Dây Leo

Đường Mạn suy nghĩ, viết cái gì đây? Cô nhìn ra bên ngoài cửa
sổ, tầm mắt dừng ở cây leo trên tường, tuy rằng vào mùa đông giá rét, chúng chỉ
còn lại những nhánh màu nâu vụn vặt, nay mai khi mùa xuân đến, sẽ lại xanh biếc
cả bức tường.

Vì thế, cô đặt bút viết lên tấm thiệp: “Hy vọng bạn có thể
kiên cường và tự tin như cây leo xanh tốt trong vườn hoa, hy vọng bạn sớm ngày
hồi phục khỏe mạnh. Ký tên: Dây leo.”

Cô giao lại tấm thiệp cho y tá, y tá chân thành nói, “Cám ơn
chị, tôi nhất định sẽ chuyển tấm thiệp này đến tận tay người nhận.”

Nhân viên của Hội chữ thập đỏ tiến vào, giao cho cô giấy chứng
nhận người tình nguyện, người phụ trách thành khẩn nói: “Cô ơi, cô thật sự đã
làm được một chuyện vô cùng có ý nghĩa và đáng được kính trọng.”

Trái lại, Đường Mạn cảm thấy ngượng ngùng, Lý Văn Khải cũng
mỉm cười, “Đường Mạn, em thật sự rất giỏi.”

Khuôn mặt Đường Mạn đỏ bừng, “Anh này, thật là, xấu hổ chết
em rồi.”

Nhân viên của Hội chữ thập đỏ nhiều lần giữ Đường Mạn ở lại,
muốn cô nằm viện nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng Đường Mạn không chịu, ở trong bệnh
viện buồn chán để cho người ta chăm sóc, chi bằng về nhà họ Trương để tự do
hơn. Huống hồ, cô cũng lo lắng cho Trương Khải Hiên, cô không muốn nằm ở trong
bệnh viện chờ đợi điện thoại của anh.

Sau khi chia tay với người của Hội chữ thập đỏ, tâm trạng của
cô sảng khoái, cùng Lý Văn Khải về nhà, thấy tâm trạng của cô tốt vô cùng, Lý
Văn Khải cũng rất vui: “Sau khi về nhà phải nghỉ ngơi cho tốt nhé, Tiểu Mạn, em
làm chuyện tốt, mà anh đi cùng em, dường như anh cũng giống như em vậy, bị lây
luôn tâm trạng vui vẻ, hiện giờ tâm trạng của anh với em đều tốt như nhau.”

Đường Mạn nhướn chân mày, trên mặt tràn ngập hạnh phúc,

“Chúng ta đi ăn một bữa no nê đi.”

“Hoàn toàn không thành vấn đề.”

Hai người đến một tiệm canh bổ ngồi xuống, trong lòng Đường
Mạn thầm than thở, anh thật sự chu đáo quá, trước khi hai người đến anh đã đặt
chỗ rồi, anh biết cô là một người khiêm tốn, sẽ không chịu ở bệnh viện quá lâu,
cho nên vừa vào tiệm đã gọi canh trước, sự chu đáo này của anh quả thực khiến
Đường Mạn không thể tưởng tượng nổi, 24 năm qua, không có người khác phái nào
quan tâm cô như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô khao khát tình thương của ba, nhưng
tình thương của ba lại dành rất nhiều cho em trai, chỉ hỏi thăm vài câu đơn giản
với cô thôi, sau khi lên đại học, cô cũng kết giao với bạn trai, nhưng chỉ một
thời gian ngắn ngủi thì kết thúc, không ai biết, cô luôn mong ước có được sự
quan tâm yêu thương như người thân, lại vừa như bạn trai biết bao nhiêu, mà
tình yêu Trương Khải Hiên dành cho cô, tuy rằng nồng nhiệt, nhưng lại chỉ rạch
từng vết thương nông sâu trong lòng cô, hình như anh chưa từng dành nhiều sự
quan tâm cho cô, nhưng Lý Văn Khải thì khác, anh quan tâm cô chân thành, trực
tiếp bù lại những ước vọng trong lòng cô.

Đường Mạn bỗng nhớ đến chuyện gì đó, “Văn ca, chưa từng nghe
anh nói về bà xã của mình, anh kết hôn chưa vậy?”

Anh trả lời, “Anh đã ly hôn hơn 1 năm rồi.”

Hóa ra là vậy, vậy còn Thạch Băng? Trong lòng cô càng thêm
ngờ vực.

Dường như biết nghi vấn trong lòng cô, không đợi cô hỏi liền
giải thích, “Thạch Băng có chút quan hệ huyết thống với anh, nó cũng giống như
mối quan hệ giữa Sử Tương Vân và Sử thái quân trong Hồng Lâu Mộng vậy, con bé
là cháu gái của cậu anh, bởi vì ba mẹ Thạch Băng bị tai nạn xe bất ngờ gặp nạn,
Thạch Băng không còn người thân nào cả, cho nên mẹ anh đã thu nhận và nuôi dưỡng
nó.”


Đường Mạn à một tiếng.

“Về chuyện hôn nhân của anh.” Anh tự giễu, “Không nhắc đến
cũng được.”

“Xin lỗi, em không cố ý đâm vào vết thương của anh.”

“Không sao, hiện tại cũng có luật sư chuyên về mấy vụ kiện
ly hôn, có rất nhiều người không muốn rời bỏ thế lực.”

Anh không đề cập đến, Đường Mạn cũng sẽ không hỏi cặn kẽ ngọn
ngành, mỗi người đều có lòng hiếu kỳ, nhưng nếu sự tò mò của bạn lại được xây dựng
trên nền móng đau thương của người khác, vậy sự tò mò của bạn không còn là tò
mò nữa, mà là đáng ghét.

Khi cùng Đường Mạn đi ra ngoài, anh thản nhiên nói với cô,
“Có câu tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng cần từ biệt, bây giờ anh cũng nên trở
về rồi!”

Đường Mạn kinh ngạc, “Anh muốn đi ngay bây giờ sao?”

“Đúng vậy, đêm nay anh và tài xế sẽ trở về Thượng Hải. Tiểu
Mạn, được quen biết em thật sự rất vui vẻ, nhưng có thể sang năm anh không có
cơ hội quay lại Thanh Đảo nữa, nếu em có cơ hội đến Thượng Hải, hy vọng có thể
gặp lại.”

Trong lòng Đường Mạn nhất thời quặn thắt, anh phải đi? Cô ra
đời không lâu, cũng không có bao nhiêu bạn bè thân thiết, mà nay, người bạn này
cũng phải đi rồi.

Vẻ mặt của cô ngơ ngác, không buông bỏ được, “Văn ca, em thật
sự rất quyến luyến anh, anh là một người tốt, người tốt thì nhất định sẽ được đền

đáp.”

Anh khẽ thở dài, làm sao trong lòng không cảm thụ được hết
chứ, cực kỳ không muốn, nhưng mà, anh không thể nói.

Đường Mạn cúi đầu, “Cám ơn anh, cám ơn sự quan tâm của anh
dành cho em.”

Lúc này khoảng chừng 7h tối, thành phố lên đèn, hai người đứng
trước cửa tiệm ăn, ánh đèn nê-ông sáng rực rỡ, từng lớp từng lớp chồng chất từ
dưới lên trên, lại từ từ mất dần từ trên xuống dưới. Giống như tâm trạng của
cô. Bóng dáng của hai người đối diện nhau không nói gì dưới ánh đèn vàng cam.

Đường Mạn nhìn bóng của cả hai, kì diệu biết bao, bóng dáng
của hai người dưới ánh đèn đường, bị đèn đường chiếu lên thành một vòng tròn, lại
từ tay anh kéo ra thành một cái vòng, vẽ thành một đường vòng cung, điểm cuối
cùng lại dừng ở tay cô.

Nước mắt Đường Mạn lưng tròng, cô nhìn Lý Văn Khải, tâm tình
rất phức tạp.

Anh cũng cười nhẹ, dời tầm mắt qua bên cạnh.

Nước mắt Đường Mạn chảy xuống, “Văn ca.”

Anh ngẩng đầu.

Cô xót xa vô cùng, có hơi do dự, “Em có thể ôm anh một lát
hay không?”

Anh nhìn cô, trong mắt vẫn là tình cảm ấm áp điềm đạm, cuối
cùng anh đưa tay ra, để cho Đường Mạn nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.

Đường Mạn liền khóc ngất, vùi đầu trong ngực anh, nước mắt
tuôn khắp nơi.

Dường như chỉ khoảng 10 giây, loại cảm giác ấm áp này, cũng
không quá lâu, chỉ có 10 giây thôi, nhưng như vậy đã đủ rồi.


Khi buông anh ra, cô vẫy tay, “Tạm biệt, Văn ca.”

“Tạm biệt, Tiểu Mạn.”

Anh đi bên trái, cô đi về bên phải, hai người đi hai hướng
khác nhau.

Cô đi rồi, Lý Văn Khải rất cảm khái, cuối cùng tôi cũng để
em đi rồi, không biết khi nào mới có thể gặp lại, tôi cũng rất quyến luyến,
nhưng mà, nhưng mà dù sao em cũng đã là vợ của người khác.

Anh vừa xúc động, vừa tiếc nuối, cũng buồn cười, không phải
chưa từng thấy qua phụ nữ, xinh đẹp, cao quý, có khí chất, thông minh, có dạng
phụ nữ nào là chưa từng thấy chứ? Trước khi kết hôn đã từng yêu mấy lần, thậm
chí còn trải qua cuộc sống hôn nhân, làm sao chỉ có một mình cô, dường như cô
cũng có tâm sự giống anh, nói xinh đẹp, cô không phải quá xinh đẹp, còn nói về
đặc điểm, cô cũng không có đặc điểm gì nổi bật, nhưng anh nghi hoặc, tại sao
người phụ nữ như vậy lại khiến ruột gan anh rối bời chứ?

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, tình
yêu ở lứa tuổi của anh có hơi chậm, anh chỉ mong chính mình, chẳng qua chỉ là một
chút rung động.

**********************************

Trong lòng Đường Mạn vô cùng xúc động, cô ngâm mình trong bồn
tắm lớn, rất muốn gọi điện thoại cho Trương Khải Hiên, nhưng khi cầm điện thoại
lên, cô lại sợ.

Thở dài một tiếng.

Sáng sớm, Đường Mạn vẫn chưa tỉnh táo lắm, hôm qua rút nhiều
máu như vậy, cô có cảm giác mất trọng lượng, nằm lại trên giường muốn ngủ thêm
một lát, nhưng vú Trương lại vội vàng bước vào, “Điện thoại của chủ tịch.”

Cô nhanh chóng trở mình đứng bật dậy, nhận máy, “Ba?”

Trong lòng cô sợ hãi, Trương Thụy Hằng gọi điện thoại về, chẳng
lẽ là Khải Hiên xảy ra chuyện


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận