Ngày hôm sau, Trương Khải Hiên dẫn Đường Mạn về gặp mặt ba mẹ,
Đường Mạn vô cùng hồi hộp, còn đang từ chối, nhưng anh vẫn cố chấp mua quần áo
cho cô, ép cô làm tóc, trang điểm, sau khi diện xong nhìn thấy Đường Mạn thanh
thuần đáng yêu, tự đáy lòng anh cũng cảm thấy rất hài lòng.
Anh nói: “Đường Mạn, có một chuyện phải nói với em, trước
tiên giới thiệu người nhà của anh, anh có một anh trai, 4 năm trước gặp tai nạn
xe nên đã qua đời, hiện tại chị dâu và con gái đang ở cùng với gia đình anh.
Anh thích gia đình náo nhiệt, cho nên anh cũng hy vọng em có thể tiếp nhận ba mẹ
anh, cùng chung sống với ba mẹ anh, nhưng, ba anh, em nhìn thấy có thể sẽ bất
ngờ.”
“Vì sao lại bất ngờ?”
“Bởi vì, ba của anh tên là Trương Thụy Hằng.”
Miệng của Đường Mạn há ra thành hình chữ O, Trương Thụy Hằng,
trời đất, chủ tịch của công ty, đổi lại mà nói, Trương Khải Hiên, chính là con
trai thứ của chủ tịch, cô làm đồng nghiệp với Trương Khải Hiên đã 4 tháng, thế
nhưng chưa nghe được chút tin tức gì về gia thế của anh, cô ở cùng anh 1 tháng,
phần lớn thời gian là ngủ cùng với nhau, nằm ở trong lòng anh lại không biết
anh là con trai của chủ tịch, mà cô, đôi khi còn tức giận bất bình mà chê chủ tịch
đối xử không tốt với mọi người, ăn bớt ăn xén phúc lợi đãi ngộ.
Cô nhất thời nhụt chí, gia thế của Trương Khải Hiên như vậy,
có thể chấp nhận một cô gái quê như cô sao?
Cô thấp giọng: “Khải Hiên, em rất sợ.”
Anh dỗ dành cô: “Không cần phải sợ, mọi chuyện đã có anh.”
Câu nói này khiến cho Đường Mạn lệ tràn đầy mi.
Đường Mạn nắm chặt tay của Trương Khải Hiên, lòng dạ thấp thỏm
chỉ có cầm tay anh mới có thể bình tĩnh lại được.
Nhà họ Trương ở tại khu biệt thự Nguyệt Loan Hải Cảnh, là một
căn nhà hai tầng độc lập, bởi vì khu biệt thự này đều là nhà ở tư nhân, cho nên
người ngoài và xe đều rất ít, vừa tiến vào lối đi thông đến khu biệt thự, cảm
giác như tiến vào hào môn thâm trạch liền nảy sinh trong lòng của Đường Mạn, 24
năm qua, cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ thật sự bước vào nhà giàu có.
Cuối cùng, Đường Mạn cũng gặp được ba mẹ của Trương Khải
Hiên.
Đẩy cửa chính của biệt thự ra, sau khi đi vào phòng khách,
Trương Khải Hiên giới thiệu cô với ba mẹ.
Trương Thụy Hằng, bà Trương, chị dâu Chu Duyệt của Trương Khải
Hiên, còn có con gái Trương Vũ Đồng của nhà họ Trương, tất cả đều ở đây.
Đường Mạn nhìn thấy Trương Thụy Hằng, lập tức chào hỏi một
cách câu nệ: “Chủ tịch.”
Trương Thụy Hằng cười ha ha, bà Trương quý phái thì lại đánh
giá cô từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn cô một cách thật thấu đáo, cuối
cùng bà cũng giãn chân mày ra, coi như cũng khá vừa ý, cô gái này xinh đẹp
thanh tú, trang điểm không quá đậm nhưng vẫn đẹp, cử chỉ trang nhã, vẫn còn là
sinh viên, ấn tượng đầu tiên coi như tốt.
Chị dâu Chu Duyệt của Trương Khải Hiên ngồi ở bên kia sô
pha, thấy Đường Mạn, gật đầu đúng mực xem như là chào hỏi.
Nhưng khí chất và vẻ đẹp lạnh lùng của Chu Duyệt khiến cho
trước mắt Đường Mạn sáng ngời, cô lập tức nhớ rõ chị ấy, Chu Duyệt thật sự là một
mỹ nhân, tất nhiên, họ Trương có tiền có thế, con trai cả của họ Trương lấy vợ
tự nhiên cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu, nhớ đến người bạn gái Cao Nhân Tuệ
trước kia của Trương Khải Hiên, so với thân thế kham khổ của mình, trong lòng
Đường Mạn nhất thời ảm đạm.
Bà Trương khách sáo hỏi gia thế của Đường Mạn, Đường Mạn nói
rất chi tiết, “Mẹ mất lúc con được 3 tuổi, khi con lên 6 thì ba lấy vợ khác, hiện
tại con còn có một đứa em trai khác mẹ.”
Ba Trương à một tiếng, đối với những chuyện này không quan
tâm lắm, bà hỏi: “Có thai phải không?”
Đường Mạn cúi đầu, không nói gì như ngầm thừa nhận.
Bà Trương mỉm cười, “Vậy kết hôn đi.”
Người nhà họ Trương tuy rằng khiêm tốn, nhưng Đường Mạn vẫn
hồi hộp, trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, cô cắn nhanh cánh môi, giương mắt
nhìn Trương Khải Hiên.
Trương Khải Hiên cũng cười nhạt, “Anh cũng nói là kết hôn đi
mà.”
Đường Mạn suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô lấy hết can đảm nói:
“Con không muốn kết hôn, thời gian con và Trương Khải Hiên quen biết nhau còn
quá ngắn, hiểu biết vẫn chưa đủ nhiều, con nghĩ nên hoãn lại một thời gian.”
Bà Trương không vui, “Em bé cũng đã có rồi, còn nói chưa hiểu
biết rõ sao?”
Đường Mạn đỏ mặt tía tai.
Đợi một lát, cô khẽ nói: “Đứa bé, tạm thời con không cần.”
Trương Thụy Hằng liền mất hứng, bà Trương cũng tức giận, suy
nghĩ một lát, rốt cuộc bà cũng bày ra vẻ mặt bình tĩnh, khuyên bảo Đường Mạn một
cách kiên nhẫn, “Đường Mạn, con biết không? Bác và ba của Trương Khải Hiên kết
hôn đã 35 năm, nhưng trước khi lấy nhau, chúng ta chỉ gặp nhau có 3 lần, sau lần
đầu tiên gặp mặt bác liền quên diện mạo của ông ấy, sau khi gặp nhau 3 lần
chúng ta liền đính hôn, tiếp đó thì kết hôn, hồ đồ vậy mà cũng trải qua 35 năm,
ông Trương, ông nói với tôi xem, cuộc hôn nhân hồ đồ này, có mang đến đau khổ
cho ông không?”
Trương Thụy Hằng đáp, “Có chứ, trước kia không có, bây giờ
thì có, trước kia bà khá mập, ngủ thì ngáy, kết quả 2 năm trước bà làm phẫu thuật,
không ngáy nữa, ngược lại tôi ngủ không ngon, đêm nào tôi cũng phải sờ qua bên
cạnh một cái, xem thử xem không phải là bà bị mộng du đó chứ.”
Bà Trương nói: “Quen nhau thời gian dài hay ngắn không phải
là vấn đề, cho dù kết hôn thì các con vẫn có thể tiếp tục yêu đương mà, vấn đề
là đứa bé là một sinh mạng bé bỏng vô tội, Đường Mạn, con cũng là phụ nữ, con
nhẫn tâm để cho nó rời khỏi con như vậy hay sao?”
Lời này của bà Trương đích thực là một mũi tên trúng đích
mà, Đường Mạn liền phân vân.
Trương Thụy Hằng quả không hổ danh là lãnh đạo, lập tức bồi
thêm một câu, “Đường Mạn, Khải Hiên cũng dám lấy con, chẳng lẽ con sợ không áp
chế được nó?”
Đừng Mạn không có cách nào, nhà họ Trương xem ra là vừa đấm
vừa xoa, Đường Mạn không hiểu tại sao nhà họ Trương lại coi trọng đứa bé chưa
thành hình này như vậy, nếu phải sinh con, sau này còn có nhiều cơ hội mà, hiện
giờ lại muốn vội vàng kết hôn với cô, cuối cùng là muốn đứa bé hay là muốn vợ?
Đường Mạn ôm ngực, dù là quyết định liều lĩnh cũng muốn đấu
tranh một lần, cô hỏi Trương Khải Hiên: “Khải Hiên, anh muốn kết hôn với em, là
yêu đứa bé hay là yêu em?”
Trương Khải Hiên giống như đã sớm chuẩn bị xong đáp án: “Đường
Mạn, phụ nữ muốn cùng anh lên giường sanh con có thể tìm chỗ nào cũng có, nhưng
chỉ có thể điền tên của một người vào chỗ sánh đôi cùng với Trương Khải Hiên
anh mà thôi.”
Đường Mạn hiểu được ý của anh, những lời này, anh là cưới em
làm vợ chứ không phải tìm bạn giường, nhưng mà, cô cảm thấy có hơi áp lực,
không phải cô không muốn gả, nằm mơ cô cũng hy vọng Trương Khải Hiên có thể nắm
lấy tay cô mặc áo cưới, nhưng trường hợp hiện tại này chỉ khiến cô có thêm áp lực,
cảm giác giống như bị bức hôn, hơn nữa còn là bức hôn có điều kiện.
Cô cắn răng, tính cách ngang ngược của Trương Khải Hiên thật
sự không phải là sở thích của cô, thay vì sau này bị anh kiềm chế, chi bằng hiện
giờ sớm tách ra.
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát ngẩng đầu, “Xin lỗi, con thật sự
không thể kết hôn vội vàng như vậy được, hiện giờ con đã thay đổi chủ kiến, thật
xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Mọi người trong phòng đều sững sờ.
Đường Mạn đứng lên, cô quyết định phải rời khỏi căn biệt thự
giàu sang không hợp với mình này.
Trương Khải Hiên nắm chặt lấy cô, đè cô ngồi lại trên sô
pha, Đường Mạn nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm cái tách trên bàn
trà, ánh mắt ngưng trệ, chẳng phân biệt được gì cả, nhưng vẻ mặt anh lại tự
nhiên, không có một chút nóng nảy nào.
Trương Khải Hiên quay đầu lại, nhìn cô, nói rõ ràng từng câu
từng chữ: “Đường Man, hãy nghe anh nói, anh thích em, cũng thật lòng yêu em,
anh tin tưởng một điều, em có thể giúp chồng dạy con, là một người mẹ hiền một
người vợ đảm, em là một cô gái tốt, cho nên, anh muốn kết hôn với em.”
Anh lại có thể thản nhiên nói ra những lời này trước mặt mọi
người, Đường Mạn lại nhất thời mềm lòng, anh là người kiêu ngạo, có thể nói ra
được như vậy, đã cúi đầu hết tám phần rồi, cô không khỏi cảm thấy khó xử.
“Cuộc đời chính là một canh bạc, hôn nhân chẳng qua chỉ là một
phần của canh bạc đó, kết hôn, thì em cũng có thể ly hôn, không kết hôn, trạm
tiếp theo cũng chưa chắc là điểm kết thúc, có phải không?”
Nói những lời này, lại là của Chu Duyệt.
Đường Mạn ngạc nhiên nhìn Chu Duyệt, trong mắt của Chu Duyệt
là sự khuyên bảo ôn hòa, chị ấy gả cho Trương Khải Quẩn- anh trai của Trương Khải
Hiên, chị ấy cũng không ngờ tới rằng chồng của mình còn trẻ như vậy lại bị tai
nạn xe mất sớm, bỏ lại chị ấy và con gái, cho nên cuộc sống, chừng nào thì bạn
không cần phải đánh cược đây?
Đường Mạn cúi đầu, mọi người họ Trương bắt đầu chân thành
khuyên nhủ cô.
Cuối cùng, cô đành phải khuất phục, “Được rồi, con kết hôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...