng loạn nhất, bởi vì hắn gánh vác một phần kỳ vọng thế tục, trong lòng biết rõ ràng bản thân không thể đáp lại. hắn từng cho rằng hoàng đế cường bắt mình vào cung, bất quá là nhất thời mới mẻ cùng với cầu mà không được thôi, cho nên hắn có thể đúng lý hợp tình đáp lại, tâm bình khí hòa cự tuyệt.
Vượt qua rồi, Hoài Yển rốt cục không thể thờ ơ nữa, hắn cần phải minh xác chặt đứt phần mong đợi này, mới có thể ngăn cản hoàng đế tiếp tục hãm sâu xuống.
"Quan gia", lại một khóa trễ đi qua, Hoài Yển buông phật châu, lần đầu tiên chủ động gọi. Diệp Huyên trong lòng nhảy dựng, trực giác Hoài Yển muốn nói ra cái gì không tốt, muốn ngăn cản, nhưng Hoài Yển đã tiếp tục nói, "Quan gia ưu ái, bần tăng trong lòng cảm hoài, nhưng bần tăng đã thề cuộc đời này đitheo Phật Tổ, chặt đứt thất tình lục dục."
"... Cho nên ngươi muốn nói với ta", sau một lúc lâu, thiếu nữ mới tối nghĩa mở miệng, "Dù hao tổn tâm cơ... cũng không dùng được, đúng không?"
thật sự là buồn cười a, buồn cười, cái gì yếu thế, cái gì mềm hoá, nguyên lai kết quả vẫn là một mình nàng một vai kịch.
"Quan gia..." Mắt thấy thiếu nữ thất tha thất thểu đứng lên, tay cuộn trong tay áo đã giật giật, nhưng Hoài Yển vẫn không nói giữ lại, để thiếu nữ đi ra ngoài.
"Cao Cung Minh", canh giữ ở ngoài phòng Cao Cung Minh ngẩng đầu, trời đã hoàn toàn đen kịt, ở trong bóng đêm âm trầm, hắn nhìn ánh mắt hoàng đế kia sáng kinh người, "đi Chiêu Dương cung."
một bước tiến vào cửa điện Chiêu Dương cung, Diệp Huyên đã đuổi tất cả hạ nhân đi ra ngoài, Lạc Thành lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng, thiếu nữ ngẩng đầu, thần sắc kiêu căng trên mặt tựa như thường ngày: "Cởi quần áo ra."
"Quan gia..." Lạc Thành biết hoàng đế mới từ Hiệt Lan Trai ra, mà nàng mệnh lệnh như thế, nguyên nhân cũng rõ ràng. Trong lòng hơi hơi đau đớn co rút, nam nhân lần đầu đối mặt với mệnh lệnh của Diệp Huyên lại do dự.
"Thế nào?" Diệp Huyên tức giận lại châm biếm, "Đến ngươi cũng muốn làm trái ta!"
"Quan gia thứ tội." Lạc Thành vội vàng cúi đầu, đầu ngón tay run run cởi quần áo ra.
Thân hình thon dài hơi gầy loã lồ ở trước mắt, tầm mắt thiếu nữ lướt qua từng tấc, mỗi khi lướt qua mộttấc, thân thể Lạc Thành lại càng nóng một phần. Nhưng từ đầu tới cuối, một người vẫn suy nghĩ thanh minh, nàng thậm chí còn thừa lí trí nghĩ, người kia là hòa thượng, thế nào so với Lạc Thành còn trắng nõn hơn.
Ý niệm vừa toát ra, làm nàng càng giận không thể át. Nàng thô bạo vươn tay đẩy Lạc Thành ngã lên giường, tách hai chân khóa ngồi lên trên, hắn đã khinh thường, vì sao mình còn muốn chết khôngbuông! rõ ràng có nhiều người khát vọng nàng cúi xuống như vậy, thậm chí chỉ một ánh mắt của nàng, tựa như Lạc Thành dưới thân, nam nhân này, tuyệt không giống người nọ dẫm nát tim nàng dưới lòng bàn chân!
"Lạc Thành", ngón tay nhẹ vỗ về ngực nam nhân, "Ngươi muốn trẫm sủng hạnh sao?"
Lạc Thành thở hào hển, nắm chặt hai nắm tay khắc chế xúc động muốn ôm ấp Diệp Huyên: "... Muốn."
"Vậy ngươi thích trẫm sao?" Tay nhỏ một đường đi xuống phía dưới, ở trên khố của nam nhân dừng một chút, cầm côn thịt sớm gắng gượng lên.
"Ô! --" Lạc Thành thắt lưng gày mạnh mẽ đẩy lên, khuôn mặt hắn trắng nõn tuấn tú đã đỏ bừng, trong ánh mắt dục sắc tình triều cơ hồ muốn nhấn chìm người, "Thích... thần, tâm tư ái mộ bệ hạ đã lâu."
"A..." Diệp Huyên kìm lòng không đậu thấp nở nụ cười, đúng vậy, người người đều thích nàng, nhưng mà người nàng thích, cố tình không cần nàng thích. Thôi thôi, nàng kiên trì vốn đã vô dụng, ngay từ đầu, phần cảm tình này đã quá sai.
"một khi đã như vậy, trẫm cho ngươi đi." Khẽ nâng hạ thân lên, ở trong tầm mắt Lạc Thành đã bị tình dục thiêu hồng, hắn nhìn thấy thiếu nữ từ dưới váy rút ra một cái tiết khố bằng lụa mỏng tinh xảo, sau đó ngón tay vói vào, hai cái chân trắng nõn mở rộng ra, khai mở hoa môi mềm mại còn khép kín.
"Quan gia", hắn mạnh bắt lấy eo nhỏ của thiếu nữ, muốn thở dốc, muốn thổ lộ, nhưng nói ra miệng lại biến thành một câu chất vấn, "Ngài... sẽ hối hận sao?"
sẽ sao? Trong tiểu huyệt đến giờ cũng không có hoa lộ vì động tình mà chảy ra, thậm chí bầu ngực cũng không cứng lên, đối mặt với thân thể nam tính hoạt sắc sinh hương, nàng không có chút dục vọng, tâm tâm niệm niệm, đều là làm như thế nào cho người nọ nhìn xem, bản thân nàng cũng không phải không có ai nguyện ý quý trọng.
Diệp Huyên không nói, quang mang trong mắt nam nhân cũng lập tức tắt đi, "Ngài sẽ hối hận", hắncười khổ mà nói, "Nhất định sẽ."
Đêm nay, Diệp Huyên vẫn ngủ một mình. Lạc Thành nói không sai, nàng quả thật sẽ hối hận, đó khôngchỉ là trừng phạt đối với chính nàng, cũng là vũ nhục đối với Lạc Thành.
Ngay từ đêm đó, các triều thần phát hiện, hoàng đế không tới thăm hậu cung nữa. Mặc kệ nàng chuyên sủng người ở Hiệt Lan Trai cũng tốt, thường thường đến Chiêu Dương cung cũng tốt, nàng chưa bao giờ giống như trước mắt, đến hậu cung cũng không đặt chân vào.
Chính sự đường bỗng chốc hoảng lên, không phải bọn họ cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì mới quan tâm hoàng đế ngủ với nam nhân nào, hoàng đế là nữ nhân, nếu không sớm sinh hoàng tự, mộtkhi nàng tuổi lớn không thích hợp sinh dục nữa, giang sơn Đại Dận triều còn tiếp tục tồn tại thế nào.
Trần An cầm đầu nhóm triều thần bắt đầu ngày ngày khuyên can, đều khuyên Diệp Huyên quảng thi ân trạch, mau chóng hoài thượng hoàng tự. Đến Cao Cung Minh cũng uyển chuyển khuyên nàng hai câu: "Quan gia, ngài không phải... rất thích người ở Chiêu Dương cung sao?"
Đúng vậy, thích, Diệp Huyên cười lạnh nghĩ, nếu thật sự thích, ngay cả quần áo cởi hết cũng không ra chân được?
Nàng đến cùng không phải một người có thể tách rõ ràng tính dục và tình yêu, mà tấu chương này liên tục bay tới, cơ hồ mỗi một trang, mỗi một hàng đều viết đứa nhỏ đứa nhỏ, đứa nhỏ! Trần An thậm chí còn sắp nói rõ, nàng thích ai, nàng nguyện ý sủng hạnh nam nhân nào đều không trọng yếu, triều đình này, thiên hạ này, chỉ cần nàng sinh một đứa trẻ.
Nhưng bọn họ càng bức bách ngoài sáng trong tối, Diệp Huyên lại càng cứng rắn không chịu khuất phục. Nhóm triều thần đến cùng không thể buộc nàng lên giường, mắt thấy nàng bày ra một bộ dáng dầu muối không vào, Trần An lòng nóng như lửa đốt, nghĩ tới người kia.
Qua hơn bốn tháng nay, Diệp Huyên lại một lần nữa thấy Hoài Yển.
Nghe được tiểu hoàng môn thông truyền tới, nàng thậm chí hoài nghi mình nghe lầm, người kia, làm sao có thể chủ động đến tẩm điện của nàng.
Nhưng Hoài Yển quả thật đi tới, tăng bào màu nhạt, thoạt nhìn lại gầy đi. hắn không phải người nóichuyện vòng vèo, hoàn lễ xong liền nói: "Là Trần tướng nhờ bần tăng đến cầu kiến."
Diệp Huyên bỗng chốc minh bạch, trong lòng nàng dâng lên cảm giác nói không nên lời, hình như là chua xót, lại hình như là thống khổ, nhưng nàng chỉ giơ lên khóe miệng: "Hoài khanh cũng tới khuyên trẫm nhanh chóng đi ngủ với nam nhân?"
Hoài Yển trong mắt tựa hồ có ánh sáng xót thương, hắn rũ rèm mắt: "Quan gia cần gì tự coi nhẹ mình như vậy, ngài là thiên hạ chí tôn, chỉ có thế nhân cầu ngài cúi xuống, đâu có để ngài ủy thân chịu thiệt."
"Mấy tháng không gặp, ngươi thật có thể nói chuyện", thiếu nữ cười cười, "Ngươi cần gì phải giả ngu đâu, Hoài Yển." Chỉ cần người kia không phải ngươi, với ta mà nói đều là chịu thiệt.
Hoài Yển trong khoảng khắc không biết nên nói cái gì, kỳ thực với hắn, chuyện cảm tình, nguyên bản có khả năng chỉ đối phương nóng đầu mà thôi, nhưng chống lại cặp mắt kia mang theo cười buồn bã, hắnlại không có cách nào nói ra lời ý chí sắt đá.
"Ngươi đại khái thấy ta thật đáng thương đi", thanh âm Diệp Huyên vừa nhẹ lại thấp, "Thoạt nhìn, thiên hạ này đều là của ta, đến thân thể của chính mình còn không làm chủ được, ngươi biết không", nàng ngẩng đầu, lệ quang trong mắt đâm vào Hoài Yển co rúm lại một chút, "Ta cảm thấy mình tựa như kỹ nữ, bị chủ chứa xua đuổi ngủ cùng nam nhân mình không thích, ngủ xong một người còn có người thứ hai, dù sao nữ nhân không thể so với nam nhân, dù mỗi ngày đều ngủ, đối với thân thể cũng không có ảnh hưởng..."
"Quan gia!" Tay trong tay áo đã gắt gao nắm lấy phật châu, Hoài Yển muốn ngăn cản nàng tiếp tục nói, lại vẫn chỉ có thể nghe những lời này truyền vào trong tai mình.
"Đại khái chỉ có ta rốt cục mang thai như bọn họ mong muốn, bọn họ mới có thể vừa lòng... không", thiếu nữ bỗng nhiên nở nụ cười, "Chỉ một đứa trẻ sao đủ, huống hồ, có khả năng là nữ hài a... Phải không ngừng sinh, sinh hạ càng nhiều đứa nhỏ, bán thân thể của mình cho càng nhiều nam nhân..."
"không cần nói nữa", rốt cục hắn không nhịn được nắm lấy tay thiếu nữ, "Ngài thế nào, làm sao có thể là..." hắn nói không nên lời cái từ kia, thánh tăng Hoài Yển không nhiễm bụi trần, dù thế nào cũng không muốn đem cái từ kia gắn với thiếu nữ trước mắt.
"Vậy ngươi cứu ta đi!" Diệp Huyên mạnh mẽ ôm lấy Hoài Yển, ở trong lòng hắn gào khóc, "Ta khôngmuốn ở cùng nam nhân khác... Dù tưởng tượng bọn họ thành ngươi, ta cũng không có cách nào... Ta thậm chí, ghê tởm muốn nôn", nàng chưa bao giờ khóc đến thất thố như thế, nước mắt lẫn nước mũi chảy ra, dùng hết toàn lực kêu giống như đỗ quyên than khóc, từng câu từng chữ đều thấm vào tim Hoài Yển, "Van cầu ngươi, Hoài Yển, " hai mắt nàng đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, "Cầu ngươi cho ta một đứa trẻ, chỉ cần có đứa nhỏ, ta sẽ không bao giờ dây dưa với ngươi nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...