Thoát khỏi nguy cơ bị kèm cặp suốt cả buổi, Bạch Tử bắt tay thực hiện nhiệm vụ ngay.
Cậu vẫy tay gọi một người phục vụ khu vực gần đó, tính dò hỏi tất cả vị trí nhà vệ sinh.
Nào ngờ thần may mắn gõ cửa, cậu vớ trúng ngay người phục vụ có đất diễn trong nguyên tác.
Nguyên tác có miêu tả qua, trên đường Cố Tuyết Y vừa bỏ chạy vừa khóc lóc, không để ý xung quanh nên đã tông trúng một nữ phục vụ khăn.
Bạch Tử đảo mắt một vòng thì phát hiện người trước mặt cậu là nữ phục vụ duy nhất ở đây.
Cũng quái lạ thật.
Ở đây tuyển phục vụ có kèm theo tiêu chí nhan sắc à? Phục vụ thôi có cần xinh đẹp đến thế không! Lỡ bị tên xấu xa nào quấy rối thì làm sao đây?
Nữ phục vụ thấy Bạch Tử gọi mình rồi bỗng dưng lặng thinh, nàng khó hiểu cất tiếng hỏi: "Thưa ngài, ngài cần gì sao?"
"À không có gì." Bạch Tử hoàn hồn, gãi đầu cười hề hề.
Thôi thì bám sát cô gái này coi như vừa thực hiện nhiệm vụ, vừa làm bảo vệ ngầm cho người ta luôn.
Nữ phục vụ nhận được câu trả lời cũng không bận tâm tới Bạch Tử nữa, tư thế chuyển về dáng vẻ nghiêm trang chuyên nghiệp.
Một lát sau vẫn thấy Bạch Tử đứng đó, nàng liền cảm thấy không đúng, mi mắt nàng hơi run lên.
Nén xuống bồn chồn, nàng nhẫn nại hỏi: "Ngài còn có chuyện gì cần giúp sao?"
"Không có.
Ngươi cứ làm chuyện của mình đi." Bạch Tử giở tuyệt chiêu nụ cười ngọt ngào, thành công xoa dịu cảnh giác trong lòng nữ phục vụ.
Không ngờ có ngày mình thực sự trở thành Mạc Sinh Huyền, lén lén lút lút dòm ngó con gái nhà người khác.
Đáy lòng Bạch Tử rơi hai giọt lệ cay đắng.
Cậu buồn rầu tiến đến bàn tiệc buffet, tìm kiếm chút ngọt ngào để khỏa lấp tâm hồn bị chính mình đả kích.
Qua một lát, đúng lúc Bạch Tử chuẩn bị ăn tới dĩa bánh thứ tư thì người phục vụ bỗng rời khỏi vị trí.
Cậu tiếc nuối hớp trọn ngụm nước trái cây cuối cùng rồi tận lực bám theo.
Trong quá trình bám đuôi nữ phục vụ Bạch Tử rón rén theo sau, có vẻ nàng cũng chẳng nhận ra dị thường, một đường đi thẳng tới lầu hai.
Đang lúc Bạch Tử tự hào vì trình độ ẩn thân của mình thì đúng ngay tại khúc cua trong nguyên tác, một cánh tay bất ngờ chụp lấy thân hình Bạch Tử.
"Tại sao bám đuôi con gái nhà người ta?"
Chưa kịp để Bạch Tử lên tiếng bào chữa thì kẻ đó đã bịt miệng cậu rồi kéo đi.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Tử là hồn tạm lìa khỏi xác, mặt ngơ ra như phỗng, nước mắt sinh lý tự động rơi xuống.
Hỏi không cho trả lời còn định giết người diệt khẩu?!
"Giờ ta hiểu vì sao ngươi trông quen rồi, hóa ra là cậu ấm của Mạc gia."
Nghe thấy tiếng nói, Bạch Tử định thần lại, lúc này cậu mới nhận ra mình đã đứng trong nhà vệ sinh nam từ khi nào, giây tiếp theo khi nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, cậu liền rơi vào trạng thái ngỡ ngàng.
"Lau mặt mũi đi." Cao Chấn rút khăn giấy trên tay nữ phục vụ đưa cho cậu.
Trên người hắn đã không còn áo khoác da ngầu lòi nữa, thay vào đó là bộ vest xám trông vô cùng đĩnh đạc, tóc tai lẫn phong thái uy nguy khác biệt hoàn toàn bộ dạng bất phục ngày hẹn ở quán cà phê.
Đột nhiên Bạch Tử có dự cảm không lành về mọi chuyện sắp tới.
"Ngươi thực ra là ai?" Bạch Tử nhận lấy khăn giấy xì mũi.
"Mới qua mấy hôm mà ngươi đã quên ta rồi sao? Ta là Cao Chấn." Cao Chấn nét mặt tự nhiên trả lời, dừng một chút hắn nói tiếp, "Tân gia chủ của Nguyên gia."
Đùng đoàng!
Bạch Tử thề khi nghe đến chữ cuối cùng, cậu cảm nhận rõ ràng sấm từ đâu truyền thẳng vào tai mình.
Cậu ngỡ rằng bản thân mình đã lường trước nhiều sự việc, nhưng quả nhiên người tính không bằng trời tính, kẻ du hành thời không tính không bằng cái cốt truyện này nó tính.
Như vầy mà hệ thống bảo dễ? Mới thế giới đầu tiên đã đau não thế này, những thế giới về sau còn tới mức nào nữa?!
"Ngươi là Nguyên Viễn sao?" Bạch Tử không tin vào lỗ tai mình, nỗ lực hỏi lại hi vọng mọi chuyện sẽ khác đi.
"Đúng vậy.
Nhưng ta không thích cái tên đó, ta mong được gọi bởi cái tên Cao Chấn hơn." Cao Chấn nét mặt u ám đôi chút.
Hết đường cứu vãn, nội tâm Bạch Tử ngã quỵ.
Cứ tưởng cậu đã nắm được cốt truyện, ai dè bị nó chơi cho một vố đau, phe cua khét lẹt khiến cậu đỡ không nổi.
Tại mớ bòng bong này mọi tính toán và suy luận ban đầu của cậu coi như vô dụng.
Nhưng nếu Cao Chấn là Nguyên Viễn, thì không phải mọi chuyện giữa hắn và Cố Tuyết Y hợp lý hơn nhiều sao...
"A Chấn, ngươi biết người này sao?" Nữ phục vụ ở bên cạnh Cao Chấn khẽ lên tiếng, âm thanh ngọt ngào, nhẹ nhàng khác hoàn toàn giọng điệu khách sáo công nghiệp ban nãy.
Đứng trước nữ phục vụ xinh đẹp, Cao Chấn có vẻ hơi bối rối ngốc nghếch: "A! Giới thiệu với ngươi đây là bạn của ta Mạc Sinh Huyền, còn đây là em gái ta Nguyên..."
"Nguyên Tư Mẫn!" Bạch Tử to mắt ngắt lời Cao Chấn.
Hiện giờ cậu đã hiểu thế nào là câu nói mọi người đẹp đều có thân thế không tầm thường.
"Ngươi biết ta sao?" Nguyên Tư Mẫn chuyển sắc mặt cảnh giác sang phấn khởi, hiếu kỳ.
"Sao ngươi biết tên em gái ta? Hôm nay nàng mới từ ngoại quốc trở về thôi." Ngược lại, Cao Chấn đang dáng vẻ thả lỏng tức khắc sắc bén lên, cứ như là ai động vào lãnh thổ của hắn.
Chết mồ, tự nhiên bị cái cốt truyện hù dọa làm cho đầu óc ngu muội luôn.
Đáng nhẽ giờ này cậu đang ở trong góc phòng, lẩm bẩm một mình như đứa tự kỷ mới đúng kịch bản, làm sao có chuyện Mạc Sinh Huyền biết Nguyên Tư Mẫn được.
"Ta..."
Đang lúc Bạch Tử lúng túng nhất, vừa hay cánh cửa nhà vệ sinh tự động mở ra, không phải nữ chủ Cố Tuyết Y tới đối diễn.
Mà là Ngô Sở Thịnh, thân chủ yêu dấu của cậu, với lễ phục đen sang trọng trên người và nét mặt hầm hầm như mới bị ai quịt nợ.
Chưa bao giờ như lúc này, Bạch Tử vô cùng cảm kích Ngô Sở Thịnh.
Cậu nhào tới bên cạnh hắn, mồm mép nhanh nhảu đáp: "Là hắn cho ta biết."
"Ngô Sở Thịnh?" Khuôn mặt Nguyên Tư Mẫn cứng đờ, ánh mắt nàng chứa đầy cảm xúc khó nói khi nhìn thấy Ngô Sở Thịnh.
"Nguyên Tư Mẫn?" Ngô Sở Thịnh cũng ngạc nhiên không thua gì Nguyên Tư Mẫn, nhưng hắn vẫn lý trí nhìn kế bên Cao Chấn, người cũng quen thuộc không kém, "Ngươi là tên hôm ở quán rượu đúng không?"
"Cái gì? Quán rượu?!" Hơn cả để ý Ngô Sở Thịnh, có vẻ Nguyên Tư Mẫn tức giận hơn vì sự việc liên quan đến Cao Chấn, "A Chấn! Hắn nói vậy là sao? Chẳng lẽ trong mấy năm qua, ngươi đã thất hứa với ta, ngựa quen đường cũ?!"
"Ta không có!" Cao Chấn phản ứng mạnh trước câu hỏi của Nguyên Tư Mẫn, nhưng rồi giọng nói yếu ớt dần, "Ta chỉ..."
Bốn người, trong một gian phòng nhà vệ sinh, đầy đủ cảm xúc hỉ nộ ái ố phức tạp, không ai nói với ai tiếng nào nữa, không gian phút chốc ngột ngạt đến nghẹt thở.
"Ta nghĩ chí ít nên ra khỏi đây rồi giải thích tiếp có được không? Nhà vệ sinh không thích hợp trò chuyện lắm." Bạch Tử tình nguyện đứng lên phá giải cục diện khó xử.
Ba người không hẹn mà đồng loạt quay ngoắt về phía Bạch Tử, ánh mắt nhìn cậu như nhìn một con chuột hôi.
Cậu lập tức hối hận rồi, thà rằng nghe Mạc lão gia và Mạc phu nhân lải nhải còn hơn chịu đựng ba con người nguy hiểm này.
"Ta về phòng sửa soạn chút, hẹn gặp hai người sau." Nguyên Tư Mẫn là người đầu tiên đồng tình với Bạch Tử.
Nàng không đoái hoài tới Cao Chấn, lạnh lùng bước đi, đâu đó trên khuôn mặt xinh đẹp phảng phất sự thất vọng.
Người hiền hòa nhất đã đi, Bạch Tử cũng không ngốc ở lại, cậu tính chạy trối chết về bên cạnh cha mẹ, nhưng chưa kịp ra khỏi cánh cửa đã bị Ngô Sở Thịnh túm gáy.
"Đã cho ta leo cây còn định bỏ chạy."
"Leo cây gì chứ?! Rõ ràng ngươi có đáp ứng ta đâu!" Bạch Tử lập tức tạc mao.
"Phòng khách của ta gần đây, không ngại nếu ta mời hai người một tách cà phê chứ?" Cao Chấn điềm đạm mở lời.
Tuy không hiểu đầu đuôi mọi chuyện, Ngô Sở Thịnh vẫn không từ chối: "Được."
"Buông ta ra, ta không thích cà phê." Bạch Tử cực lực giãy giụa, nhưng cậu như cá nằm trên thớt, thoi thóp bị Ngô Sở Thịnh nhẹ nhàng xách cổ áo kéo đi.
Cứ thế một màn ta hỏi ngươi đáp giữa Ngô Sở Thịnh và Cao Chấn trôi qua trong nửa tiếng, Bạch Tử im ỉm ngồi khuấy ca cao, dỏng tai thu nạp mớ lịch sử hình thành và phát triển của Cao Chấn.
Nằm trong một câu chuyện cẩu huyết là một câu chuyện cẩu huyết khác.
Nguyên gia chủ đời trước tức là cha của Nguyên Viễn và Nguyên Tư Mẫn, đích thực là một con ngựa đực có năng lực.
Trên thương trường lẫn trên giường đều hết sức cường bạo.
Phong cách làm việc là thẳng tay triệt hạ đối thủ không lưu tình, còn nói về tình cảm lại sỗ sàng mặt dày, đã thế rất phong lưu đa tình.
Nguyên Viễn chính là kết quả của một cuộc tình giữa hắn và một nữ hầu rượu.
Bình thường sau một đêm chóng vánh, hắn đã phải quất ngựa truy phong nhưng ma xui quỷ khiến thời điểm đó hắn vô cùng say mê mẹ của Nguyên Viễn, ngày hôm sau tiếp tục đến quán rượu tìm nàng.
Hắn yêu chiều nàng, bắt nàng nghỉ việc ở quán rượu, tặng cho nàng rất nhiều trang sức quý giá và cả một căn hộ đắt tiền, có thể nói nàng là trường hợp đặc biệt duy nhất cùng hắn chung gối hơn một năm trời.
Nhưng giang sơn khó đổi bản tính khó dời, tính trăng hoa lại đâu vào đấy.
Ăn một món hoài hắn đã chán ngấy, khi nàng mang thai Nguyên Tư Mẫn tháng thứ ba, hắn đã bỏ đi biệt tích.
Nàng cứ chờ đợi hoài nhưng kể từ hôm cuối cùng, hắn đã không xuất hiện nữa.
May thay, mẹ của Nguyên Viễn cũng không phải tuýp nữ nhân "hòn vọng phu" hay một người mẹ thiếu trách nhiệm, mang thai đến tháng thứ năm nàng đã bán căn hộ và tất cả trang sức để mua căn nhà nhỏ nơi khác.
Hàng xóm thấy nàng mới đến bụng mang dạ chửa, phải chăm sóc cho đứa con đầu mới một, hai tuổi còn không ai bên cạnh, họ thương tình tìm cho nàng công việc may vá gia công tại nhà, tiền bạc không nhiều nhưng đủ trang trải.
Nguyên Tư Mẫn cuối cùng cũng ra đời, cả hai anh em từ nhỏ đã rất hiểu chuyện không bao giờ hỏi về cha mình, biết mẹ bận rộn làm lụng họ không bao giờ dám làm phiền.
Nguyên Tư Mẫn càng lớn càng xinh đẹp và thông minh, nàng đặc biệt được Nguyên Viễn yêu thương, bảo vệ, hễ có kẻ nào bắt nạt em gái hắn, hắn sẽ liều mình trả thù kẻ đó.
Về sau Nguyên Viễn dần trở thành tên đầu gấu mạnh nhất vùng, duy chỉ có mẹ và em gái là điểm yếu duy nhất của hắn.
Suốt mười bảy năm đầu của Nguyên Viễn, gia đình ba người tuy sống vất vả nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Nhưng tới năm Nguyên Viễn mười tám tuổi, mẹ hắn bắt đầu đổ bệnh vì lao lực làm việc, mong ước của nàng là con cái phải học hành đến chốn, ít nhất là một trong hai.
Về chuyện này, Nguyên Viễn rất đồng tình với mẹ.
Hắn muốn Nguyên Tư Mẫn học đại học, tốt nghiệp, có tiền đồ rộng mở, do đó hắn bỏ đi cái tên Nguyên Viễn, ra đời kiếm tiền bằng cái tên Cao Chấn.
Tuổi trẻ bồng bột, hắn dựa vào việc thanh toán đòi nợ thuê, cầm đầu băng nhóm bảo kê thu tiền để gánh vác gia đình.
Nguyên Tư Mẫn cũng hiểu được hoàn cảnh nhà khó khăn, nàng tính không học đại học, lén tìm việc phụ giúp anh trai nhưng bị Cao Chấn phát hiện.
Lần đầu tiên hai người cãi nhau lớn và cũng lần đầu tiên, nàng chứng kiến Cao Chấn to tiếng với mình, nàng cũng âm thầm biết hắn đang hành nghề lưu manh nên trên đà cãi nhau nàng đã nói ra luôn một thể.
Mẹ cả hai nghe được đổ bệnh thêm nặng, hai người biết liền hối hận thỏa hiệp, Nguyên Tư Mẫn phải chú tâm học hành và Cao Chấn phải tìm một nghề lương thiện để làm.
Thỏa hiệp thành công, Nguyên Tư Mẫn vùi đầu học hành, thành tích luôn nằm hàng đầu, thậm chí trước khi tốt nghiệp đã nhận được học bổng ở ngoại quốc.
Cao Chấn giải tán băng nhóm lưu manh, làm nghề khuân vác, thợ hồ,...!công việc tay chân nào hắn cũng đều trải qua.
Cách hai tháng trước khi Nguyên Tư Mẫn tốt nghiệp cao trung, mẹ cả hai qua đời, bất thình lình Nguyên lão gia xuất hiện trong tang lễ.
Bao nhiêu nỗi oán hận chưa bao giờ Cao Chấn nói ra dồn nén thành cú đấm vào bụng cha hắn.
Nguyên Tư Mẫn cũng hận cha nàng không kém, nàng không ngăn cản Cao Chấn, thậm chí tiến lên chất vấn hắn bao năm qua bỏ rơi ba mẹ con, chờ mãi tận khi mẹ nàng nằm xuống thì đến tỏ ra thương xót.
Nguyên lão gia đau đớn nhưng không hề tức giận, ngược lại hắn rất trông chờ Cao Chấn.
Bởi vì trong dàn con của hắn, kể cả con của vợ chính thất, Cao Chấn là đứa giống tính hắn nhất, một con ngựa hoang.
Hắn tuổi đã gần về hưu, cơ đồ tâm huyết của hắn không thể lọt vào tay người ngoài, phải có người kế thừa hắn.
Mặc kệ hợp pháp hay ngoài giá thú, hắn muốn tìm ra người thích hợp nhất để nhường lại vị trí đó.
Hắn không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình, hắn hứa hẹn thanh toán nợ của cả hai, chu cấp cho Nguyên Tư Mẫn du học, công việc sau này và cả chỗ ở tiện nghi nhất.
Với điều kiện, Cao Chấn phải đánh bại các đứa con khác, chứng minh được thực lực của mình.
Tất nhiên Cao Chấn và Nguyên Tư Mẫn đều khinh khỉnh, không mảy may với mấy cái điều kiện ích kỷ đó.
Nguyên lão gia ung dung cho bọn họ thêm thời gian tựa như đã biết trước bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Đúng như dự đoán của hắn, một tuần trước khi Nguyên Tư Mẫn ký quyết định xuất ngoại du học, Cao Chấn đã đến gặp hắn đồng ý thỏa thuận.
Thực ra, một tháng trước Cao Chấn đã dao động vì nghĩ đến lời trăn trối của mẹ và tương lai của em gái.
Hắn thừa biết Nguyên Tư Mẫn sẽ căm hận hắn nếu hắn dám tự ý quyết định, bởi thế hắn đã dành cả tháng trời chỉ để thuyết phục Nguyên Tư Mẫn.
Nguyên Tư Mẫn phản ứng rất gay gắt, Cao Chấn phải thuyết phục rằng khi hắn ngự trị được Nguyên gia, nhất định sẽ không bỏ qua Nguyên lão gia, thì lúc này nàng mới cam nguyện đồng ý.
Nguyên lão gia kỳ vọng rất nhiều vào Cao Chấn và Cao Chấn đã không làm hắn thất vọng.
Quá trình chuyển mình từ kẻ lao động tay chân thành thương nhân sử dụng trí óc, hắn cắn răng chịu đựng sự khinh thường, lăng nhục từ vợ con hợp pháp của Nguyên lão gia.
Hắn vẫn không gục ngã, bỏ ăn bỏ ngủ dồn tất cả sức lực và tâm huyết học tập, thực nghiệm.
Biến nỗi căm hận thành sức mạnh, hắn đã trở thành con hắc mã phi thường.
Chỉ vài năm ngắn ngủi phô diễn thực lực, hắn đã thu được sự công nhận của cổ đông Nguyên gia và có được sự tín nhiệm hoàn toàn của Nguyên lão gia.
Buổi tiệc ngày hôm nay chính là thành quả hắn đổ mồ hôi, công sức và nhẫn nhục để đạt được.
Hai tay nắm chặt tách ca cao nóng, Bạch Tử ánh mắt rưng rưng nhìn Cao Chấn đầy cảm động.
Thâm tâm cậu quá đỗi nể phục, ngưỡng mộ Cao Chấn.
Nếu cậu là Cố Tuyết Y cậu nhất định chọn hắn thay vì Ngô Sở Thịnh.
Lấy xuất thân mẹ hắn là một nữ hầu rượu bị người người khinh mạt, đến cách hắn đối xử yêu thương Nguyên Tư Mẫn.
Khoảng thời gian hắn làm lưu manh, hắn chưa từng động tay với phụ nữ dù đó có là con nợ, ngoài ý còn bảo vệ họ.
Chứng tỏ Cao Chấn là một người đàn ông biết trân trọng phụ nữ.
Từ điểm này, Bạch Tử mạnh dạn suy đoán nguyên cớ Cao Chấn cố chấp với Cố Tuyết Y trong nguyên tác, chưa chắc là nhất kiến chung tình, phần nhiều là ý thức trách nhiệm.
Ắt hẳn khi phát hiện Cố Tuyết Y chính là người con gái bị hắn vấy bẩn, Cao Chấn đã quyết định dùng cả phần đời của mình để bù đắp cho nàng, có lẽ vì hắn không muốn mình trở thành Nguyên lão gia thứ hai, đem tới nỗi đau cho Cố Tuyết Y như mẹ hắn đã từng chịu đựng.
Chú ý tới cảm xúc của Bạch Tử, Ngô Sở Thịnh có phần hơi khó chịu, hắn cố ý hỏi Cao Chấn: "Hiện tại bối phận của ngươi không nhỏ, vì sao vẫn đi làm lưu manh?"
Bạch Tử bỗng chột dạ, sắc mặt khẽ chuyển, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại thấp nhất có thể.
Cao Chấn không giấu giếm trả lời: "Còn nhớ tên đầu trọc chứ? Bọn ta quen biết nhau từ khi ta mới mười mấy tuổi.
Trông bọn hắn nhìn hầm hố thế thôi chứ sống rất có tình có nghĩa, hồi ta giải tán băng nhóm lưu manh bọn hắn tình nguyện cùng ta làm nghề lương thiện khác, lúc ta quyết định rời đi theo chân tên khốn kia, bọn hắn cũng chúc phúc cho ta.
Thế mà cách đây không lâu, ta mới biết được tên khốn đó dám dùng thế lực chèn ép bọn hắn, muốn đuổi bọn hắn đến nông thôn hẻo lánh nào càng xa càng tốt vì sợ quá khứ của ta bị phơi bày.
Không nơi nào chịu nhận bọn hắn làm việc, lúc đó ai ai cũng túng thiếu, ta đang phân vân khiến bọn hắn quay về con đường cũ một thời gian, đợi ta lên vị trí tân gia chủ Nguyên gia rồi ta sẽ thu xếp cho bọn hắn công việc ổn định."
"Ngươi không thể dùng tiền giúp bọn hắn à?" Ngô Sở Thịnh khó hiểu.
"Tên khốn đó quản lý tiền bạc của ta." Cao Chấn nhếch môi cười mỉa mai, hắn tiếp tục nói, "...Nhưng may thay vào lúc đó có một cuộc giao dịch rất hợp tiêu chí đạo đức của ta.
Qua tìm hiểu đối tượng để ra tay, ta biết ngươi là người của gia tộc lớn nên ta muốn đích thân ta ra tay để miễn liên can tới bọn họ.
Nói tới đây, ta muốn xin lỗi ngươi, vì sự tìm hiểu nửa vời của ta mà khiến ngươi và Cố tiểu thư đều gặp phiền phức.
Ngươi muốn đền bù gì cứ tự nhiên nói."
"Không cần đâu.
Nói thế nào, sau này Ngô gia rất cần sự hợp tác với Nguyên gia.
Với cả ngươi cũng không phải chủ mưu, kẻ đứng đằng sau mọi chuyện bây giờ đang phải trả giá rồi." Ngô Sở Thịnh phất tay, nói gà mắng vịt.
Cao Chấn ngó sang Bạch Tử, thấy cậu đang chôn mặt vào gối như muốn hòa tan vào trong không khí, đầu nhấp nhô lộ ra chỏm tóc mềm mại đáng yêu.
Hắn không kìm được cười ra thành tiếng.
Từ đầu Cao Chấn đã để ý tới Bạch Tử, nhớ tới dáng vẻ cậu ban nãy bị hắn hù dọa cho khóc nhè, sau đó là ánh mắt hâm mộ, giờ là biểu hiện xấu hổ giấu mặt y như đứa con nít.
Thằng nhóc này xem ra cũng không hẳn xấu, có lẽ là con một nên được nuông chiều sinh hư đi phá làng phá xóm.
Cao Chấn định sờ đầu Bạch Tử căn dặn một chút thì một bàn tay khác nhanh hơn phủ lên đầu cậu, Ngô Sở Thịnh cốc đầu Bạch Tử.
Bạch Tử lập tức buông gối ôm đầu, oan tức nhìn Ngô Sở Thịnh: "Ngươi dám phạm húy ta! Cha mẹ ta còn chưa bao giờ đánh vào đầu ta nữa."
"Trông các ngươi thân thiết làm sao, thế mà ta còn tưởng các ngươi là cừu nhân đại hận." Cao Chấn buộc miệng đánh giá một câu, xong nhìn xuống đồng hồ, "Thôi sắp tới màn chính rồi, ta đi trước, các ngươi cứ thong thả tâm tình."
Cao Chấn phủi áo rời đi, chẳng biết trùng hợp hay cố ý mà chưa tới một phút sau, Nguyên Tư Mẫn đã mở cửa tiến vào.
Nàng đã thay bộ đồ phục vụ sang đầm dạ hội màu đỏ kiêu sa, hoa tai đá quý lấp lánh như ẩn như hiện trong làn tóc đen dài, ánh đèn hắt lên thân hình mảnh dẻ tạo cảm giác cả người nàng đang tỏa ra hào khí vừa quyền lực, vừa thu hút.
Nguyên Tư Mẫn đứng nép mình, ngại ngùng cất tiếng: "Xin lỗi, ta có cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người không?"
"Không có.
Ta chuẩn bị rời đi nữa là." Bạch Tử nhanh nhẹn đáp.
Ngô Sở Thịnh cũng khẽ lắc đầu.
"Vậy ngươi cho ta mượn Bạch Tử chút nhé, Sở Thịnh?" Nguyên Tư Mẫn hào hứng bước đến gần Bạch Tử, khoác lấy tay cậu.
"Hả?" Bạch Tử ngạc nhiên, không tin vào tai mình.
Loạn thật rồi! Nữ phụ không nhân cơ hội cận kề nam chủ đi mà sáp đến gần cậu làm gì? Còn nữa sao phải xin phép hắn chứ, thân thể này thuộc quyền sở hữu của cậu mà!
"Được, nhưng trước chín giờ phải trả lại hắn cho ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...