Đẩy ngã nam chính thanh thủy văn

Chương 15: Từ đó nữ chính PO và nam chính Tấn Giang sống hạnh phúc ** bên nhau.
Trans: Cam Đá
 
Một tháng trước, Ngu Mính đau khổ vì ngày nào Lâm Vọng cũng xuất hiện trước mặt cô, cô muốn ngủ với anh nhưng không được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ, nỗi khổ của Ngu Mính là vì ngày nào Lâm Vọng cũng xuất hiện trước mặt cô, anh muốn ngủ với cô nhưng cô không thể.
 
Sau khi nhận được thẻ vàng cảnh cáo lần thứ một trăm lẻ tám, Ngu Mính đau đớn nhắm nghiền đôi mắt, giãy giụa lên tiếng: "Anh Lâm Vọng... anh đừng dụ dỗ em nữa, chỉ còn ba chương nữa là kết thúc rồi."
 
Lâm Vọng mặc áo sơ mi đồng phục màu trắng, ung dung đứng trước mặt cô cởi cúc áo, mắt điếc tai ngơ với âm thanh của hệ thống cảnh báo.
 
"Tại sao phải khiến bản thân khổ sở, chẳng phải em luôn nghĩ đến chuyện này sao?" Cởi đến cúc áo thứ năm, cơ ngực thấp thoáng ẩn hiện, Lâm vọng lại càng đến gần hơn: "Em tùy ý muốn làm gì anh cũng được."
 
Sắp chết rồi.
 
Có hồ ly tinh nha!!
 
Ngu Mính thành thật trả lời: "Rất **, thật **, cực kỳ **, khiến em không nhịn nổi muốn để anh ****"
 
[Thẻ vàng còn ba giây, xin người giấy vui lòng dừng hành động cấm kỵ dưới mười tám tuổi lại, nếu còn không dừng thì sẽ bị cưỡng chế đăng xuất, phán định nhiệm vụ thất bại...]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Cũng may vào ngay giây cuối cùng, lý trí chiến thắng dục vọng, Ngu Mính đẩy được Lâm Vọng, nhìn anh với vẻ tủi hờn: "Sao anh cứ một mực mê hoặc em, anh chờ em làm xong nhiệm vụ rồi làm cái này không được à?"
 
"Không được." Lâm Vọng giữ lấy vòng eo cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô càng lúc càng gần: "Là nhiệm vụ giới hạn."
 
Ngu Mính bắt đầu dao động: "Nhưng mà... nếu em không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ trung thành với duy nhất một mình anh, thì quá vô trách nhiệm với anh rồi."
 
"Trung thành là dựa vào cái tâm chứ không phải dựa vào cơ thể." Môi anh sắp sửa chạm đến cô, anh nhìn cô vô cùng dịu dàng, cực kỳ đẹp trai, nói với vẻ rất thâm tình: "Anh lựa chọn quay lại là đã chuẩn bị tốt cho chuyện thua cược, cho nên em không cần phải cưỡng ép bản thân quá độ để làm ra chuyện mà em không muốn."
 
Mê người quá đi thôi.
 
Cơn háo sắc lu mờ lý trí, ham muốn dục vọng xâm chiếm, sắc nổi từ tâm, háo sắc đến liều mạng, trên đầu chữ sắc có một con dao (*)
 
(*) Sắc 色 có nghĩa là vẻ mặt, hình tướng, cảnh sắc sự vật, sắc dục. Vì sao tạo chữ sắc mà trên đầu lại có một con dao (đao), vì cổ nhân muốn cảnh cáo con người rằng sự đam mê vào hình dung, hình tướng, cảnh vật chẳng khác nào như dao bén làm tổn thương chính mình. Ý nói sắc dục làm hại bản thân. (trích nhiều nguồn từ gg)
 
Ngu Mính đau khổ nhưng cũng hạnh phúc hôn anh, hôn rồi cứ hôn, cô lại bị đè lên tường căn phòng.
 
"Chờ... chờ một chút."
 
Lâm Vọng cứ tưởng là cô lại muốn vùng vẫy từ chối, vì vậy nâng gương mặt cô hôn càng mạnh bạo hơn, không cho cô có cơ hội thở dốc.
 
"Em... em muốn hỏi một chút đó là nhất định phải hôn trên tường ạ..."
 
Lâm Vọng trầm mặc ba giây: "Không biết, cảm thấy DNA trong cơ thể ra lệnh phải đè lên tường hôn, có lẽ đây là kĩ năng đã được chuẩn bị sẵn cho nam chính Tấn Giang bọn anh đó mà..."

 
À.
 
Nhưng mà rất thoải mái hi hi hi.
 
Không biết là ai đưa lưỡi ra trước, giữa kẽ môi là sự quất quýt gắn kết mơ hồ, Ngu Mính bị hôn đến mức chân run run, Lâm Vọng đỡ eo cô, để cho trọng lượng của cô đổ hết lên người mình.
 
[Thẻ vàng còn ba giây, xin người giấy vui lòng dừng hành động cấm kị dưới mười tám tuổi lại, nếu còn không dừng thì sẽ bị cưỡng chế đăng xuất, phán định nhiệm vụ thất bại...]
 
Ngu Mính đã không còn có thể nghe rõ được tiếng cảnh báo của hệ thống nữa rồi, nụ hôn của Lâm Vọng đi thẳng một đường từ bên môi xuống dưới, đi ngang qua cằm, cổ, xương quai xanh, ngực, bụng dưới... cô nhìn thấy người đang càng lúc càng hướng xuống dưới, cuối cùng tâm trí dừng lại trên phần bắp đùi.
 
Thế giới xung quanh bắt đầu đổ sụp, khung cảnh trước mắt được xây dựng bị bong ra từng mảng, đồng thời vang lên âm thanh nhắc nhở lạnh tanh "Nhiệm vụ thất bại" từ hệ thống, Lâm Vọng mút ra dấu hôn đỏ thẫm trên bắp đùi của cô, hơi thở nóng rực tới gần sát vùng riêng tư, khi bờ môi ướt át hoàn toàn đặt lên hai mảnh thịt trai, Ngu Mính cảm thấy trong đầu tỏa ra chùm pháo hoa.
 
Hu hu hu sướng quá, thật là biết liếm.
 
Anh Lâm Vọng, anh thật sự chỉ là nam chính của Tấn Giang sao?
 
Tình tiết kịch bản đã kết thúc, cục quản lý rất chu đáo trực tiếp đến chuyển hai người đưa vào phòng Lâm Vọng, lần trước cũng là chiếc giường này, Lâm Vọng làm được một nửa thì qua cầu rút ván, không còn bị kịch bản ràng buộc, Ngu Mính trực tiếp trở mình ngồi trên người Lâm Mặc, vừa cởi quần áo vừa nũng nịu chớp mắt với anh: "Anh Lâm Vọng hôm nay nhất định sẽ bị em ép khô, em muốn khiến anh bắn mãi bắn tới nỗi không thể nữa mới thôi."
 
Trên gương mặt Lâm Vọng vẫn là nụ cười cưng chiều ấm áp như cũ: "Được thôi."
 

Ngu Mính đỡ lấy gậy thịt anh rồi chủ động ngồi xuống, kĩ năng giường chiếu của nữ chính truyện bên PO18 là trời sinh đã có, chỉ mới nuốt vào phần đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai manly kia lộ ra sắc mặt khó kiềm chế.
 
"Có khít không?" Cô hỏi với vẻ đắc ý.
 
Lâm Vọng hít một hơi thật sâu, không đáp lại.
 
Ngu Mính ngồi trên người anh, vách thịt cố ý co rút ra sức kẹp anh, vừa kẹp vừa hỏi tới: "Huyệt nhỏ của Mính Mính mút giữ gậy thịt của anh Lâm Vọng rồi, anh Lâm Vọng có thấy sướng không hả?"
 
Cô cố ý, ai bảo anh dụ dỗ cô, phá hỏng nhiệm vụ của cô.
 
Rốt cuộc Lâm Vọng cũng bị cô chà xát tới mức giới hạn, ngồi dậy kéo cô vào lòng, sau khi rút vật nam tính ra khỏi, rồi lại thúc vào một cú thật mạnh, Ngu Mính bị va chạm cơ thể run rẩy: "Ư hư... to quá sâu quá..."
 
Cô bị cắm rút khiến hai bầu ngực sữa phía trước đung đưa kịch liệt, món đồ thô to cạ qua vách thịt non mềm bên trong, kích thích chảy ra nhiều nước hơn.
 
Bắp đùi trắng nõn bị động tác đưa đẩy tạo nên dấu hằn đỏ hồng, Ngu Mính không nhịn nổi dạng chân rộng ra hơn rồi kẹp chặt hông anh, đôi mắt xinh đẹp mỏng manh như sợi tơ nhìn về anh: "Anh Lâm Vọng phải làm Mính Mính tới chết đó nha..."
 
Lâm Vọng chặn đôi môi cô lại.
 
"Em còn kêu nữa là anh làm không nổi." Giọng nói anh mang theo ý cười nhưng có vẻ động tác hoàn toàn không bị ảnh hưởng tới, gậy thịt cương cứng liên tục ra vào phía trong người cô, cọ xát hâm nóng lớp thịt non nớt mềm mịn bên trong, chèn chúng tới mức căng cứng. Giống như bị lây truyền, nhiệt độ từ nơi bí mật hai người liên kết với nhau bắt đầu lan rộng ra khắp tứ chi, từ bụng dưới bắt đầu dâng tràn mọi ngóc ngách cơ thể, huyết dịch tựa như muốn sôi trào.
 
Cả người Ngu Mính trở nên nóng hừng hực, giống như rơi vào nước sôi sùng sục sắp sửa bị nấu nhừ cho tan chảy nhưng lại bị cơ thể có cùng độ nóng ôm giữ không chịu buông tha.
 
Cô kéo tay anh để anh xoa nắn bầu ngực sữa của mình, cánh môi cùng dây dưa với môi anh, cùng anh trao đổi nước bọt, mút nuốt hơi thở của nhau.
 
Nước mắt Ngu Mính bị ân ái mà ứa ra, đuôi mắt cô phiếm hồng, con ngươi ướt át nhìn anh, bên trong đó chỉ phản chiếu mỗi mình anh.
 

"Anh Lâm Vọng… nếu sau này em không thể kiềm chế được mà lên giường với người khác thì phải làm sao, em không có sức khống chế hu hu hu..." Vừa dứt lời, anh liền bóp mông cô làm càng dữ dội hơn, Ngu Mình ở trong vòng tay anh rùng mình, hét lên.
 
"Không sao." Mồ hôi của anh rơi trên bầu ngực của cô, bị anh cúi đầu liếm mút, dấu hôn theo đó lộ ra, anh cắn đỉnh nhũ hoa của cô, nói giọng không rõ ràng: "Anh sẽ không cho em có được cơ hội này."
 
Ngu Mính được "yêu" khóc hu hu, vách thịt bị anh chà xát vừa đau vừa tê dại, khi quy đầu thô to thúc vào hết lần này đến khác, dâm dịch cũng bị đè ép càng ra nhiều hơn.
 
Lời nói dâm đãng nào cũng không thể thốt ra nổi, hít thở theo bản năng cũng khó khăn, trước mắt đều đang bốc hơi, đời này Ngu Mính chưa từng làm tình lần nào mà sướng tới độ cảm thấy bản thân sắp chết.
 
Có lẽ Bạch Phẩm Thư từng nói một câu đúng đắn, tình yêu và tình dục không thể tách rời, cảm giác thích có thể mang tới khoái cảm còn chiến thắng xác thịt.
 
Lúc đạt cực khoái, Ngu Mính cố gắng hết sức dùng sức lực cuối cùng ngửa đầu hôn anh.
 
"Anh Lâm Vọng, thì ra em thật sự rất yêu anh."
 
Lâm Vọng dịu dàng hôn đáp lại cô: "Anh vẫn luôn vô cùng yêu em."
 
-----
 
Kết thúc truyện.






 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận