Đẩy Lùi Kết Cục Của Nam Thần


Tiểu Nguyệt bỗng dưng im bặt, đến nỗi Bạch Tử bắt đầu sốt ruột, ước chừng qua nửa phút nó mới cất tiếng trả lời.
[Ký chủ thân mến! Từ lúc bắt đầu hệ thống đã phổ biến duy nhất một tiêu chí mà ký chủ vẫn không nhớ à? Vậy hệ thống xin lặp lại lần nữa: Bằng mọi giá làm cho các nam chủ không đi tới kết cục bi thảm như trong nguyên tác.

"Bằng mọi giá" ở đây bao hàm luôn việc nếu tình cảm của nam nữ chủ với nhau là mối nguy hại cho nam chủ thì ký chủ cứ việc triệt tiêu mầm họa đó.]
[Đương nhiên ta không quên.

Ta chỉ muốn xác nhận cách làm đó có hợp lệ không thôi, vì chuyện này có phần can thiệp quá sâu vào đời sống riêng tư của nam chủ.

Với cả tùy tiện cắt đi lương duyên của người khác, điều này thực tâm ta không muốn làm.]
Tiểu Nguyệt định lên tiếng nịnh nọt ký chủ thương người, ngờ đâu Bạch Tử tiếp tục nói, lời nói của cậu như vặn ngược ý định của nó.
[...Nhưng đau ngắn không bằng đau dài.

Ta thà can thiệp trước vì không sớm thì muộn, tình cảm của bọn họ sẽ phải khiến cho chính mình và đối phương đều bị thương tổn, tựa như sự kiện sắp tới.]
[Sự kiện sắp tới?]
[Đúng vậy.

Tiệc ở Nguyên gia vào tuần sau.]
Đặt lên bàn cân so sánh tình địch với kẻ thù, luôn là kẻ thù nguy hiểm hơn gấp bội.

Cái mác "tình địch thời giảng đường" chẳng qua con chữ được tô vẽ cho trang trọng thêm, chứ thực chất Mạc Sinh Huyền cũng chỉ là cục đá kê chân làm nổi bật sự ưu việt của nam chủ.

Là pháo hôi, chất xúc tác cho chuyện tình lâm li bi đát giữa hai nhân vật chính.

Làm gì có cửa so ngang hàng với kẻ thù trọn kiếp của nam chủ, Nguyên Viễn.
Trong nguyên tác, nếu Mạc Sinh Huyền được miêu tả là một tên hề điên ngốc thì Nguyên Viễn đích thị là một con chó điên hung hăng.

Tuy là con ngoài giá thú thế nhưng năng lực của hắn quá mức kinh khủng và tàn nhẫn, hắn tận tay tiêu diệt hết thảy khả năng kế thừa Nguyên gia của những đứa con khác, lúc trở thành trưởng tộc Nguyên gia hắn chỉ mới 24 tuổi.

Và điều quan trọng không kém, hắn cũng góp mặt trong dàn harem của nữ chủ, Ngô Sở Thịnh và hắn kẻ tám lạng người nửa cân, ngang sức lẫn ngang sắc.
Nguyên Viễn chính thức lên sàn vào ngày tổ chức tiệc lớn của Nguyên gia, ngày kế thừa chức trưởng tộc.

Vì là tiệc của gia tộc lớn, Ngô gia và Cố gia cũng phải tới tham gia chúc mừng.

Trong bữa tiệc, bỗng giữa Ngô Sở Thịnh và Cố Tuyết Y xảy ra xích mích, Cố Tuyết Y vì đau lòng mà chạy vào nhà vệ sinh khóc một mình, không chú ý tới mình đã vào nhầm nhà vệ sinh nam.

Cùng lúc đó, ma đưa đường quỷ dẫn lối Nguyên Viễn phát hiện ra Cố Tuyết Y, dáng vẻ nàng khóc như lê hoa đái vũ khiến cho hắn động lòng.
Vào khoảnh khắc đó, Nguyên Viễn quyết tâm phải khiến Cố Tuyết Y gả cho hắn.

Không suy nghĩ nhiều, hắn mời nàng làm bạn nhảy ở vũ điệu cuối và sau bữa tiệc mạnh dạn đưa ra mọi điều kiện để được đính ước với nàng trước mặt tất cả mọi người tham gia, trong đó có Cố gia và cả Ngô Sở Thịnh.

Từ đây, Nguyên Viễn và Ngô Sở Thịnh bắt đầu đấu đá đẫm máu lên, từ thương trường đến tình trường, cả hai đều không từ mọi thủ đoạn khiến cho Cố Tuyết Y thuộc về mình.
Đứng ở giữa hổ và sói, thiên nga Cố Tuyết Y không tránh khỏi sự giày vò.

Trùng hợp hơn, Nguyên Tư Mẫn - em gái thân sinh của Nguyên Viễn, đồng thời cũng là bạn học cùng lớp cao trung với Ngô Sở Thịnh, người đem lòng yêu sâu đậm nam chủ mới du học trở về.


Hai anh em họ Nguyên đồng lòng hợp sức muốn cướp cho được người mình yêu, khiến Cố Tuyết Y đứng giữa ngã ba luồng sóng chèn ép, trái tim nàng mệt mỏi không thôi.
Về phía Mạc Sinh Huyền, trong nguyên tác lúc này hắn đang bắt đầu ăn hành do Ngô Sở Thịnh ra tay.

Ngô Sở Thịnh thẳng tay chèn ép công ty Mạc gia, lúc Mạc Sâm biết hết mọi việc đều bắt nguồn từ con trai ông thì cơ ngơi đã lụi tàn, ông đau khổ cầu xin Ngô Sở Thịnh đừng khiến Mạc Sinh Huyền vào tù nhưng nam chủ vẫn xuống tay không nể tình.

Suốt quá trình ấy, Mạc Sinh Huyền đầu óc điên loạn, trái tim ghen tuông cấu rỉa khiến hắn chỉ ru rú trong nhà và chờ tới ngày có người mang hắn vào nhà đá.
Quay về thực tại, Bạch Tử vẻ mặt đầy tươi tỉnh ngồi soạn đống giấy tờ kế bên Ngô Sở Thịnh.

Ngô Sở Thịnh vẫn chưa trở thành người đứng đầu Ngô gia, tuy hiện giờ cậu vẫn là đang ăn hành từ Ngô Sở Thịnh nhưng cơ hội thăm quan nhà đá tạm thời đã bị hoãn, và cứ thế này khả năng thoát khỏi cái chết thảm thương kia sẽ thành công.
Bạch Tử vui vẻ ngâm nga trong miệng.

Ngô Sở Thịnh đang gõ phím soạn văn bản thì chú ý tới cậu, hắn lấy ngón tay gõ xuống mặt bàn: "Xem ra mớ tài liệu này chưa đủ khiến ngươi tập trung, hay ta phân phó thêm tài liệu của năm trước và năm trước nữa nhé?"
"Này! Ta hát nhỏ như muỗi kêu, ngươi muốn hành hạ cứ nói thẳng, bám víu một lý do bé xíu đó thật là hèn hạ!" Bạch Tử bị phá tan tâm trạng, cau có đáp trả.
"Ô hô! Ta hèn hạ sao?" Ngô Sở Thịnh dừng tay, giọng nói bắt đầu chua ngoa, "Thật đúng rồi! Ta thực sự hèn hạ khi đổ mực lên áo người chuẩn bị lên bục phát biểu đầu năm học, ta hèn hạ tới nỗi nhét thư nặc danh khủng bố vào tủ đồ của người khác, hay như việc cưa chân ghế của bạn học..."
"Ngươi!" Không đành lòng nghe tội danh của nguyên thân bị liệt kê ra hết, Bạch Tử tức giận tới á khẩu, chân mày nhăn đến độ muốn kẹp chết con ruồi.
"Sao nào? Đã hiểu thế nào là hèn hạ chưa?" Ngô Sở Thịnh ngả đầu nhếch miệng về phía Bạch Tử.
"Hừ! Ngươi muốn nói gì chả được, mạng ta giờ trong tay ngươi kia mà." Bạch Tử quay đầu không thèm liếc mắt tới hắn.
Ngô Sở Thịnh khẽ nở nụ cười.
Xem ra cậu cũng không tệ tới mức làm người khác chán ghét như hắn đã nghĩ.

Suy nghĩ lại, ngoài hôm xảy ra sự việc xém tí nữa lớn chuyện thì hình như mọi thứ trước đó cậu âm mưu hãm hại hắn cũng chỉ là mấy trò chơi khăm của mấy đứa con nít.
Trước buổi phát biểu, cứ ôm khư khư lọ mực đi đằng sau lưng hắn, người ngoài nhìn vào còn hiểu rõ nói chi hắn đi đằng trước cứ nghe tiếng bước chân theo sau, thế mà lúc thành công lại giả vờ như vô ý.

Tới việc giả dạng thư nặc danh hăm dọa, cậu cứ đứng từ xa nhìn chằm chằm xem hắn mở tủ, đợi lúc hắn đi ngang qua lớn giọng nói vu vơ "Hôm nay trời xanh mây trắng lại có người đang lo lắng".

Buồn cười nhất vẫn là cái chuyện cưa chân ghế chẳng thèm dọn vụn gỗ, đã thế còn để quên cái cưa trong hộc bàn của hắn.
Hệt như một tên ngốc thích bày trò quậy phá muốn chứng minh bản thân.

Kết quả biến thành một con mèo xù lông vì ra oai hổ thất bại.

Không khỏi khiến tâm tư hắn khẽ nhúc nhích, đáy lòng nổi lên chút ác tâm trêu đùa.
"Tới giờ dùng cơm trưa rồi sao?" Giơ lên cổ tay đeo đồng hồ da đắt tiền, Ngô Sở Thịnh chẹp miệng.

Hắn dọn dẹp đồ đạc sang một bên rồi đặt một cái túi đen không biết ở xó xỉnh nào lên mặt bàn.

Mấy ngón tay thon dài thoăn thoắt bày biện ra bốn khay đồ ăn, một khay cơm vẫn mờ nhạt bốc hơi nước ấm nóng.
Bên kia Bạch Tử ngửi thấy mùi đồ ăn nồng nàn, cậu khẽ lắc thân mình.

Ban sáng Trương quản gia có nhắc nhở cậu đem theo thức ăn trưa, nhưng cậu từ chối bởi vì cậu cứ đinh ninh buổi trưa sẽ được thả về với gia đình, không ngờ Ngô Sở Thịnh chơi xấu giao nhiều việc đến thế, nghĩ lại Bạch Tử hối hận không thôi.

Ngô Sở Thịnh dõi mắt quan sát động thái của Bạch Tử, nhận thấy bóng lưng cậu vẫn thẳng tắp, dường như không để tâm thế nhưng trong tíc tắc bởi vì động tác cắn bút suy nghĩ quá gượng ép nên nỗi lòng thực sự của cậu đã bị bán đứng.

Nhìn thấy lấp lánh chút nước miếng nơi đuôi bút, Ngô Sở Thịnh lấy ngón tay chặn nụ cười nơi khóe miệng.


Tại sao tới bây giờ hắn mới phát hiện con người giàu tính giải trí thế này? Nếu không giữ bên cạnh mua vui chắc sẽ uổng phí lắm nhỉ?
Cảm thấy bản thân đã vui vẻ đủ, hắn ôn tồn gọi cậu: "Dừng tay cùng ăn cơm đi, đồ ăn của ta đủ cho cả hai người."
Con vịt đến chết vẫn còn cứng mỏ, Bạch Tử dẩu môi: "Không, cảm ơn.

Chúng ta không thân."
"Công việc tới chiều mới xong, đợi khi đó ngươi ngất đi, người chịu thiệt không phải ta sao."
Lúc này Bạch Tử mới chịu dừng tay, chầm chậm nhích ghế gần tới bàn đồ ăn, nét mặt làm bộ làm tịch cầm đôi đũa: "Thôi được! Thấy ngươi khẩn thiết, ta đành miễn cưỡng ăn vậy."
"Cơm đây, thưa quý ngài rộng lượng." Ngô Sở Thịnh đẩy bát cơm tới trước mặt cậu.
Nhân lý do "miễn cưỡng" Bạch Tử cũng tranh thủ thiết lập nhân thiết ngứa đòn bằng việc nhắm đũa của Ngô Sở Thịnh có xu hướng tiến tới món gì thì tay cậu sẽ lập tức gắp liên hồi món đó, cho thẳng vào mồm không qua trung gian bát cơm.

Thức ăn bị nhồi đầy đến mức hai má căng phồng và bụng bắt đầu nhô lên không kém.

Văng vẳng khắp phòng hội trưởng toàn là âm thanh rôm rốp nhai chân gà và ừng ực tiếng húp canh.

Sau một màn ăn thùng uống vại, Bạch Tử kết thúc bữa ăn của mình bằng một đường "kungfu hạc" gắp lấy cọng rau cuối cùng không cho Ngô Sở Thịnh có cơ hội trở tay.

Ngô Sở Thịnh sắc mặt vô hồn nhìn hai thìa cơm còn sót lại chưa được kết duyên với thức ăn, cô đơn lạnh lẽo nằm nép mình nơi góc bát, hắn cười như không cười nói: "Ngươi ăn miễn cưỡng thật đó!"
"Thức ăn cũng tạm được, lần sau nêm đậm hơn tí sẽ tốt hơn." Bạch Tử lười biếng ngồi ngửa trên ghế, một tay từ tốn lau miệng một tay vỗ vỗ cái bụng căng tròn.
Nén tâm trạng khó nói, Ngô Sở Thịnh đành nhẫn nhịn vét chút nước thịt cuối cùng để ăn cho xong bữa trưa.
Mắt thấy dáng vẻ kham khổ của nam chủ trước sự phủ phê của cậu, Bạch Tử bỗng dưng chột dạ, cậu hớp một ngụm trà xuống giọng dò hỏi Ngô Sở Thịnh: "Tối thứ năm ngươi sẽ đến tiệc của Nguyên gia chứ?"
"Ngươi hỏi để làm gì?"
"Lão cha ta bắt ta đi cùng để học cách xã giao gì đó rắc rối lắm."
"Thì sao? Có liên quan gì đến ta."
"Trừ phi có người quen ở đấy mượn cớ kéo ta đi, không thì ta sẽ phải nghe lải nhải suốt cả buổi."
"Trốn không được à?"
"Ông ấy nói nếu ta trốn như những lần trước thì sẽ bị treo lên đánh."
"......Ta nói thật trông ngươi gan lỳ lắm mà, đáng lẽ không sợ ai mới phải."
"Con cái sợ hãi cha mẹ không phải chuyện thường tình à?" Bạch Tử nghiêng đầu trả lời ngay không cần suy nghĩ, ánh mắt ngây thơ và giọng nói vô tư như một đứa trẻ.
Nghe tới đây, Ngô Sở Thịnh chững lại vài giây, hắn rũ mắt nhỏ giọng: "Giá mà ta cũng được nghe cằn nhằn và bị đánh như ngươi thì tốt biết bao."
Đã mười mấy năm trôi qua, Ngô Sở Thịnh vẫn còn nhớ như in cái ngày ông nội hắn tay nắm chặt điện thoại, khuôn mặt cứng ngắc thông báo cha mẹ hắn đã qua đời.

Chuyến bay công tác trong đêm bay vào khu vực có bão, sét đánh vào đầu máy bay khiến hệ thống không điều khiển được mà bốc cháy dài đến khoang cho khách, dù cứu hộ không thể dùng vì bốn bề toàn là nước, gặp bão biển động càng lớn.

Xác định cửa tử cận kề, cha mẹ hắn liều mạng đánh cú điện thoại cuối để trăn trối, họ nhờ ông hãy trông nom và nuôi nấng hắn thành người tốt, không nhất thiết phải gánh vác mọi thứ họ để lại, cứ hãy sống một cuộc đời an vui đến cuối đời là họ đã yên lòng.

Tất cả là mười bốn mạng sống bị ngọn lửa nuốt trọn và biển cả cuốn trôi hài cốt.

Báo chí và lực lượng quân đội trong nước và ngoài nước đều nóng sốt vận động truy tìm chút mảnh thân xác còn lại của những người xấu số.

Hắn không thể quên cái ngày đau buồn đột ngột ấy, một đứa trẻ chín tuổi cầm bức tranh vẽ về gia đình được điểm A nóng lòng chờ cha mẹ về để khoe khoang, háo hức được nghe tán dương và xoa đầu.


Nhưng thứ đứa trẻ nhận chính là tin tử từ những người nó trông ngóng nhất.

Sau hơn mười tháng không ngừng thuê người vớt cốt, tang lễ của cha mẹ hắn diễn ra, số lượng người đến thăm nhiều vô kể, ai ai cũng đều mang vẻ đau buồn nhưng với một đứa trẻ, nó dễ dàng thấy được kẻ nào thật tâm, kẻ nào dối trá.

Bầu không khí ngột ngạt về nửa đêm dần dễ thở hơn, câu ông nội hắn nói đầu tiên khi buổi lễ kết thúc chính là nguyện vọng của hắn sau này là gì.
Ngô Sở Thịnh mười tuổi với khuôn mặt lạnh nhạt, chắc nịch đáp: "Ta muốn kế thừa thành tựu của cha mẹ, của gia tộc."
Thấy sắc mặt Ngô Sở Thịnh trầm đi, Bạch Tử lập tức hiểu ngay cậu đã chọc trúng chỗ đau của nam chủ.

Cậu bối rối an ủi: "Muốn được nghe mắng với ăn đánh à? Chuyện nhỏ, ta rất sẵn lòng chiều ngươi."
Vừa nói Bạch Tử vừa sắn tay áo, bàn tay nắm chặt tạo thành nắm đấm, đấm vào vai Ngô Sở Thịnh.
Thoáng chốc sắc mặt Ngô Sở Thịnh bình lặng như cũ, phủi phủi vai áo bị Bạch Tử chạm qua: "Ngươi đang nhờ vả người khác bằng vũ lực đấy."
"Ai nhờ vả ngươi chứ! Ta chỉ buồn miệng hỏi thôi." Nội tâm Bạch Tử thở phào một hơi.
"Người quen không chỉ có một mình ta, còn một người nữa."
"Là ai?"
"Cố Tuyết Y." Ngô Sở Thịnh nhìn chòng chọc vào dáng vẻ giả bộ ngu đần của Bạch Tử.
Tới nữa rồi, suốt ngày cứ nhử cậu thôi!
Cúi gầm mặt xoay lưng về phía hắn, Bạch Tử không mặn không nhạt trả lời, giọng nói không nghe ra tâm trạng gì: "Nàng không muốn thấy ta."
Ngô Sở Thịnh cũng không nói thêm nữa, cả hai cứ thế để cho sự im lặng bao trùm không gian, ai nấy tự làm việc của mình mãi cho đến khi chiều tà, Bạch Tử lặng lẽ đẩy cửa ra về, không nhắn nhủ một lời.
Ngô Sở Thịnh trầm mặc hướng mắt về phía cánh cửa, lát sau rút ra điện thoại kéo xuống thanh thông báo, tìm xem một tin nhắn vẫn chưa trả lời.

"Sở Thịnh, ngươi có muốn đến tiệc Nguyên gia cùng ta không? Đợt này Cố gia để ta một mình đến nên ta có chút lo lắng.

– Cố Tuyết Y"
Ngô Sở Thịnh mím môi đắn đo, cuối cùng cũng nhắn xuống gửi đi tin nhắn.

Hắn ngửa đầu mệt mỏi nhìn trần nhà, tay khẽ gác trán, miệng thở dài nói nhỏ với chính mình.
"Chả hiểu mình nữa rồi!"
Tiếp cận nam chủ càng nhiều để từ từ tháo bỏ hiềm khích giữa cả hai chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Bạch Tử.

Dựa vào phản ứng hôm nay của Ngô Sở Thịnh, cậu cảm nhận hắn đã dần tháo xuống phòng bị với cậu.

Chuyện cậu dò hỏi nhờ vả hắn ngoài là phép thử còn là dụng ý để Ngô Sở Thịnh luôn trong tầm mắt cho cậu bảo vệ hắn.

Tất nhiên cậu vẫn sẽ có cách bám theo hắn dù cho quyết định của hắn như thế nào.
Vượt ngoài kỳ vọng của Bạch Tử, sang sáng ngày hôm sau, mấy bài báo về cậu đã được kéo xuống áp chót bảng tin trường, dù rằng vẫn có một số người thấy cậu sẽ chỉ trỏ hay tiến lên muốn xin thông tin liên lạc, nhưng sự khủng bố đã giảm đáng kể hơn tuần trước, mười phần chỉ còn ba.

Nhắm mắt Bạch Tử vẫn thừa biết để có được sự biến chuyển triệt để này chính là nhờ có Ngô Sở Thịnh ra tay tương trợ.

Khỏi phải nói, Bạch Tử vui mừng khôn xuể, giờ đây cậu có thể đến lớp tham gia các buổi học như bao sinh viên bình thường.

Mọi thứ dường đang trôi chảy, hi vọng hôm tiệc của Nguyên gia cũng sẽ tương tự.
Tối thứ năm rất nhanh đã đến, trong phòng khách Mạc gia, Bạch Tử thiếu kiên nhẫn đứng chờ Mạc phu nhân sửa soạn, cậu bực bội nới lỏng cà vạt mà Mạc Sâm vừa mới thắt cho cậu, Bạch Tử thầm oán trách ông trời sao sinh cậu ra lại còn sinh cà vạt, cái đồ này sắp sáp nhập với cổ họng cậu luôn rồi.

Kiểu này chưa vào tù nghẹn chết thì cũng sẽ bị cái thứ quỷ này siết chết.
"Ngươi tháo nó ra thì xác định tối nay đi bộ về." Mạc Sâm ngồi trên sofa khoanh tay điềm tĩnh hướng mắt về phía cầu thang.
"Ta chỉ nới lỏng một xíu thôi cha, nếu không ta sẽ chết gián tiếp dưới tay ngươi mất." Bạch Tử bĩu môi rên rĩ.
"Ngươi nói cái gì?!" Mạc Sâm tức tối quay qua quay lại tìm thứ gì đó để dạy dỗ đứa con trai thiếu giáo huấn của mình.
May cho Bạch Tử, Mạc Sâm vừa thấy gậy đánh gôn thì Mạc phu nhân xuống tới.

Bà thúc giục hai cha con mau mau ra xe, cất giọng cảm thấy phiền hà nhắc nhở hai người đừng ở đó lãng phí thời gian, hệt như bà mới là người phải chờ đợi nãy giờ.

Bạch Tử: "......"
Mạc Sâm: "......"
Xe Mạc gia sau thời gian chờ đợi cũng đã lăn bánh, mang theo gia đình ồn ào này đi, trả lại không gian yên bình cho biệt thự Mạc.
Đồng hồ điểm đúng bảy giờ, Bạch Tử đặt chân xuống thảm đỏ trước cổng Nguyên gia, trong khi chờ cha mẹ đưa thư mời cho người soát thư, cậu đảo mắt xung quanh ngắm nhìn toàn cảnh phía ngoài dinh thự Nguyên gia.

Chỉ đứng ở ngoài thôi, Bạch Tử cũng đã cảm thấy choáng ngợp.

Khu vực này dường như chỉ độc tôn một mình Nguyên gia, vì trong phạm vi nhà dân cuối cùng Bạch Tử thấy, xe phải chạy gần mười phút nữa mới tới cổng Nguyên gia.

Biệt thự Mạc gia có lẽ chỉ bằng một góc của dinh thự Nguyên gia, mà đúng thôi, công ty Mạc gia chỉ là một doanh nghiệp lớn trong khi Nguyên gia đã là một trong những trụ cột kinh tế của quốc gia.

Tầm cỡ của Nguyên gia như vầy thì Ngô gia còn kinh khủng thế nào nữa.

Trong giây lát, Bạch Tử ý thức được thân phận tôm tép bé nhỏ của mình, nhớ tới mấy hôm trước bản thân dám nhờn mặt với Ngô Sở Thịnh, cậu âm thầm đốt nén hương cho chính mình.
Nghe tiếng Mạc Sâm gọi, Bạch Tử hoàn hồn lon ton theo phía sau vào.

Bên trong dinh thự Nguyên gia càng thêm tráng lệ, vì tiệc ngoài trời vào ban đêm nên bố trí khắp nơi đều là dây đèn, khuôn viên rộng thênh thang trồng rất nhiều hoa, tưởng chừng không có hoa nào là không có ở đây.

Người tham gia đều ăn mặc rất trang nhã quý phái, các quý ông ai cũng mặc vest thanh lịch, cử chỉ tinh tế ga lăng, các quý cô ở đây càng đặc biệt sửa soạn váy áo, trang điểm đủ mọi thể loại từ nhẹ nhàng đến quyến rũ.

Đây tuy là tiệc của một người nhưng là cơ hội làm ăn, định ước của vô số kẻ khác, Mạc gia cũng không nằm ngoài.

Có điều hôm nay Mạc Sâm nhất quyết bắt Bạch Tử đi theo, không biết đơn giản là hắn đang tập cho cậu thích nghi công việc sau này hay còn vì lý do khác...
Bạch Tử nheo mắt nhìn Mạc Sâm.

Đừng nói là muốn cậu tìm đối tượng à nha!
Mạc Sâm bị Bạch Tử nhìn chằm chằm như vậy, hắn ảo giác ý định của hai vợ chồng đau đầu suy tính sắp bị thằng oắt con này nhìn thấu tất cả.

Ông chột dạ ho một cái: "Khụ! Mau kiếm thức ăn bỏ bụng rồi lo đi giao thiệp với mọi người đi.

Đừng có đứng đây càn rỡ nữa!"
Ánh mắt của Bạch Tử lóe lên, cậu lập tức thu hồi cái nhìn, ôm bụng giả vờ đáng thương: "Cha! Ta bỗng dưng đau bụng quá! Không biết do trúng thực hay do căng thẳng nữa!"
"Ngươi đừng có giả đò xin về.

Ta đã kêu tài xế Lâm về trước rồi, mười một giờ hắn mới đến đón, không có cơ hội trốn đâu."
"Cơ mà ta..." Bạch Tử vẫn tiếp tục ôm bụng giả vờ chịu đau.
"Xùy xùy! Đừng đứng ở đây làm trò mèo nữa.

Đau bụng thì kiếm nhà vệ sinh giải quyết đi." Mạc Sâm trở mặt phẩy tay xua đuổi Bạch Tử như đuổi chó mèo.
Mạc phu nhân đứng bên cạnh ân cần nhắc nhở cậu vài điều nhưng rồi bà cũng khoác tay Mạc lão gia đi mất.
Thời cơ đã tới!
Vấn đề hiện tại là phải tìm cho ra vị trí nhà vệ sinh Nguyên Viễn và Cố Tuyết Y lần đầu gặp gỡ.
- --------------------------------------------------------
Vài dòng của tác giả:
Rất xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ.

Hiện tại mình đang rất bận rộn vì trong kỳ thực tập, nhưng mình hứa vẫn sẽ cố gắng ra chương mới sớm nhất có thể.

Đợi kỳ nghỉ Tết mình rảnh hơn sẽ ra chương mới sớm hơn nữa.
Mong mọi người thông cảm và luôn yêu quý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui