Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú

Người Trong Giang Hồ muốn đưa bé gấu đen đến, nhưng bị Lương Cẩm Tú từ chối, đang là mùa sản xuất mật ong, nên người nuôi không không thể rời khỏi đàn ong được.

Nhiệm vụ chở bé gấu đen vinh quang được giao cho đồng chí Lương Mộc Lâm. Rạng sáng ông đã lái xe tải nhỏ ra ngoài mà đến khi về Lương Cẩm Tú vẫn chưa dậy.

Được ngủ đến khi tự tỉnh là một may mắn lớn trong cuộc đời.

Lương Mộc Lâm bê mấy vại mật ong mà Người Trong Giang Hồ cho, vỗ vỗ đầu bé gấu đen ngồi ở ghế phụ: “Về đến nhà rồi, xuống xe thôi.”

Ban đầu ông ấy cũng hơi lo lắng. Dù nó nhỏ nhưng vẫn là gấu đen, không ngờ, nó rất ngoan, bảo lên xe là lên xe, lúc đeo dây an toàn cho nó còn ngoan ngoãn nâng chân lên. Trên đường đi lúc ông xuống xe, bé gấu đen cũng đi xuống theo.

Nó đứng bên cạnh ông cảnh giác nhìn xung quanh, như đang canh gác!

Chó vàng của nhà hàng xóm ngửi được mùi nguy hiền chạy đến, nhưng khi thấy bé gấu đen thì bị dọa kẹp chặt đuôi điên cuồng cảnh báo: “Có gấu, gấu đen vào thôn!”

Bé gấu đen còn sợ hơn trước, nó lấy hai chân che mắt: “Đừng cắn em, đừng cắn em. Em rất ngoan.”

Trịnh Phương đi ra thấy một cảnh như vậy, bà đuổi chó vàng đi rồi thở dài: “Không có mẹ thật đáng thương.”

Tối hôm qua bà xem buổi livestream của con gái.

Lương Cẩm Tú vẫn buồn ngủ mơ màng rời giường, cô vội ăn cơm sáng rồi đi thẳng đến Cục Lâm nghiệp.

Gấu đen không giống giẻ cùi non, nó là một loại mãnh thú cần đến tận nơi làm thủ tục, còn phải ký giấy chịu một phần trách nhiệm chuyên môn.

Hai vợ chồng cũng bắt đầu bận rộn.

Trịnh Phương dọn dẹp nhà, Lương Mộc Lâm lấy vòng buộc lừa lúc trước ra. Trong nhà có nuôi gà, sợ bị bé gấu đen làm hại nên đành đưa nó đến vườn trái cây, nhưng lại sợ làm phiền trẻ con và người già.

Bé gấu đen không hề kháng cự cái vòng chút nào, nó còn phối hợp cố gắng vươn cái cổ béo gần như không tồn tại của mình lên. Lúc thì nó đi theo Lương Mộc Lâm, lúc thì lại đi theo Trịnh Phương, cuối cùng, nó đi theo Trịnh Phương một tấc không rời.

Đối với nó mà nói, thì điều nó khao khát nhất chính là tình mẫu tử.

Trịnh Phương rất vui vì sự lựa chọn sáng suốt của nó, xoa đầu nó một cái thật mạnh, còn thưởng cho nó một quả táo to.

Bé gấu đen ngồi xổm trên mặt đất, hai chân cầm quả táo. Nếu trên người nó có nhiều lông trắng hơn, thì trông giống hệt quốc bảo.

Sau khi hết bận, Trịnh Phương dắt bé gấu đen ra ngoài, sau đó, lập tức gây xôn xao.

Hiếm khi Lương Cẩm Tú livestream vào buổi tối, nên phần lớn người trong làng đều xem, biết chuyện gì đã xảy ra với bé gấu đen.

“Ồ, đã đưa nó về rồi sao? Nhìn còn đáng yêu hơn cả trong video.”

“Nó ngoan quá đi, tôi còn tưởng, bà nuôi một con chó đen trong lúc rảnh đấy.”


“Thím, để cháu chụp một tấm cho. Nhìn xuống dưới, đúng rồi, nhìn sang bên này, cười một cái nào.”

Một người chụp, những người dân khác trong làng cũng phản ứng kịp, thi nhau chụp, đăng lên vòng bạn bè, còn quay video ngắn đăng lên các nền tảng khác nhau.

Trịnh Phương cảm thấy lúc này mình không còn là một người phụ nữ nông thôn vác nông cụ đi làm vườn nữa, mà đã biến thành một minh tinh đang tham dự một buổi lễ long trọng, đường đất đỏ dưới chân cũng biến thành thảm đỏ.

Nếu biết trước thì bà đã thay một bộ quần áo đẹp hơn rồi.

Bé gấu đen đã trở thành mục tiêu!

Trên đỉnh cây ăn quả cao nhất vườn trái cây, đôi mắt màu vàng của bé cú mèo thứ tư nhìn chằm chằm vào bé gấu đen tròn vo.

Kia không phải là một con gấu, kia là một đống tiền!

Chuyện tích tiền biểu diễn để mua máy tính bảng đã trở thành một mộng tưởng lớn trong cuộc đời nó. Nó muốn kiếm rất nhiều tiền, giống như phim truyền hình nói, thế giới này, ngoại trừ tình yêu thì tiền có thể mua được hầu hết mọi thứ.

Nó có thể lang bạt giang hồ quanh thế giới, có thể mua cả núi thịt khô nhỏ, có thể… mua vườn trái cây này, để cho mẹ dưỡng lão.

Còn cả Trịnh Phương nữa.

Như nó âm thầm quan sát, thì khi lướt thấy video trai đẹp, Trịnh Phương sẽ xem nhiều thêm vài lần.

À, chỉ là ước mơ nhỏ mà thôi, nó sẽ thỏa mãn bà. Đến lúc đó nó sẽ đưa cho bà một trăm trai đẹp.

Còn Lương Cẩm Tú, thì nó cần phải quan sát thêm đã.

Nhưng tất cả đều cần rất nhiều tiền. Chỉ dựa vào nó và cô nàng đại bàng vàng thì không đủ. Nhất là nó, nó chỉ có thể động não, nhưng nói đến biểu diễn thì cùng lắm cũng chỉ có thể làm nũng.

Nhưng bé gấu đen là loài biểu diễn nổi tiếng nhất đoàn xiếc thú.

Chắc chắn phải bắt được!

Đương nhiên Trịnh Phương không biết món quà thần bí một trăm trai đẹp, bà rất tin tưởng bé cú mèo thứ tư, rồi phải đi làm việc.

Cây ăn quả nhiều đến nỗi bà đi vài bước vẫn không thấy đâu, đành phải buộc bé gấu đen trên cây, giao cho bé cú mèo thứ tư, để nó trông nom.

Bé cú mèo thứ tư nghiêm túc gật đầu.

Bé gấu đen không hiểu đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc. Hình như địa vị trong nhà của cú mèo con rất cao, sau khi Trịnh Phương rời đi, nó chủ động vặn cái mông nhỏ đi đến lấy lòng.

Sau đó nó nghe được mệnh lệnh lạnh lùng.


“Sau này ta là lão đại của ngươi, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm đó.”

Lại là câu nói quen thuộc, lúc trước hai con gấu con kia bắt nạt nó cũng nói như vậy.

Nhưng người ta có thực lực.

Còn con cú mèo con này, nó chỉ cần dùng một chân là có thể bị đánh thành thịt nát rồi.

Đối mặt với một lần bắt nạt thì bé gấu đen chọn cách dũng cảm. Nó đứng thẳng lên, thể hiện kỹ năng duy nhất được mẹ dạy, nhìn trái nhìn phải, sau đó hung dữ gào lên: “Ta mới là lão đại, sau này ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm đó.”

Bé cú mèo thứ tư đã chuẩn bị trước, lạnh lùng nói: “Chị đại bàng đâu rồi!”

Chị đại bàng lập tức đứng bên cạnh.

Tất nhiên nó không đánh lại gấu trưởng thành, nhưng đây chỉ là con non mới mấy tháng, còn không to bằng một con lợn nhà.

Cô nàng đại bàng vàng bay lên trời, trong ánh mắt hoảng sợ của bé gấu đen, bắt lấy nó bay lên không trung.

Bé gấu đen đã từng nhìn thấy đại bàng vàng vồ mồi, cũng biết sau đó sẽ xảy ra cái gì. Nó sẽ bị ném xuống đất biến thành bánh thịt, nó lập tức sợ hãi, tru lên như lợn bị giết: “Lão đại, ta phục, ta phục rồi.”

Trịnh Phương còn chưa đi xa, tưởng đã xảy ra chuyện gì, bị dọa chạy về, thấy bé cú mèo thứ tư đang đứng trên đỉnh đầu bé gấu đen, còn cô nàng đại bàng vàng đứng sau lưng bé gấu đen.

Trịnh Phương nghi ngờ nói: “Có phải hai đứa bắt nạt bé gấu đen không?”

Không có Lương Cẩm Tú ở đây, câu đơn giản còn ổn, chứ hơi phức tạp là hai bên cùng không hiểu gì.

Bé cú mèo thứ tư nghe xong mất kiên nhẫn, nó ngậm một tờ một trăm tệ ra khỏi rổ: “Cầm đi, tránh ra.”

Trịnh Phương nhận lấy, nhưng vẫn lải nhải tiếp: “Nghe thấy không? Không được bắt nạt người mới. Nó không có mẹ, mấy đứa phải quan tâm nó nhiều hơn.”

Lại thêm một tờ một trăm tệ được ném xuống chân bà.

Tiếng lải nhải của Trịnh Phương nhỏ đi.

Lại thêm một tờ nữa.

Trịnh Phương im lặng: “...”

Đống tiền chết tiệt này!


Trịnh Phương dặn dò vài câu, rồi không dám nhìn bé gấu đen đang tủi thân cầu cứu nữa, chột dạ cầm tiền rời đi. Gây chuyện thì gây chuyện đi, trẻ con đánh nhau cũng là chuyện bình thường.

Đến khi bóng bà hoàn toàn biến mất, cô nàng đại bàng vàng mới từ từ buông móng vuốt đang tóm mông bé gấu đen ra, đau lòng nói: “Lại mất tiền rồi.”

Tiền ngày đó biểu diễn không đủ mua máy tính bảng, nhưng nó thật sự rất muốn xem phim.

Trịnh Phương đã cho chúng nó một cách - trả góp.

Lấy gần hết số tiền để trả trước, phần còn lại thì trả dần, hơn nữa sau này chúng nó còn phải trả tiền sân.

Đôi mắt to sáng ngời có thần của bé cú mèo thứ tư nhìn chằm chằm bé gấu đen: “Có nó, chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.”

Bé gấu đen bị dọa rơi cả nước mắt, vô cùng đáng thương cầu xin: “Đừng để ta đi trộm mật ong. Ta không trộm mật ong đâu, ta không trộm mật ong đâu.”

Ong mật đốt đau lắm.

Nếu đã thu phục thì chính là người một nhà, bé cú mèo thứ tư rất giang hồ mở một bên cánh ra vỗ vai bé gấu đen, dịu dàng nói: “Không để ngươi đi trộm mật ong đâu.”

Bé gấu đen lập tức ngừng khóc: “Vậy các ngươi muốn ta làm gì?”

Bé cú mèo thứ tư không trả lời ngay, nó bay lên cây, nhìn về phương xa, một lát sau, giống như một bậc thầy nhỏ giọng nói: “Ước mơ của ngươi là gì?”

“Hả, ước mơ?” Cái đầu vốn không thông minh lắm của bé gấu đen đã biến thành hồ nhão, nó cố gắng nghĩ: “Ta không có ước mơ.”

“Không, ngươi có ước mơ, vạn vật trên đời này đều có ước mơ!” Tiểu Lão Tứ bay đến vai nó, ghé vào lỗ tai nó nói: “Trong đêm khuya tĩnh lặng, khi ngươi nhìn thấy sao trời phía xa, có cảm thấy cô độc không? Có cảm thấy mình thật nhỏ bé không?”

Bé gấu đen: “...”

Nó đang nói gì vậy?

Chữ nào nó cũng hiểu, nhưng ghép vào thì lại chẳng hiểu gì.

Lần đầu tiên tiếp xúc với lời kịch máu chó đầu bé gấu đen ong ong, nhưng lại cảm thấy vô cùng cao thượng. Nó nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra ước mơ của mình: “Ta muốn ngày nào cũng được ăn mật ong.”

Tối hôm qua ăn mật ong, đến giờ trong miệng nó vẫn còn vị ngọt.

Bé gấu mèo thứ tư hơi thất vọng về đàn em vừa gia nhập, nhưng cũng tốt, càng không thông minh thì càng nghe lời. Nó gật đầu thật mạnh: “Vậy chúng ta cùng nhau chạy về phía ước mơ đi.”

Trịnh Phương vẫn không yên tâm, nên lặng lẽ quay lại, thấy ba con kề vai sát cánh, thân mật khăng khít cùng nhau xem máy tính bảng.

Rất nhanh Lương Cẩm Tú đã tạm thời rẽ vào cổng Cục Lâm nghiệp.

Không thể kéo dài nữa, cô phải nhanh chóng học bằng lái, không có xe rất bất tiện.

Đúng như dự đoán, cô lại bị nhận ra. Nhân viên công tác thay nhau chụp ảnh lưu niệm với cô, kéo tay hết lần này đến lần khác, đương nhiên cũng có chỗ tốt, giá cả trong nội bộ, hơn nữa còn đặc biệt xếp cô vào nhóm nhỏ - khi chờ học lớp 24, thì ba người một xe.

Lương Cẩm Tú liên tục tỏ vẻ cảm ơn.


Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp đích thân tiếp đón cô, đúng lúc muốn nhờ cô giúp một chút.

Sáng nay Cục Lâm nghiệp vừa mới cứu trợ một con báo đốm bị thương.

Trong lồng sắt của trung tâm cứu hộ, con báo đốm nhe răng, dù biết là vô ích nhưng vẫn gầm lên và đập liên tục vào lồng sắt.

Nó phải thoát ra ngoài.

Vì có báo đang chờ nó.

Nó vừa mới trưởng thành không lâu, rất may mắn gặp được người yêu, hơn nữa người yêu nó đang mang thai.

Thường nói báo đực đều là cặn bã, không nuôi đời sau, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Nó giữ lại, chăm sóc người yêu đang mang thai.

Đêm qua, nó định cho người yêu thay đổi khẩu vị - nên đi bắt một con lợn rừng.

Báo đốm là một loài mèo lớn, có móng vuốt và hàm răng rất sắc bén, còn biết leo cây, khi chạy có thể đạt tốc độ hơn 70km/h, theo số liệu thì sẽ rất dễ bắt được lợn rừng.

Nhưng thực tế thì không như vậy.

Lợn rừng tuy vụng về nhưng sức lại rất lớn, nó không có móng vuốt nhưng lại có da dày thịt béo, hai bên đánh nhau như sát thủ đấu với đỡ đòn.

Bình thường nó chắc chắn sẽ không trêu chọc lợn rừng.

Rừng rậm lớn như vậy, thỏ cũng nhiều, còn sống là tốt lắm rồi.

Lợi dụng lúc màn đêm bao trùm, nó âm thầm đột nhập vào lãnh thổ của lợn rừng.

Nó không chắc có tấn công được lợn rừng trưởng thành không nên mục tiêu của nó là lợn rừng con.

Thịt lợn rừng con mềm mềm, thơm ngọt nhiều nước, vị cũng rất ngon.

Báo đốm không dám đi xuống phía dưới. Nó đi theo mùi hương, nhảy lên trên một cây đại thụ, kiên nhẫn chờ đợi, đợi lợn rừng mẹ dẫn đàn con đi ngang qua.

Kế hoạch của nó rất hoàn hảo. Lợn rừng con không có khả năng phản kháng, còn được đại thụ che chở, chỉ cần cắn được là đi luôn, không ham chiến.

Đợi không biết bao lâu, chân nó đã tê rần rồi, cuối cùng cũng có lợn rừng đi đến.

Báo đốm lập tức cong người chuẩn bị sẵn sàng, hai mắt màu vàng kia của nó nheo lại, xuyên qua tán lá, nhìn về phía con lợn rừng đang đi đến.

Đó là loại lợn rừng gì vậy?

Hồng hào, sạch sẽ, đặc biệt là chiếc mũi gần như trong suốt, báo đốm nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng.

Nó rất muốn ăn.

Mùa đông là lúc thiếu thốn đồ ăn, nó từng đi qua một ngôi làng của con người, nên biết đây là con lợn nhà.

Cũng là lợn, nhưng lợn nhà chỉ biết thét chói tai chứ gần như không có sức tấn công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận