Đẩy ngã nam chính thanh thủy văn

Chương 4: Anh nhìn cái đèn này xem, sáng không?
Editor: Gluhwein
 
Ngu Mính đứng ở cửa nhà ma, nhìn đám đông đang xếp hàng ở đằng trước mà vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu là người đàn ông khác, hôn cô xong thì leo thẳng lên giường luôn, nhưng Lâm Vọng hôn cô xong thì lại kéo cô xuống khỏi người mình, nói với cô bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta còn chưa đủ hiểu biết lẫn nhau, phải đi từ từ thôi.”
 
Sau đó, anh dẫn cô tới công viên giải trí.
 
Lâm Vọng đi mua kem về, đưa cho cô một que: “Cô sợ không? Tôi cũng chưa từng đi nhà ma, chỉ nghe bọn họ nói, hẹn hò thì nhất định phải đến nhà ma một lần, có thể dễ dàng gia tăng tình cảm.”
 
Ai muốn gia tăng tình cảm với nhà anh chứ? Tôi chỉ muốn lên giường với anh thôi.
 
Nhưng làm việc xấu thì chột dạ, huống chi, trước đây, cô chỉ phục vụ chuyện “yêu đương”, đây cũng là lần đầu tiên tới công viên trò chơi để chơi đàng hoàng tử tế một lần, cảm giác cũng không tệ. Ngu Mính ăn kem ngon ngọt mát lạnh rồi quyết định không so đo với anh nữa.
 
Anh đẹp trai soát vé ở cửa nhà ma rất quen mắt, Ngu Mính nhìn anh ta chằm chằm, tranh thủ bắt chuyện lúc Lâm Vọng đi lấy đạo cụ: “Anh giai ơi, có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi không?”

 
Đối phương cười gật cười: “Tôi cũng ở cục quản lý người giấy chỗ em đó, tôi ở dưới tầng nhà em.”
 
Ngu Mính nhớ lại, cô đã từng gặp anh ta ở thang máy rồi, rất tuấn tú rất nổi bật. Hai người bọn họ đã từng ôm hôn một hồi lâu ở trong thang máy, suýt nữa thì cởi quần chiến luôn rồi. Kết quả là, lúc cửa thang máy mở ra, anh ta nói, có người đang đợi anh ta ở nhà, lần sau lại làm nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhoáng cái Ngu Mính đã quên béng anh ta luôn. 
 
Gặp lại lần nữa, Ngu Mính lại nhớ tới lần còn chưa “làm” xong kia, lập tức trở thành kẻ đứng núi này trông nọ. Cô sấn lên phía trước, kéo tay anh ta, nói: “Bên trong nhà ma có đáng sợ lắm không nhỉ? Nếu như em sợ, anh sẽ đến cứu em chứ?”
 
Bầu ngực mềm mại ép vào cánh tay anh ta rồi cọ qua cọ lại, đối phương lộ ra vẻ mặt ngại ngùng mất tự nhiên, lặng lẽ đưa cho cô một cái bộ đàm: “Nếu lát nữa em thấy sợ thì dùng cái này gọi cho tôi, tôi sẽ ưu tiên chạy tới ngay.”
 
Ngu Mính lén lút cầm lấy bộ đàm.
 
Vào nhà ma, bên trong rất tối, vì tạo dựng bầu không khí nên điều hòa cũng bật số rất nhỏ. Ngu Mính ngáp một cái, Lâm Vọng lo lắng hỏi: “Lạnh à? Hay là chúng ta ra ngoài nhé.”
 
“Không không không, em thích ở đây hơn, tiếp, đi tiếp đi.”
 
Có rất nhiều phòng, mỗi lần đẩy cửa ra là lại có NPC đóng giả ma quỷ đột ngột xông ra để dọa người. Ngu Mính chẳng có cảm xúc gì, nhưng vẫn giả vờ giả vịt là vô cùng sợ hãi, ôm chặt Lâm Vọng không buông.
 
Lâm Vọng bị cô cọ tới cọ lui, tay cô đã không yên phận mà với vào trong quần anh. Lâm Vọng vội vàng ngăn cản cô: “Đây là nơi công cộng, không được làm vậy.”
 
Ngu Mính cực kì oan ức: “Người ta sợ mà, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cầm lấy thứ gì ấm áp một chút chứ, gậy thịt của anh nóng như này, ủ ấm cho em, không được à?
 
Dù sao ở đây tối om om, cô không nhìn thấy mấy cái mã ** kia, móc ra sờ một tí cũng không tệ.
 
Lâm Vọng thật thà dẫn cô vào một căn phòng, đắp cái chăn đạo cụ đẫm máu trên giường lên người cô: “Nếu cô sợ thì ở đây chờ tôi, tôi đi tìm manh mối rồi quay lại tìm cô.”
 
!!! Tôi cứ tưởng anh vào nhà ma để làm chuyện acb xyz với tôi chứ, kết quả là anh thật sự muốn chơi nhà ma hả?
 

Ngu Mính giận điên người, nhìn anh rất tri kỉ bật đèn pin điện thoại lên để cung cấp cho cô một chút ánh sáng, để cô không quá sợ hãi, sau đó thật sự đi ra ngoài tim manh mối.
 
Cuối cùng cái bộ đàm trong tay cô đã có đất dụng võ, Ngu Mính lấy ra, nói với người ở đầu bên kia với vẻ vô cùng đáng thương: “Anh ơi, em sợ lắm, anh có thể tới cứu em không?”
 
Chẳng đến ba phút sau, anh đẹp trai kia đã chạy đến nơi rồi, chuyện đầu tiên làm khi vào cửa chính là ôm cô, hôn cô, tay rớt xuống trước bầu ngực mềm mại của cô, ra sức xoa bóp nhào nặn.
 
Ngu Mính vừa ghì chặt sau gáy của anh ta để thè lưỡi ra liếm khóe môi của anh ta, vừa nghĩ, đây mới là phản ứng của đàn ông bình thường đấy!
 
Quần lót bị tụt xuống tận đầu gối, “cô bé” nhạy cảm được môi lưỡi mềm mại liếm láp thì bắt đầu chảy nước. Ngu Mính rên rỉ đầy sung sướng: “A… Sướng quá… Anh giỏi quá đi… Mính Mính sắp bị liếm chết rồi…”
 
Chẳng bao lâu sau, cô đã được liếm cho lên đỉnh.
 
Anh chàng đẹp trai kia gấp không chờ nổi bắt đầu cởi thắt lưng, nhưng trong đầu Ngu Mính lại hiện lên hai dấu ** nhằng nhịt kia.
 
“À thì… nếu lát nữa em mất tập trung, anh đừng giận nha, được không?”
 
Đối phương cười ngượng ngùng: “Em yên tâm, thứ này của anh sẽ làm em hài lòng. Nhưng mà… lát nữa em có nhìn thấy cái gì thì cũng đừng bị dọa sợ nhé, được không?”
 
Ngu Mính cảnh giác nhìn chằm chằm vào phía dưới của anh ta.
 
Anh chàng đẹp giai móc chú chim khổng lồ của mình ra.

 
Rất to, rất dài.
 
“Vì sao gậy thịt của anh lại sáng như cái bóng đèn thế?”
 
Anh đẹp trai: “Bởi vì… anh là nam chính trong truyện tranh mà.”
 
Nam chính trong truyện tranh có gậy thịt là ông tổ của ánh sáng.
 
Nước sướng của Ngu Mính lại cạn khô rồi.
 
Cửa phòng bị đẩy ra.
 
“Tôi đã tìm được hết manh mối rồi, chúng ta có thể… đi…”  Hai chữ cuối cùng cực kì nhỏ rồi biến mất sau khi Lâm Vọng nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, miệng anh im bặt.
 
Ngu Mính nhìn về phía anh, khô khốc nói: “Nếu như em nói, em sợ quá nên bảo anh ta vào đây bật đèn lên cho em, anh có tin không…”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận