Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú

“Chị dâu?” Trịnh Phương cảm thấy choáng váng, tốt xấu gì hồi còn trẻ bà cũng từng xem phim về xã hội đen, lẩm bẩm: “Thế nên, chồng mà con lợn nái nhà dì Hai tìm được là đại ca lợn đực ư?”

Lương Cẩm Tú cảm thấy danh xưng này không hợp lắm: “Chắc là vua núi.”

Trịnh Phương căn bản nghe không vào: “Thế thì xong rồi! Đại ca lợn đực đều rất trọng tình trọng nghĩa.”

Bà tưởng tượng ra một vở kịch.

Đại ca lợn rừng đực máu lạnh đem lòng yêu lợn nhà ngây thơ xinh đẹp, ngay lúc hai bên đang ngọt ngào, lợn nhỏ xinh đẹp bị loài người bắt đi. Nó mang theo anh em điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng, đã phát hiện dấu vết của lợn nhỏ xinh đẹp!

Sắc mặt Trịnh Phương biến đổi: “Không ổn, chắc không phải sẽ tàn sát cả làng đấy chứ.”

Lương Cẩm Tú: “Không đến mức đó đâu...”

Bên kia, Lương Mộc Lâm tranh thủ lúc rảnh rỗi lấy điện thoại ra, muốn báo với vợ con rằng mình vẫn bình an. Ông tình cờ nghe được, lập tức hiểu rõ ngay, hô lớn với mọi người: “Đám lợn rừng này muốn tàn sát cả làng.”

Ông đã hơn bốn mươi tuổi, từng xua đuổi lợn rừng hơn mấy chục lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tình hình như đêm nay.

Lợn rừng vẫn sợ tiếng động lớn, nhưng chạy đi, qua một hồi lại chạy về, cũng chẳng phá hoại hoa màu, chỉ tông thẳng vào con người.

Đã một vài người bị thương nhẹ.

Trịnh Phương nhanh chóng đưa ra quyết định, người đứng đầu gia đình ngầu lòi lộ diện: “Ông Lương, bây giờ nghe tôi chỉ huy!”

Dân làng phần lớn đều mang theo chậu sắt cồng chiêng hay trống gì đó, một người có nghề bán thuốc diệt chuột gia truyền, mang theo loa đến.

Loa để ngay điện thoại, mang lời hô to của Lương Cẩm Tú truyền khắp núi đồi.

“Lợn rừng đại ca, tôi biết anh muốn tìm xem lợn nhỏ xinh đẹp đang ở đâu. Nó màu hồng phấn, đi đường uốn a uốn éo, cái mũi vô cùng đẹp, giống thạch trái cây, đúng không?”

Dân làng ở hiện trường ngay từ đầu đã không hiểu gì, cho rằng người vợ nghiêm khắc của Lương Mộc Lâm đang làm bậy, nhưng khi âm thanh vang lên, lợn rừng điên cuồng lại dừng tại chỗ.

Nó rì rầm như thể bàn bạc điều gì đó.

Một con lợn rừng có cái đầu to khiến người ta thót tim không biết từ đâu xuất hiện. Nó to như một con bê, bờm phát ra ánh sáng bóng loáng, vảy trên người như một bộ áo giáp – do lăn bùn rồi cọ xát vào cây mới có được, đạn bình thường thậm chí còn không thể xuyên qua.

Lợn rừng hừ lạnh một tiếng.

“Con người, là cô bắt lợn nhỏ xinh đẹp của tôi?”

“Không phải tôi, nhưng tôi thấy nó, đang nghĩ cách để cứu nó.” Lương Cẩm Tú vội vàng giải thích, video chỉ có một màu đen tuyền, chẳng nhìn thấy cái gì. Cô thở dài lớn tiếng khuyên nhủ: “Anh xem thế này có được không? Anh và các anh em của anh trở về. Tôi đảm bảo, lợn nhỏ xinh đẹp sẽ trở về bên anh mà không mất đi một sợi lông nào.”

Trịnh Phương phấn khích giơ ngón tay cái cho con gái.

Giọng điệu và lời nói này, cực kỳ giống lời xã hội đen đàm phán.

Đại ca lợn rừng mỉm cười: “Ồ, cô nghĩ tôi là cái giống gì, bắt lợn nhỏ xinh đẹp của tôi đi, cô sẽ phải trả cái giá xứng đáng. Trời lạnh rồi.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Hóa ra là con lợn rừng bá đạo “Trời lạnh rồi cho phá sản đi”.

(*)天凉王破 - Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản đi”.

Lương Cẩm Tú: “Như vậy cả hai bên chúng ta đều thua thiệt, hơn nữa, mong anh suy nghĩ lại một chút. Trước khi gặp anh, lợn nhỏ xinh đẹp chỉ là con lợn xinh đẹp bình thường. Nếu biết cô ấy có thân phận như vậy, chắc chắn chúng tôi không dám đâu.”

Trước mắt cần phải thể hiện sự yếu thế.

Động vật cô từng tiếp xúc, tính cách gì cũng có, thông thường mà nói, lực công kích càng cao, tính tình càng không tốt.


“Hai bên đều thua thiệt?” Lợn rừng bá đạo cười nhạo: “Con người, cô hoàn toàn chẳng biết gì về sức mạnh này cả.”

Lương Cẩm Tú không chút hoang mang nói: “Nếu quân đội tới thì sao? Súng thì thế nào? Các anh là động vật được bảo vệ không hề sai, nhưng tiền đề là không được gây tổn thương cho con người.”

Nếu mấy con lợn rừng cỡ này xuống núi, chắc chắn sớm đã gọi cho Cục Lâm nghiệp.

Cô không hề đe dọa, ngay cả những con sư tử và hổ có mức độ bảo vệ cao hơn, cũng sẽ bị tử hình tại chỗ nếu chúng làm tổn thương ai đó.

Mạng người, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Không khí ở hiện trường rơi vào im lặng.

Một hồi lâu, vua lợn rừng nghiến răng nghiến lợi đồng ý: “Ngay lập tức, ngay bây giờ, nếu không tôi nổi giận, các người chịu không nổi đâu.”

Dân làng chỉ có thể hiểu được lời nói của Lương Cẩm Tú, nghe đến mức ngu luôn.

Lương Mộc Lâm cười mỉa: “Con gái tôi ấy mà, hiểu một chút ngôn ngữ động vật.”

Phản ứng của dân làng cũng không quá lớn.

Trước giải phóng, nhà nào cũng có thợ săn, ông bà bọn họ có thể nhìn vết móng vuốt, hoặc xem hướng bay và tiếng kêu của chim để phán đoán nơi có động vật hoang dã, từ tiếng gầm rú của động vật mà biết đại khái tình huống của đối phương.

Ví dụ như gấu đực tức giận, gấu mẹ sẽ đưa gấu con tránh đi.

Điều này cũng coi như là một loại ngôn ngữ đơn giản của động vật.

Lương Cẩm Tú không biết mọi người đang nghĩ gì, cô phải chứng minh: “Đại ca lợn rừng dũng mãnh, đồng hương của tôi không hiểu chúng ta đang nói gì. Để giảm bớt rắc rối, tôi cần anh làm một việc.”

Đại ca lợn rừng mất kiên nhẫn thúc giục: “Nói.”

Lương Cẩm Tú nghĩ ngợi: “Để đàn em của anh tới gần đám người lắc mông vài cái đi.”

Dân làng: “...”

Thật sự sẽ lắc á?

Không thể tin được đâu.

Nhưng mà ngay sau đó, thật sự đã xảy ra, năm sáu con lợn rừng vốn đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi lại xoay người, tựa như đang nhảy vũ điệu ở quảng trường, nhẹ nhàng lắc lư.

“Chỉ cần có thể cứu chị dâu ra, điều này tính là cái gì.”

“Tại sao tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ nhỉ?”

Dân làng: “...”

Không tin cũng phải tin.

Trước mắt, sự an toàn quan trọng hơn nhiều so với một con lợn giống. Ông lão trưởng thôn tự mình đi, chỉ chốc lát, một bóng dáng màu hồng phấn xuyên qua màn đêm, theo sau là ông lão trưởng thôn đang thở hổn hển.

Đàn lợn rừng xao động.

“Chị dâu, là chị dâu.”

“Đại ca, chị dâu trở lại rồi, con người không nói dối.”

Đồng loại hùng mạnh đang ở trước mặt, cuối cùng lợn hồng phấn cũng tìm được cảm giác an toàn. Nó đã sớm nghe được tiếng của đồng loại, gấp gáp nhảy khỏi chuồng lợn, thế nhưng, cánh cửa lớn cản nó chạy về phía người yêu.

“Cảm ơn mọi người, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.” Lợn hồng phấn nhìn bóng dáng cường tráng đang vội vã chạy tới, nói lời cảm ơn với đàn lợn rừng, cho dù dân làng nghe không hiểu: “Hãy giúp tôi truyền lời cảm ơn cho cô gái kia, tôi nhất định sẽ báo đáp tử tế.”


Vô số âm thanh lẩm bẩm vui sướng đáp lại, ngay sau đó, đám lợn rừng biến mất giữa rừng cây rậm rạp, như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Dân làng lại rơi vào nỗi khiếp sợ mới.

“Gây ra động tĩnh lớn như thế, hóa ra là bởi vì con lợn nhà dì Hai.”

“Con lợn rừng này trượng nghĩa đấy chứ.”

Những con lợn rừng trước đây xuống núi để kiếm bạn giao phối, chưa bao giờ như thế này.

Lương Cẩm Tú có sự hiểu biết của mình đối với việc này. Không phải động vật nào cũng như vậy, đại ca lợn rừng và lợn hồng phần tương đối thông minh, trí tuệ càng cao, thật ra nếu đổi thành người thì rất dễ hiểu.

Vợ bị bắt rồi bị sỉ nhục, chắc chắn phải liều mình.

Ngày hôm sau, là ngày mùng ba âm lịch.

Ngày họp chợ lớn nhất trong tháng.

Lương Cẩm Tú không ngủ nướng, trời sáng đã cùng bố mẹ vào vườn hái mơ.

Hiện nay việc bán trái cây có lẽ được chia làm vài loại, những loại trái cây chờ được giá như anh đào, thương nhân lái xe tải đến thu mua, những quả táo dễ dàng bảo quản cũng có người mua.

Quả mơ thì không.

Mơ núi không đáng tiền, giá thị trường được có vài đồng, phí chuyên chở đã không đủ lại còn dễ bị thối. .

||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||

Những người có quan hệ sẽ đưa cho các khu dân cư hay chủ doanh nghiệp, hầu hết người trồng trái cây vẫn làm như hồi trước: Đem ra chợ lớn bán.

Hái xong thì trời đã sáng.

Trong nhà có xe điện ba bánh, Lương Mộc Lâm lái, hai mẹ con ngồi đằng sau.

Giờ phút này Trịnh Phương còn vui vẻ hơn lúc con gái thi đậu đại học, tối hôm qua hóa giải mối nguy, cực kỳ nở mày nở mặt.

Vẻ mặt bà hớn ha hớn hở mở Wechat của dân làng ra, đọc từng cái một.

“Chị ơi, trâu nhà em mấy hôm nay không thích ăn cỏ. Cẩm Tú có thời gian rảnh thì ghé qua xem thử nhé.”

“Cẩm Tú có thể nghe hiểu chuột nói chuyện hay không?”

Tất cả đều tìm kiếm sự trợ giúp.

Lương Cẩm Tú quá hiểu mẹ mình, vung tay lên: “Bắt đầu từ hôm nay, trao cho mẹ quyền làm người đại diện của con, thời gian giá cả, tất cả đều cho mẹ quyết định.”

Tất nhiên là nói đùa.

Hàng xóm vài chục năm ở quê nhà sao có thể thu tiền.

Chợ đã bắt đầu nhộn nhịp, cổng bán bóng bay, bán kẹo bông gòn, bán thuốc diệt chuột, bán thuốc dán gia truyền, bầu không khí sôi động tràn ngập khắp nhân gian.

Xe ba bánh chạy bằng điện đậu ở khu trái cây, lấy cân điện tử ra, bắt đầu bán!

Mấy năm nay, chính phủ đã cấm rất nhiều khu chợ vì lý do sức khỏe, không thể nói đúng hay sai, nhưng độ nổi tiếng của những khu chợ còn lại đã tăng vọt, rất nhiều người thành phố nghe danh mà đến, giá rẻ là thứ nhất, thứ hai, là để cảm nhận không khí đã mất từ lâu.


Mơ nhà họ Lương là loại mơ Mặt Trời Đỏ rất được ưa chuộng hiện nay. Mơ đỏ rực, vẻ bề ngoài vừa ngon vừa to, tất nhiên còn nhờ có công lao của Lương Cẩm Tú, giữa một đám bác trai bác gái với làn da ngăm đen, cho dù mặt cô chưa rửa vẫn có rất nhiều người chú ý, thu hút không ít người trẻ tuổi.

Chưa đến hai tiếng, đã bán được gần hai phần ba.

Có người nào đó đã đến trước sạp bán hàng.

Một chị gái hơn ba mươi tuổi, mặc váy liền thân màu sắc sặc sỡ, chuẩn mực thời trang nông thôn, thành phố nhìn thấy quê mùa.

Cô ấy dắt một chú chó Bichon trắng như đám mây, lông xù, lông chân đã cạo, đôi mắt vừa đen vừa sáng. Bởi vì trời nóng bức, nó thè cái lưỡi nhỏ màu đỏ, dễ thương quá trời quá đất.

Lương Cẩm Tú không rời mắt nổi. Cô có thể nghe hiểu động vật nói chuyện, nhưng đến bây giờ còn chẳng có nổi một con thú cưng.

Trịnh Phương chào hỏi, Lương Cẩm Tú không nhịn được mà vươn tay, muốn sờ chút cho đỡ thèm, tay vừa mới giơ ra được một nửa, Bichon nhanh nhẹn né tránh, không kiên nhẫn gào lên: “Gâu gâu, gái quê, đừng chạm vào tôi.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Bị một con Bichon gọi là gái quê?

Chủ của chú chó nghe được nên xoay người, nhẹ nhàng gỡ dây dắt chó: “Địch Địch, ngoan nhé, không được hung dữ với người.”

Bichon càng hăng hái hơn, nhảy nhót lung tung: “Gái quê, gái quê, gái quê xấu xí.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Còn thêm từ xấu xí!

Nhân lúc chủ của chú chó chọn mơ, Lương Cẩm Tú hạ giọng tàn bạo phản kích: “Mày là con chó đực nhỏ không có bi lại còn dặt dẹo ẻo lả.”

Cô nhìn thấy vết sẹo của việc phẫu thuật triệt sản.

Đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch rõ khuyết điểm, Bichon phẫn nộ rống to lên: “Gâu gâu gâu! Cô mới là đồ không có bi! Cô mới là đồ dặt dẹo ẻo lả.”

Lương Cẩm Tú vô cùng đắc ý gật đầu: “Đúng vậy, tao là con gái. Con gái không dặt dẹo ẻo lả mới là không bình thường.”

Trịnh Phương sắp không còn tâm tư bán mơ nữa.

Chờ chủ của chú chó kia vừa xoay người đã vội đến độ không chờ nổi nữa mà hỏi: “Con chó kia nói gì, mẹ thấy hai đứa nói chuyện rất vui vẻ.”

Lương Cẩm Tú trợn trắng mắt: “Nó mắng con gái của mẹ là gái quê xấu xí.”

Trịnh Phương bật cười.

Lại một tiếng đồng hồ nữa, về cơ bản đã bán xong rồi, chỉ còn những sản phẩm chất lượng không tốt còn dư lại do không được khách chọn.

Trịnh Phương quyết định kết thúc công việc, đưa một đống tiền thu được cho Lương Cẩm Tú đi gửi ngân hàng. Bà với Lương Mộc Lâm chuẩn bị đi dạo, mua một số thứ cần thiết trong nhà.

Thanh toán điện tử vẫn chưa thâm nhập hoàn toàn vào khu vực nông thôn, người thuộc thế hệ trước thích cảm giác thỏa mãn khi nắm tiền mặt trong tay.

Bên cạnh chợ có ngân hàng, đông đúc đầy người. Lương Cẩm Tú cảm thấy ít nhất một hai tiếng nữa mới đến lượt mình, xoay người đi đến một ngân hàng khác.

Hẻm bên cạnh khu dân cư có một ngân hàng, ven đường không có chỗ đỗ xe, trời nắng to, có lẽ chẳng ai tình nguyện đến đó.

Không biết tại sao cửa kính ngân hàng lại mở ra, còn nhìn thấy thứ quen thuộc – là con chó.

Con Bichon gọi cô là cô gái nông thôn kia, ngoan ngoãn ngồi xổm ở bậc thang.

Kẻ thù gặp nhau cực kỳ đỏ mắt, Lương Cẩm Tú chủ động khiêu khích: “Này, chào nhé, con chó đực dặt dẹo ẻo lả.”

Con Bichon ngoan ngoãn lập tức sụp đổ, đuổi theo kêu gâu gâu: “Gái quê gái quê, gái quê xấu xí.”

Lương Cẩm Tú khua tay: “Ngân hàng không cho chó vào đâu nhé, cẩn thận chú bảo vệ đá đít mày.”

Cô đi vào mới phát hiện, hóa ra điều hòa hỏng rồi, vừa bí vừa nóng, cũng không có mấy người.

Chủ của Bichon đang xử lý công việc, nghe thấy tiếng kêu thì quay lại vẫy tay và hô to: “Địch Địch, không được bước vào, ngoan ngoãn chờ mẹ ở bên ngoài.”

Con Bichon đang đỏ mắt mắng nên nghe không vào, xoay vòng vòng quanh Lương Cẩm Tú.

Chú bảo vệ là một ông lão hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt thân thiện: “Không sao đâu, quanh đây cũng không có ai, cứ để nó đợi cháu đi.”


Ngân hàng tổng cộng có ba quầy làm việc, có hai quầy mở, nhân viên ở quầy cũng nhiệt tình, hiệu suất cực kỳ cao, chẳng mấy chốc đã đến lượt Lương Cẩm Tú, cũng đúng vào lúc này, một người đàn ông đeo khẩu trang và kính râm bước tới.

Không ai để ý đến anh ta, chú bảo vệ cũng chỉ tùy tiện nhìn qua.

Dịch bệnh đã qua, rất nhiều người giữ lại thói quen đeo khẩu trang.

Về khả năng cướp bóc, điều đó quá xa vời, nhất là trong thời đại thanh toán điện tử, không chỗ nào không có camera, cướp bóc chẳng khác nào tìm đến cái chết.

Nhưng mà, nó thật sự xảy ra.

Người đàn ông đeo kính râm đối mặt với chủ của Bichon vừa xử lý công việc xong, túm lấy cánh tay cô ấy vặn ra sau lưng nhanh như chớp, đồng thời rút dao găm ra kề vào cổ cô ấy: “Cướp đây, không được nhúc nhích.”

Lương Cẩm Tú cho rằng mình nghe nhầm: “...”

Không chỉ cô, cả nhân viên công tác cũng sửng sốt vài giây rồi mới có phản ứng.

Sau đó còn có sự trùng hợp hơn.

Từ ngoài cửa có một cảnh sát nhân dân đi vào để xử lý công việc, anh ấy vào cửa và ngẩng đầu lên, vô thức hô to: “Bỏ dao xuống, không được cử động.”

“Đi ra ngoài, nếu không tao sẽ giết nó ngay lập tức!” Âm thanh của tên côn đồ còn lớn hơn cả anh ấy, dao găm dùng sức vẽ ra một vệt máu dài.

Thấy máu rồi!

Chủ của chú Bichon chỉ kịp hét lên nửa tiếng rồi âm thanh bị mắc kẹt trong cổ họng, cơ thể run đến biến dạng, nếu không bị tên côn đồ giữ lại có lẽ cô ấy đã nằm liệt ra.

Thời đại hòa bình, khoảng cách đối với máu tươi quá xa.

“Có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng, đừng xúc động.” Cảnh sát sốt ruột đổ mồ hôi trán, nhưng cũng không có cách nào khác.

Tên côn đồ hung tợn chuyển hướng đến chú bảo vệ mặt không còn giọt máu: “Kéo cửa cuốn xuống, đừng tìm lý do. Cho ông mười giây, nếu không tao với nó đồng quy vô tận, 1, 2...”

Không cần đếm đến mười.

Trước mắt ngoại trừ phối hợp, không có lựa chọn thứ hai.

Cửa cuốn được kéo xuống, ngăn cách ra hai thế giới, dao trong tay tên côn đồ vẫn không buông, ánh mắt dần dần tuyệt vọng.

Anh ta nghiên cứu địa hình lâu như vậy, ai có thể ngờ rằng, lại gặp cảnh sát tới xử lý công việc?

Bichon bị dọa ngu người cuối cùng cũng phản ứng lại, điên cuồng sủa về phía tên côn đồ: “Gâu gâu gâu, người xấu, thả mẹ tao ra.”

Chủ của Bichon vừa rồi bị dọa đến mức không dám nói lời nào liên tục đưa mắt ra hiệu: “Địch Địch, đừng đến đây, nghe lời mẹ. Nằm xuống một bên đi.”

Tên côn đồ tạm thời sẽ không giết cô ấy, nhưng một con chó, giết thì giết thôi.

Lương Cẩm Tú hiểu rõ sự lo lắng của cô ấy, chỉ có thể nói rằng, trong lòng của chị chủ đáng thương nhất thế giới, vẫn có thể nghĩ đến việc bảo vệ nhóc con lắm lông.

Cô từ từ nắm lấy dây thừng, từng chút một kéo về phía mình, giọng nói nhỏ đến mức bản thân có lẽ cũng không nghe được: “Lại đây, mày không cứu được cô ấy đâu.”

Thính lực của chó vượt xa con người, Bichon nức nở: “Không, tôi muốn cứu mẹ, tôi muốn cứu mẹ.”

Lương Cẩm Tú tiếp tục đè thấp giọng nói: “Anh ta lớn như thế, mày đánh không lại đâu.”

Bichon quá nhỏ, nếu đổi thành Golden hoặc Husky thì còn có thể.

“Tôi có cách!” Bichon nói, làm một động tác khiến Lương Cẩm Tú trợn mắt há mồm.

Cái đầu nhỏ lắc lư trái phải, thế mà lại thoát ra khỏi vòng cổ.

Trông có vẻ cực kỳ điêu luyện, chắc chắn không phải lần đầu tiên.

Sau đó, nó đi về phía tên côn đồ bằng những bước đi tao nhã, ngồi xuống cách đó hơn một mét, lắc lư cái đuôi nhỏ xíu, chớp mắt, giọng ngân nga với nhạc nền: “Chú ơi, chú có muốn xoa chú chó nhỏ đáng iu này không nào.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Đây là nó lấy sắc dụ dỗ tên côn đồ hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận