“Quen biết rộng thật!” Xích Diễm cảm thán một câu rồi nhìn Đại Lang cười cười, “Tháng sau tôi đua xe, cậu đem vé đến nói với cô ấy là tôi mời nha.”
“Ủa? Sao tôi phải giúp cậu?” Đại Lang nhíu mày, chẳng lẽ thằng bạn này lại đi để ý Hàn Gia Mẫn sao?
“Cậu… Được lắm! Thù này tôi sẽ ghim đấy.” Xích Diễm chán nản lái xe rời đi thì Cung Lục Vương lên tiếng cười cợt: “Nơi nào có Yin nơi đó có xui xẻo! Không tin thì thử đi, không chừng hôm đó cậu không được đua xe đâu.”
Xích Diễm từng nghe Phó Kỳ nói Hàn Gia Mẫn rất khó gần nhưng lúc nãy thấy cũng dễ tính mà.
Cậu ta còn biết được Cung Lục Vương và Hàn Gia Mẫn như chó với mèo, gặp nhau là chí chóe cả lên.
“Cái miệng quạ!” Xích Diễm lườm Cung Lục Vương một cái thì chỉ nghe tiếng cười mà thôi.
Bọn họ thân thiết với nhau quá rồi nên không khách khí gì cả, tuy nhiên trước mặt đàn em thì phải giữ khoảng cách để tránh phát sinh những chuyện khó lường.
“Lúc nãy sao không nói chúng ta không giết lão Hải?” Đại Lang nhìn Hàn Gia Mẫn đi xa rồi mới hỏi Cung Lục Vương.
Anh khẽ nhếch môi nhìn trời: “Nói ra thì còn gì vui! Xem ra mục tiêu của kẻ kia không đơn giản nữa rồi.”
“Ý cậu là… Hắn muốn một tay che trời, nắm trùm toàn bộ Đông Thành?” Xích Diễm quay ra sau nhìn lão đại mình, nếu đúng như vậy thì chuyện này ngày càng khó nhằn hơn rồi.
“Phải hay không ngồi xem chẳng phải biết hay sao? Cứ ngồi xem kịch hay thôi!” Cung Lục Vương dựa lưng vào ghế, tâm trạng có chút chán nản.
Xích Diễm và Đại Lang nhìn nhau, có lẽ mọi chuyện trở nên rắc rối hơn từ lúc Hàn Gia Mẫn xuất hiện ở Đông Thành.
Có thể nói Hàn Gia Mẫn là con mồi, hoặc là kẻ săn mồi.
Không cần biết là vì lý do gì, chỉ cần có liên quan đến thì mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của Huyết Long bang.
Bởi vì Đông Thành hiện tại còn có Cung Lục Vương, anh chưa muốn lật bài thì không ai có quyền rút lui.
[...]
Hàn Gia Mẫn đi vào con hẻm và thay một bộ đồ sau đó nhìn đồng hồ, hiện tại đã 11 giờ khuya rồi nên đoạn đường này ít người qua lại.
Hàn Gia Mẫn nhảy xuống xe giữa chừng là muốn đi tìm một người để hỏi chuyện, chính xác mà nói là muốn xem ai đang giở trò sau lưng cô.
Hàn Gia Mẫn đi đến tòa nhà phía trước sau đó ngước nhìn, bên trên đúng là có người.
Cô đi vòng qua khu cao ốc sau đó dùng dây leo lên sân thượng thấp hơn ở phía đối diện nhìn người kia: “119, tôi muốn hỏi chút chuyện.”
“Chuyện gì mà giữa khuya đi tìm tôi vậy?” 119 đang nằm vắt chân nhìn trời thì thấy Hàn Gia Mẫn nên ngồi dậy.
Hắn và Hàn Gia Mẫn không phải kẻ thù, chỉ là đôi lúc vì nhiệm vụ và thân phận nên phải làm đúng theo trách nhiệm.
Buông bỏ hết tất cả làm người bình thường thì hắn và Hàn Gia Mẫn cũng có thể coi là bạn.
Hàn Gia Mẫn nhảy qua chỗ 119 sau đó nhìn quanh cảnh giác: “Chỉ có mình anh thôi phải không?”
“Sao? Tính làm chuyện gì đó với tôi à?” 119 cười đểu, ẩn sau lớp mặt nạ kia chính là một mỹ nam.
Hàn Gia Mẫn đánh vai 119 một cái rồi nói: “Lão Hải chết rồi, trên thi thể lão ta có một chiếc bông tai.
Thú thật thì tôi làm nhiệm vụ thất bại, còn suýt nữa bị bắt giữ.”
119 nhíu mày, Hàn Gia Mẫn cũng có lúc thất bại sao? Nhưng mà theo như cách cô nói thì hắn có thể hiểu, có kẻ nào đó vu oan cho cô hoặc muốn cô bị lộ thân phận.
“Hình dáng bông tai kia như thế nào?” 119 nhìn Hàn Gia Mẫn hỏi, có thể đã biết được cái gì đó.
Hàn Gia Mẫn vẽ xuống đất kiểu dáng của chiếc bông tai nhưng nó quá xấu nên cô đành giải thích: “Nó giống cái kiểu giới hạn mà tôi mua, chỉ khác màu thôi.
Anh từng thấy tôi đeo rồi mà, đúng không?”
“Ai biết! Trong Hắc Ám cũng có một nữ sát thủ ẩn mình với mật danh 001, với lại nhiệm vụ đều từ phía trên giao xuống nên không có chuyện tự ý làm.
Cho nên phía trên muốn lão Hải chết, thì lão ta phải chết.”
“Vậy là lão Hải do 001 giết sao? Vậy lý do gì cô ta lại để bông tai lại? Hại tôi ư?” Hàn Gia Mẫn khó hiểu, từ lúc nào mà cô đắc tội với 001 rồi.
119 Ngồi dậy, tay tháo mặt nạ xuống kéo Hàn Gia Mẫn lại gần thì thầm: “Khen tôi đẹp trai đi, tôi nói cho nghe lý do.”
“Còn giỡn?” Hàn Gia Mẫn đẩy ra nhưng bị giữ chặt cổ nên cô đành bất lực, “Anh đẹp trai!”
“Tốt đó!” 119 ngồi dậy sau đó đưa cho Hàn Gia Mẫn một tờ giấy, theo thông tin trên đó thì 001 cũng có mặt ở buổi du thuyền 174, “Có lẽ cùng một mục đích nhưng bị cô cướp nhiệm vụ nên lần này muốn giá họa.
Chỉ là, nếu ai cũng có cùng mục tiêu thì khó xác định được là ai làm.”
Hàn Gia Mẫn gật đầu, lúc nãy cô hỏi Cung Lục Vương nhưng anh không nói gì cả.
Nếu là anh thì chắc đã không giữ cô lại, hay là anh đã biết trước chuyện gì rồi?
“119, anh vẫn không biết kẻ đứng đầu Hắc Ám là ai sao?” Hàn Gia Mẫn nghiêng đầu, cô đã điều tra qua nhưng không có kết quả gì cả.
119 nhún vai: “Hay là cho tôi xem mặt cô đi, biết đâu tôi sẽ giúp cô.”
“Miễn bàn đi!” Hàn Gia Mẫn đứng lên, “Cùng nghề nên tôi biết anh có lý do mới ở lại Hắc Ám, nếu ngày nào đó muốn tự do thì đi tìm tôi.
Tôi không có gì ngoài tiền và các mối quan hệ, cho nên nhất định sẽ giúp được anh đấy.”
Khi nhìn thấy bóng lưng Hàn Gia Mẫn đi xa rồi 119 mới vuốt ngược tóc mình lên, tay lấy một điếu thuốc hút rồi đứng lên dựa lưng vào lan can cười nhạt: “Tự do sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...