Đường Mạn khép điện thoại lại, vô cùng xúc động, đúng vậy, ký ức thuộc
về quá khứ, thứ chúng ta muốn đạt được chính là cuộc sống hạnh phúc về
sau.
Khải Hiên, anh thế nào rồi?
Khải Hiên, anh cũng là một đoạn ngắn mỹ lệ trong đời em, mà ký ức, mãi mãi chỉ có thể ở thì quá khứ.
Cô cảm thấy khó khăn.
Thật sự rất khó chịu, những lúc vô thức, cô thường hay nhớ đến anh, hiện
giờ, cô cũng không còn trách anh nữa. Ai cũng lựa chọn cuộc sống của
chính mình, lúc đó giữa họ chỉ có dấu chấm hết. Mà đối với những chuyện
cô đã quyết định, cô không hề hối hận, chỉ hy vọng anh vui vẻ.
Đến khu du lịch rồi, mọi người reo hò xuống xe, nhìn thấy phong cảnh hoàn toàn mới, Đường Mạn đột nhiên có cảm giác cô đơn.
Bên cạnh khu du lịch là một cánh đồng hoa màu xanh biếc, lá cây ngô (bắp)
tươi tốt như cánh tay dang ra của Ana, như vẫy gọi mọi người. Mọi cười
cười hi hi ha ha đi phía trước, Harao đi cùng bạn gái, bước chân thật
đều nhau.
“Đã lâu không được hít thở không khí trong lành như vậy.” Anh ta nói.
Đường Mạn gật đầu, có chút lơ đãng.
Cô thật sự rất nhớ cuộc sống ở nông thôn trước kia, mùi bùn đất mới xới,
trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa trên cây, còn có khói bếp
bốc lên lượn lờ vào buổi đêm, trong nháy mắt, cô thật sự rất nhớ trước
đây.
Cô theo mọi người đi về phía trước, một đồng nghiệp chạy đến bên cạnh cô, trong lúc vô tình huých cô một cái, người cô nghiêng sang
một bên, một phiến lá ngô (bắp) cứa xẹt qua mắt cô.
Đường Mạn cảm thấy mắt rất xót, cảm giác như bị bỏng, nhưng mà cô không lưu tâm lắm, chỉ lấy tay dụi dụi mắt.
Thế nhưng nước nước mắt cứ thế tuôn ra, Harao cảm thấy lạ nên hỏi cô, “Em làm sao vậy?”
Đường Mạn lắc đầu, “Không sao, bị lá ngô cứa qua mắt một chút.”
Cô hoàn toàn không quan tâm, chỉ xước nhẹ như vậy, liền xảy ra phản ứng
rất nhanh, đến chiều, cô cứ chảy nước mắt, còn sưng tấy lên, nhìn không
rõ. Cô ở trên xe từ từ nhắm hai mắt lại, muốn nghỉ ngơi một lát, chờ sau khi quay về công ty sẽ nhỏ ít thuốc.
Nhưng mà, sự tình hoàn toàn không đơn giản như cô đã nghĩ.
Đến tối, hai mắt Đường Mạn đã không cách nào nhìn rõ mọi thứ, cô sợ hãi, lập tức đến bệnh viện.
Harao đúng là bạn tốt, anh ta đến bệnh viện với cô. Đường Mạn rất áy náy, “Xin lỗi, tôi làm phiền anh hẹn hò rồi.”
Harao lắc đầu, thật ra, anh ta chăm sóc cô như vậy không phải có ý gì với cô, chỉ là Trương Khải Hiên đã từng nhờ anh ta, “Xin anh giúp tôi chăm sóc
Đường Mạn, cám ơn anh.”
Hai người họ đều là bạn của Harao.
Bác sĩ kiểm tra mắt cho Đường Mạn xong thì trực tiếp nói với họ, “Mắt của cô rất nghiêm trọng.”
Đường Mạn kinh ngạc.
Bác sĩ nói, “Tổn thương giác mạc, tuy rằng chỉ là chuyện ngoài muốn nho
nhỏ, nhưng mà phiến lá trực tiếp cứa ngang qua mắt cô, cô nhìn trên bề
mặt đi, giác mạc của cô đã bị trầy.”
Harao bối rối, “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Bác sĩ nói, “Biện pháp tốt nhất chính là ghép giác mạc.”
Đường Mạn sợ hãi, Harao cũng không tin, chỉ là một bất ngờ nho nhỏ, lại có
thể gây ra tổn thương như vậy? Đây thật sự là một lá ngô gây ra vụ án
giết người.
Hai người thở dài.
Bác sĩ nói: “Còn có một
biện pháp thay thế, hiện tại trên giác mạc của cô có vết thương, có thể
dùng nội mạc cuống rốn để khâu lại miệng vết thương. Nhưng mà phương
pháp này chẳng qua chỉ là chuyển tiếp, nội mạc cuống rốn chỉ có thời hạn hai năm, nếu nội trong hai năm, cô không tìm được giác mạc thích hợp để làm phẫu thuật, mắt của cô sẽ không nhìn thấy gì nữa.”
Đường Mạn ngây dại, bây giờ thật sự rất hoang mang và lo sợ.
Harao cũng bất đắc dĩ, tình hình cấp bách thế này, làm sao có thể tìm được giác mạc thích hợp?
Bác sĩ nói: “Nội mạc cuống rốn rất dễ tìm, hai người suy nghĩ đi, khi nào thì làm phẫu thuật?”
Đường Mạn ngồi trong đại sảnh bệnh viện, cô vô cùng đau đầu, Harao an ủi cô,
“Đừng nghĩ nhiều quá, em cũng đừng cảm thấy áp lực.”
Đường Mạn chỉ lắc đầu, “Chỉ còn thời hạn hai năm sao? Thì ra tôi còn có thể sống được hai năm.”
“Em lại nghĩ lung tung rồi, thời gian hai năm cũng thư thả mà, nội trong
hai năm muốn tìm một giác mạc thích hợp là chuyện rất dễ dàng.”
Trong lòng Đường Mạn cũng rất khổ sở, cô tha hương nước ngoài, chỉ cảm thấy
vô cùng cô độc, trời đất xoay chuyển, không có chỗ nào để dựa vào.
Chỉ là nếu không phẫu thuật, mắt cô sẽ tiếp tục chuyển biến xấu đi. Rất nhanh, cô sẽ không nhìn được nữa.
Harao nói với cô: “Đường Mạn, em yên tâm làm phẫu thuật đi, Khải Hiên sẽ đến nhanh thôi.”
Cô kinh ngạc, Trương Khải Hiên sao?
Harao nói, “Đúng vậy, tôi báo với anh ấy, cũng không nói trước một tiếng với em. Em sẽ không giận tôi chứ?”
Cô nhất thời ngây dại.
Sáng ngày thứ ba, Trương Khải Hiên nhanh chóng xuất hiện ở bệnh viện.
Lúc anh đến bệnh viện, Đường Mạn đang ở trong phòng bệnh, cầm chiếc gương,
đánh giá hai mắt của mình một cách cẩn thận, sưng đỏ một mảng, còn chảy
nước mắt nữa, cô cười khổ, “Phía trên này bị che bởi một lớp màng, cũng
giống như miếng băng keo trong suốt dán trên mu bàn tay, anh nói xem,
còn có thể nhìn thấy đồ vật gì chứ?”
“Nếu em thật sự bị mù, vậy để anh làm mắt của em nhé.”
Cô kinh ngạc, là giọng nói của Trương Khải Hiên?
Cô quay đầu lại, nheo nheo mắt, cố gắng mở to mắt không được, cô đành phải hí mắt lại.
Đúng là anh.
Anh đứng ngay cửa, trong tay chỉ có túi hành lý nhỏ, trên người mặc một
chiếc áo khoát màu trắng, còn mặc quần jean, cách ăn mặc thoái mái,
nhưng mà, khoảnh khắc đó, cô giật mình, anh là ai?
Anh trả lời: “Anh là Trương Khải Hiên.”
Cô thì thào nói: “Anh đã đến rồi.”
“Đúng vậy, em khỏe không?”
Đường Mạn bật khóc.
Trương Khải Hiên bước đến, anh mừng mừng tủi tủi, cúi người xuống, ngồi xổm
bên chân cô, nhìn chăm chú vào mắt cô, anh hỏi: “Em nhìn rõ anh không?”
Đường Mạn rớt nước mắt, cô khẽ nói: “Nhìn rõ.”
Anh nắm tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “Em nhìn kỹ lần nữa đi.”
Cô cụp mắt xuống, nhìn thật kỹ người ở trước mặt.
Đúng là Trương Khải Hiên, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt vẫn tha thiết, chiếc mũi thẳng, trong lòng cô khó chịu.
“Khải Hiên.”
Trương Khải Hiên cúi đầu, đầu anh chôn vào tay cô, thấp giọng nói, “Không cần lo lắng, không sao đâu.”
Đường Mạn chảy nước mắt.
Ca mổ được sắp xếp rất nhanh, tất cả đều được an bài thỏa đáng, Trương
Khải Hiên và Harao cùng đưa cô tiến vào phòng phẫu thuật, bởi vì không
phải ladm phẫu thuật bộ phận khác trên cơ thể, nên Đường Mạn tự đi vào,
lúc cô bước vào phòng phẫu thuật, cô quay lại nhìn Trương Khải Hiên.
Lạ thật, giờ phút này, cô nhìn anh lại thấy vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt anh vẫn tha thiết như vậy, cô ngổn ngang cảm xúc.
Đi một bước vào phòng phẫu thuật, trong đầu nhớ lại lời nói của anh.
“Tiểu Mạn, sau khi xa em, anh về quê. Tại một nơi bầu trời xanh thăm thẳm,
gần như với tay là có thể chạm tới, nháy mắt khiến chính mình có hơi
choáng ngộp trong bầu không khí trong lành ấy. Thế giới của anh cũng
trong xanh phẳng lặng, anh thấy rất nhiều con ngựa hoang hợp thành đoàn
chạy từ cao nguyên xuống đường, xa xa, thế giới của chúng yên tĩnh là
thế. Thật ra, so sánh với thế giới đơn thuần của chúng, thế giới loài
người chúng ta phức tạp, xấu xa biết bao. Anh múc một gáo nước trong hồ
Namtso (1), uống xong, nước hồ ngọt mát thấm vào tim phổi anh, cảm giác
này, trong veo thuần khiết. Nằm dưới bầu trời xanh, lần đầu tiên anh cảm nhận được, hóa ra, cuộc sống tươi đẹp như vậy, anh lại nghĩ đến những
lời em nói với anh; Thật ra mỗi chúng ta đều rất bình thường, hệt như
dây leo trên tường kia, thoạt nhìn rất tầm thường, tầm thường đến độ
không thể tầm thường hơn, nhưng nó có sức sống rất mãnh liệt, cám ơn em, Tiểu Mạn, em đã cho anh sinh mạng mới.”
(1) Namtso hoặc hồ Nam
(tên chính thức Nam Co; tiếng Mông Cổ: Tengri Nor; nghĩa là hồ Thiên
Đường; Trung văn giản thể: 纳木错; bính âm: Nàmù Cuò, Nạp Mộc Thác) là một
hồ nước trên núi cao tại khu vực ranh giới giữa huyện Damxung của thành
phố Lhasa và huyện Baingoin của địa khu Nagqu tại Khu tự trị Tây Tạng,
Trung Quốc, cách 112 km về phía bắc tây bắc của trung tâm Lhasa.
Đường Mạn vào phòng phẫu thuật, nằm trên bàn phẫu thuật.
“Sau đó, anh lại đến Tứ Xuyên, đi bộ vượt qua một ngọn núi cao, từng bước
băng qua sườn núi là thấy một con đường nhỏ rộng chừng một mét, bên phải con đường chính là vách núi cao hơn mười mét, lúc ấy anh rất sợ, con
đường này, mỗi ngày đều có rất nhiều trẻ em đi học ngang qua, cho dù
trời mưa gió, ham muốn học hỏi khiến chúng quên đi sợ hãi, nói cười hớn
hở băng qua con đường nguy hiểm này.”
“Anh thấy trường tiểu học
trên núi đó chỉ có hai giáo viên, năm mươi học sinh, hai vợ chồng dạy
học ở đây, dạy cũng đã mười năm. Nơi đó điều kiện gian khổ, nhưng hai vợ chồng không một lời oán thán. Mùa đông trời lạnh, họ dẫn theo tụi nhỏ
ra sân chạy bộ, khi có một chút ánh nắng mặt trời, mọi người ngồi ở dưới ánh nắng lớn giọng đọc bài. Cảnh tượng đó, làm anh cảm động sâu sắc,
cũng kích thích anh. Khi chúng ta ở một bên ăn xài hoang phí không biết
xấu hổ, lại không ngờ rằng trên đời này còn có những người như vậy, trải qua cuộc sống nghèo khó, nhưng mà, họ lạc quan, khỏe mạnh, vui tươi.
Cảm giác thỏa mãn giản đơn đó chúng ta dùng tiền cũng không mua được,
lúc đi, anh để lại tất cả số tiền trên người lại, sau này, anh sẽ vẫn
chú ý đến họ, bởi vì ánh mắt của những đứa trẻ này, khiến cho thế giới
của anh cũng trong suốt một mảnh.”
Mắt Đường Mạn mở to nhìn đèn mổ trên đỉnh đầu, đèn từ từ sáng lên, đánh vào mắt cô.
Cô lặng lẽ nhớ lại lời nói của anh: “Tiểu Mạn, em đã từng nói, anh là
chồng của Đường Mạn, anh sẽ không sao, em sẽ cho anh một cuộc sống khỏe
mạnh, hạnh phúc để chào đón ngày mới, bây giờ, anh đã làm được. Tiểu
Mạn, anh tuyệt đối cũng không để cho em có chuyện, anh muốn em luôn khỏe mạnh, hạnh phúc, ngày ngày nhìn thấy mặt trời mọc, hãy tin anh.”
Cô vô cùng xúc động, Khải Hiên, cuối cùng anh cũng trưởng thành rồi, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tan hợp hợp tan, trong cuộc đời
ngắn ngủi, chúng ta thật sự có duyên, có lẽ, chúng ta là hai cây leo,
phải ở cùng nhau, nương tựa vào nhau, chăm sóc cho nhau.
Trương Khải Hiên ngồi ở băng ghế bên ngoài, hai tay đan vào nhau.
Anh thầm nói: “Anh sẽ không để em có chuyện đâu, Tiểu Mạn, anh tuyệt đối sẽ không để em có chuyện.”
Em sinh trưởng trong tim anh, sống trong lòng anh, em từng nói, muốn anh
kiên cường, phải nhớ rõ lời em nói, anh vẫn nhớ, vĩnh viễn không quên.
Hiện giờ, anh đến đây, anh đã biết cái gì là yêu, anh có được tình yêu,
cũng từng mất đi tình yêu, anh biết quý trọng phần tình yêu đó thế nào,
tình yêu em dành cho anh, anh sẽ vĩnh viễn giữ lại trong lòng, mà thời
gian của em và anh vẫn còn rất nhiều, rất lâu, nếu có thể, anh nguyện ý
dùng thời gian cả đời đều bù đắp lại tất cả.
Đường Mạn khẽ thở một hơi.
Trương Khải Hiên nhìn về phía trước. Sau khi đưa Đường Mạn vào phòng, có y tá
đến hỏi anh, “Người đưa vào phòng phẫu thuật là gì của anh vậy?”
Anh trả lời không chút do dự, “Là người thân của tôi, vợ tôi.”
Đèn phòng phẫu thuật bật sáng, hy vọng lại tăng lên.
******************************
Thủy Tụ Nhân Gia: Kết cục của Trương Khải Hiên đến đây là hết, chúng ta có
thể nhắm mắt lại để tưởng tượng kết cục này, Tiểu Mạn vào phòng phẫu
thuật, hy vọng mới được nhen nhóm lên, chờ đợi cô là Trương Khải Hiên,
như vậy họ sẽ thế nào đây? Kết cục này, kết thúc như vậy. Phía sau còn
hai chương, nếu thích Trương Khải Hiên xin dừng lại, nếu thích Lý Văn
Khải, hoanh nghênh xem tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...