Tôi Muốn Cùng Chơi Bóng Rổ Với Cậu
“Duẫn Thiên Khuyết”
Lúc vừa bước vào cửa hàng băng đĩa, vốn là muốn tìm kiếm đĩa CD vô cùng yêu thích, lại phát hiện thiên sứ mình vừa gặp được mấy hôm trước, Lạc Kính Lỗi hưng phấn mà chạy đến chào hỏi.
Duẫn Thiên Khuyết vừa mang tai nghe vừa nâng khoé mắt phiêu phiêu liếc cậu, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt say mê với thế giới khác.
” Duẫn Thiên Khuyết, là tôi nha! Tôi là Lạc Kính Lỗi, cậu không nhớ rõ sao? Mấy ngày trước ở bãi đường quốc lộ chúng ta cùng đánh nhau đó.”
“…”
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu nhìn đi, là tôi nha! Là tôi, Lạc Kính Lỗi, Lạc Kính Lỗi.” Cậu hưng phấn mà hoa chân múa tay vui sướng, có ý đồ khơi gợi lên trí nhớ hắn.
Duẫn Thiên Khuyết rốt cục mở mắt, kéo tai nghe xuống, bình tĩnh đi qua người cậu, hướng về phía cửa.
Lạc Kính Lỗi cuống quít tiến lên giữ chặt cánh tay hắn. “Duẫn Thiên Khuyết, cậu thật sự không nhớ rõ tôi sao? Thực đáng tiếc, tôi vẫn còn nhớ rõ cậu đó! Mấy ngày nay cậu có khoẻ không, những người đó còn tìm cậu gây phiền toái không? Nếu có việc cần tìm tôi hỗ trợ, tôi nhất định—”
“Buông tay.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho Lạc Kính Lỗi vốn kích động không thôi lại đứng hình ở đó.
Không có mệnh lệnh thứ hai, ánh mắt băng hàn của Duẫn Thiên Khuyết quét về phía cậu, trong ánh mắt không mang theo một tia cảm tình mà tràn ngập coi thường.
Lạc Kính Lỗi bối rối buông lỏng tay ra, nhìn chăm chú vào Duẫn Thiên Khuyết không chút lưu tình nào mà bỏ đi. Hắn, làm sao vậy?
“Tấn công.”
“Gia tăng phòng thủ.”
“Chú ý phòng tuyến thứ 3.”
“Rebound (1)”
Lạc Kính Lỗi rong ruổi trên sân bóng rổ giống như một chú sư tử lấp lánh. Thân hình mạnh mẽ chạy nhảy rất nhanh, thoải mái phá vỡ công kích đối phương, dùng động tác giả xinh đẹp để che dấu, nhảy mạnh lên, hai tay nâng quả bóng rổ nhẹ nhàng dùng sức, vật thể cứng tròn ở trên không trung tạo thành một đường vòng cung vững vàng rơi thẳng vào lưới.
“Đẹp quá!!”
“Đội trưởng giỏi quá, lại ghi điểm rồi.”
…
Đây là thiếu niên đã từng đánh nhau với hắn sao? Duẫn Thiên Khuyết lẳng lặng nhìn chăm chú vào thân ảnh sinh động trên sân bón kia. Tư thế ghi điểm hoàn hảo khiến hắn nhất thời không thể rời tầm mắt. Trong không khí phảng phất có thể cảm thụ được mồ hôi cùng sự kích tình bùng nổ của cậu, mãnh liệt, nóng bỏng. Bóng rổ, thật sự thú vị như vậy sao?
“Ra ngoài.”
“Không sao, tôi đi lấy.”
Theo hướng lăn của trái bóng, Lạc Kính Lỗi chạy đến lưới sắt bên ngoài sân thể dục. Tuỳ tay nâng quả bóng lên, trong nháy mắt xoay người cậu bỗng ngạc nhiên hỏi. “Duẫn Thiên Khuyết?”
Người vì mồ hôi mà mái tóc dính sát da đầu, mùi hương dầu gội pha trộn với mồ hôi trực tiếp dâng lên, khi tới gần bên người, Duẫn Thiên Khuyết lại cư nhiên không có sinh ra cảm giác chán ghét mà lùi lại.
Quả bóng kề sát chiếc áo rộng thùng thình, làn da lúa mạch như ẩn như hiện lộ ra nét rắn chắc. Cậu lắc lắc mái tóc, cố gắng để giảm bớt cơn nóng quanh người. Mồ hôi văng khắp nơi trong không khí, như những giọt sương sáng sớm không bị cản trở. Một tay cầm bóng rổ đặt ở bên hông, một tay lướt trên mái tóc đen, chỉ còn cái trán thấm đẫm mồ hôi, dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng thêm trong suốt, lấp lánh sức sống thanh xuân.
“Duẫn Thiên Khuyết, trùng hợp quá, cậu sao lại đến đây. Cậu đến xem tôi chơi bóng sao? Có phải rất được hay không? Đúng rồi, cậu có thể chơi bóng hay không, muốn cùng chơi với tôi chứ? Bóng rổ rất vui đó.”
Duẫn Thiên Khuyết xỏ tay vào túi quần, thái độ ngạo mạn đi qua người cậu, không để ý tới ý tứ của cậu.
“Duẫn Thiên Khuyết,” Lạc Kính Lỗi chưa từ bỏ ý định mà kéo cổ tay hắn, lập tức đi vào bên trong sân bóng. “Cậu đừng ngại. Đến, chơi bóng cùng nhau! Bóng rổ thật sự là hoạt động rất thú vị. Nó có thể khiến cho cậu mệt chết khiếp, nhưng cũng vui vẻ mà chịu đựng. Nếu cậu có thể chơi được, nhất định sẽ mê nó. Đến đây.”
Lạc Kính Lỗi vươn hai bàn tay to đẩy Duẫn Thiên Khuyết đến trước mặt đồng đội. “Giới thiệu với cậu, đây là đồng đội của tôi, Đại Cao, Khắc Lâm, Tiểu Chu, Khải An, Vệ Hoà… Cậu đừng xem chúng tôi vài người gầy gầy teo teo cao cao, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng tôi cùng bọn Đại Cao cũng được xưng là ‘Hoa Nam ngũ hổ’ đó! Thế nào, lợi hại không! Này, đây là Duẫn Thiên Khuyết, hắn rất ngại ngùng, mọi người tiếp đón hắn đi nào!”
“Xin chào, Duẫn cái gì? À, Duẫn Thiên Khuyết. Tên của cậu thật sự ít gặp, tôi tên là Cao Đinh Nam, bọn họ đều gọi tôi là Đại Cao.”
“Tôi là Khắc Lâm, Khắc Lâm đó, cậu phải nhớ rõ nha!”
Những gương mặt thân thiết trước mắt, khuôn mặt tươi cười sang sảng không biết vì sao lại làm cho Duẫn Thiên Khuyết có cảm giác phi thường không khoẻ. Những người này, những người này vì cái gì lại vui vẻ như vậy, vì cái gì đối với một người xa lạ sẽ biểu hiện vẻ tươi cười thoải mái không một chút phòng bị như vậy? Tất cả đều không hề có tâm cơ, người có cuộc sống thoải mái với hắn mà nói chính là châm chọc rất lớn. Những khuôn mặt tươi cười này nháy mắt đã biến thành sắc mặt dữ tợn, một đám cười nhạo mười bảy năm cuộc đời vô vị của hắn.
Duẫn Thiên Khuyết nhanh chóng xoay người, hung tợn quát Lạc Kính Lỗi. “Cậu đừng quản chuyện của tôi, ai muốn đến chơi trò chơi ngây thơ này. Cút ngay.” Lần đầu tiên, hắn là lần đầu tiên phát hoả với một người lớn như vậy. Tại sao lại không kiềm chế được, dễ dàng bộc lộ tình cảm với người bên ngoài, đây vốn không phải là chuyện Duẫn Thiên Khuyết sẽ làm. Lạc Kính Lỗi cùng những người này, toàn bộ đều đáng chết.
Lạc Kính Lỗi bị tính tình không hiểu vì sao của hắn doạ sợ, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, lấy lòng tiến lên nói. “Đừng như vậy. Duẫn Thiên Khuyết, cùng nhau chơi thôi! Tôi cam đoan với cậu, cậu nhất định sẽ không hối hận. Bởi vì chơi bóng rổ thật sự rất vui, cậu đánh thử sẽ biết. Bởi vì tôi muốn đánh với cậu, không được sao?”
“Không có hứng thú.” Nói xong, hắn lập tức rời khỏi sân bóng rổ.
“Duẫn Thiên Khuyết.” Lạc Kính Lỗi chạy đuổi theo. “Duẫn Thiên Khuyết.” Lạc Kính Lỗi đã ra khỏi sân bóng, hô to với bóng dáng của hắn. “Cậu không nên ngạo mạn như vậy không phải sao? Đối đãi lãnh đạm với người khác như thế, cậu cảm thấy vui vẻ sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn sao? Tôi đã từng cho rằng chúng ta là bạn, sẽ là bạn bè của nhau cả đời. Tôi chỉ là muốn cùng cậu chơi bóng mà thôi, muốn cùng cậu chơi, như vậy là sai sao?”
Duẫn Thiên Khuyết tạm dừng một chút rồi lại hoạt động bước chân, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lạc Kính Lỗi thất vọng trở lại sân bóng. Vì sao thiên sứ luôn có tính tình kỳ quái như vậy. Không ai là toàn vẹn, điều này thật sự không sai.
“Haiz, đội trưởng, sao lại quen hắn? Duẫn Thiên Khuyết đó, không phải là một người dễ chọc đâu.”
“Hả, Khắc Lâm, cậu biết hắn sao?” Nghi hoặc khi thấy đồng đội mình cũng nghe qua tên của hắn, hắn nổi tiếng như vậy sao? Suy nghĩ một chút thì cũng đúng, hắn có vẻ ngoài đặc biệt như vậy, không bị người chú ý mới là kỳ quái!
“Tớ biết hắn, nhưng hắn không biết tớ! Ha ha… Không phải đâu! Hắn là Duẫn Thiên Khuyết của trung học Thánh Nam, trước qua đã nghe được cái tên này, lớn lên giống thiên sứ, nhưng linh hồn của ác quỷ. Khi ra tay với ai tuyệt đối sẽ không nương tay, nghe nói hắn đã từng chém chết người! Đội trưởng, cậu vẫn nên ít giao tiếp với hắn đi. Nhìn tính tình kỳ lạ của hắn, không biết ngày nào đó chọc đến hắn, sẽ bị hắn xử lý cũng không chừng.” Khắc Lâm cười khẽ, ở trên cổ giả vờ rạch một đường.
“Cậu ít xạo đi, làm sao khủng bố như vậy được!” Đại Cao không tin lắc lắc tay, khoát lên vai Khắc Lâm.
“Anh còn không tin, em có vài người bạn học ở Thánh Nam, ngày mai em mang bọn họ đến gặp anh, xem bọn họ nói như thế nào là được.”
“Không cần, Khắc Lâm, tớ nghĩ, hẳn là tớ sẽ không gặp lại hắn. Chúng ta tiếp tục luyện bóng đi!” Lạc Kính Lỗi nghe thấy mọi chuyện, vị trí nào đó trong lòng tựa hồ bị nặng nề va chạm một chút. Cậu cực lực muốn thoát khỏi loại cảm giác này. Duẫn Thiên Khuyết, cái tên rất đẹp, tựa như con người hắn. Nhưng là, hẳn sẽ không còn gặp lại đâu!
Nhất kiến chung tình ngây thơ buồn cười của cậu lại dành cho một người con trai, sau đó dùng phương thức này mà kết thúc, cũng không phải không tốt!
Duẫn, Thiên, Khuyết…
Cười khổ một chút, thoát khỏi cái tên đã không có khả năng trở thành bạn tốt, Lạc Kính Lỗi sửa sang lại tâm tình, tiếp tục nhập cuộc với bóng rổ mà cậu say mê nhất, tận tình tận hưởng những năm tháng thanh xuân.
————————
Chú Thích:
(1) Rebound: Thuật ngữ bóng rổ, có nghĩa là bắt bóng bật bảng. Giả sử một người ném bóng bật bảng, thì những người khác sẽ gắng tranh bóng khi nó bật lại. Bắt được thì có nghĩa là rebound.
C 5
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment
5 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...