Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn


Ăn tối xong, Lâm Hà kéo Chu Mạnh Ngôn ra ban công để bức cung: “Đừng có giả vờ ngớ ngẩn để qua mắt tớ nữa, nếu còn coi nhau là bạn bè thì nghiêm túc nói xem đã xảy ra chuyện gì đi?”
Chu Mạnh Ngôn mà Lâm Hà biết, mặc dù không bao giờ quan tâm đến lời đồn đại của người ngoài nhưng anh luôn đối xử rất ga lăng với các cô gái, tuyệt đối sẽ không có chuyện quấy rối tình dục kiểu này.
Chu Mạnh Ngôn chống cằm: “Cô ấy không giận đâu.”
Lâm Hà khoanh tay, tỉnh táo phân tích: “Vậy tức là hai người đã quen nhau từ trước rồi à?”
“Tớ không lừa cậu, hôm nay mới gặp nhau lần đầu.” Nếu xét về mặt nào đó thì Chu Mạnh Ngôn đang nói thật, “Tớ và cô ấy biết nhau từ hồi học tiểu học nhưng chưa gặp nhau bao giờ.”
Lâm Hà nhíu mày lại: “Bạn qua thư à?”
“Ừ, coi như vậy đi.” Chu Mạnh Ngôn rút một điếu thuốc lá ra và châm lửa: “Vì xảy ra một số chuyện nên tớ còn nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy.

Nào ngờ bây giờ có thể gặp được, tất nhiên là tớ phải theo đuổi cô ấy rồi.

Thái Lam sẽ không giận đâu, trên đời này, cô ấy chính là người yêu tớ nhất.”
Lâm Hà không hiểu nổi: “Vậy thì tại sao cô ấy không đồng ý làm bạn gái cậu?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn Lâm Hà, chậm rãi nói: “Khó giải thích rõ ràng lắm, coi như đây là thú vui giữa những người yêu nhau đi, dù sao thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ đồng ý thôi, đây chỉ là vấn đề thời gian.”
“Cậu có chắc không?”
Chu Mạnh Ngôn yên lặng hồi lâu rồi nhả ra một vòng khói: “Chưa chắc lắm, biết đâu cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý làm bạn gái tớ cũng nên.” Anh biết, Chung Thái Lam rất yêu anh, bản thân anh cũng vậy.

Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại không rõ liệu cô có đồng ý làm bạn gái của mình không nữa.
Lâm Hà im lặng một lúc lâu, mãi sau mới hỏi: “Vậy năm ngoái cậu đột nhiên thay đổi tính cách cũng là vì cô ấy à?”
“Năm trước tớ thay đổi à?” Chu Mạnh Ngôn cắn đầu lọc của điếu thuốc, ngạc nhiên hỏi.
Lâm Hà lên tiếng: “Bản thân cậu không phát hiện ra à? Cậu cứ như vừa khám phá hồng trần, hiểu rõ sự huyền ảo của cuộc đời này sau một đêm vậy.

Chẳng còn hứng thú với chuyện gì, chỉ có mấy việc nguy hiểm và kích thích mới khiến cậu có sức sống hơn một chút.


Tớ còn lo rằng cậu sẽ nhất thời nghĩ quẩn, đi tu hoặc tự sát gì đó cơ.”
Chu Mạnh Ngôn cảm thán: “… Sao trước kia tớ không nhận ra cậu có trí tưởng tượng phong phú như vậy nhỉ?”
Lâm Hà trợn mắt: "Thôi được, tớ sẽ chuyển đi, không làm bóng đèn nữa.” Anh ta rất bất ngờ, đồng thời cũng thừa nhận rằng có cảm giác như tối nay Chu Mạnh Ngôn cũ đã quay về rồi, dường như cuộc sống của bạn mình vừa có thêm thứ gì đó khiến anh trở nên vui vẻ và hoạt bát hơn hẳn.
Lâm Hà thích Chu Mạnh Ngôn thế này hơn.
Trước khi đi, Lâm Hà vẫn không chịu được mà càm ràm như mấy mụ già, anh ta dặn dò: “Tán gái thì phải kiên nhẫn, đừng có hở ra là đòi lên giường luôn, người ta sợ chạy mất dép đấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “Tạm biệt mẹ Lâm.”
“Con mẹ nó, cậu chán sống rồi à?” Lâm Hà nổi điên lên.
Chung Thái Lam đi ngang qua phì cười: “Hai người đáng yêu quá, cứ như chưa lớn ấy.”
Lâm Hà cất lời: “Cô Chung, dùng cụm từ đáng yêu để miêu tả đàn ông nghe không ổn lắm đâu.”
Chu Mạnh Ngôn: “Vậy thì mỗi anh đáng yêu thôi là đủ rồi, em tha cho Lâm Hà đi, cậu ấy vẫn chỉ là một đứa bé thôi.”
Chung Thái Lam mím môi nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười: “Anh đáng yêu quá.”
Chu Mạnh Ngôn tiện tay ôm lấy cô, dịu dàng vùi đầu vào cổ cô: “Chỉ cần em thích là được.”
Lâm Hà: “…” Anh ta lặng lẽ đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Được rồi, cảnh tượng này mới là bình thường, Lâm Hà cũng biết, trước giờ Chu Mạnh Ngôn đúng là con cưng của ông trời, chẳng có cô gái nào có thể chống lại được sức quyến rũ của anh.
Mới đầu Lâm Hà còn tưởng cô gái họ Chung này sẽ chịu được lâu một chút, nào ngờ là mừng hụt.
Lâm Hà vừa rời đi, căn nhà lập tức trở thành thế giới riêng của hai người.
Chu Mạnh Ngôn hỏi với vẻ chứa chan niềm hy vọng: “Tối nay em có dự định gì không? Anh dẫn em đi xem phim nhé?”
Chung Thái Lam lắc đầu: “Tối nay em muốn đọc cho xong một quyển sách để ngày mai phải đến trường thảo luận.”
Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Vậy em thành công trong kỳ thi nghiên cứu sinh rồi à?”
“Bị chuyển sang khoa Lịch Sử rồi.” Chung Thái Lam thở dài, buồn bực ra mặt.
Vì trước kỳ thi đã xảy ra rất nhiều chuyện, Chung Thái Lam không điều chỉnh được tâm trạng của mình, cũng chẳng thể khiến bản thân không bị ảnh hưởng bởi những nhân tố bên ngoài.

Một khoảng thời gian rất dài sau khi Chu Mạnh Ngôn đi, cô vẫn chưa thể bĩnh tĩnh lại để ôn tập cho tốt.


Mặc dù cuối cùng Chung Thái Lam vẫn miễn cưỡng thi đỗ nhưng giáo sư khoa Phê Bình Văn Học không muốn nhận cô nên trường đã chuyển cô sang khoa Lịch Sử.
Tuy giáo sư hướng dẫn của Chung Thái Lam rất giỏi nhưng ông ta lại nổi tiếng là không ưa các sinh viên nữ.

Ông ta cho rằng những cô gái như cô đi học chỉ để lấy bằng, tốt nghiệp xong kiểu gì cũng cưới chồng sinh con nên không để ý đến sinh viên nữ cho lắm, chẳng bao giờ dẫn các sinh viên nữ đi tham gia các hoạt động ý nghĩa trong trường.
Ông ta nhận sinh viên nữ cũng chỉ vì sợ người ta nói mình trọng nam khinh nữ, ông ta không quan tâm gì đến Chung Thái Lam, có đợt mấy tháng liền không thèm liên lạc với cô.

Nhưng nếu cô không nộp bài thì lại chẳng khác gì đang chứng minh rằng câu nói: “Sinh viên nữ không được tích sự gì” của ông ta là đúng.
Chu Mạnh Ngôn nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì lập tức nói: “Vậy chúng ta đổi giáo sư đi, để anh nghĩ cách giúp em.”
Hiếm lắm Chung Thái Lam mới uể oải thế này: "Thôi, mặc dù Lịch Sử không phải là chuyên ngành tốt nhưng học tạm để lấy tấm bằng cũng được.”
“Không được.” Chu Mạnh Ngôn nhíu chặt mày, trở nên nghiêm túc: “Anh đã nói với em rồi mà, nếu em cứ từ bỏ như vậy thì công sức ôn tập bao lâu nay của em sẽ đổ sông đổ bể, em cam lòng với kết quả như này sao? Còn có mấy năm nữa thôi, chẳng lẽ lại bỏ phí? Nghe anh đi.”
Chung Thái Lam cũng không phải là loại người thanh cao không vướng bụi trần, nếu có thể đổi sang một vị giáo sư chuyên nghiệp và chú ý đến mình hơn, cô cũng không muốn phí hoài thanh xuân: “Nhưng anh định đi gặp ai?”
“Hiệu trưởng… nhỉ?” Chu Mạnh Ngôn cảm thấy hơi mông lung, cố nhớ lại: “Anh không nhớ rõ lắm.”
Chung Thái Lam ngạc nhiên: “Em có viết cho anh mối quan hệ này à?”
“Có chuyện quan trọng hơn việc này đấy, tại sao chúng ta gặp lại nhau vậy?” Chu Mạnh Ngôn kéo cô ngồi xuống ghế sofa, “Chúng ta nói chuyện chính đi, có phải em lại làm gì đó không?”
Chung Thái Lam hơi xấu hổ: “Cũng không có gì đâu.”
“Hửm?” Chu Mạnh Ngôn ghé sát vào Chung Thái Lam: “Nói thật đi xem nào.”
“Em…” Chung Thái Lam do dự một lát mới lên tiếng: “Em vẫn luôn suy nghĩ, nếu lần đầu chúng ta gặp nhau là vì câu chuyện bắt đầu nên hai thế giới gộp lại làm một, đến khi câu chuyện kết thúc thì hai thế giới lại tách ra.

Cho nên, nếu em viết ngoại truyện thì biết đâu em lại được gặp anh.”
Chu Mạnh Ngôn xoa lòng bàn tay cô, vui vẻ nói: “Làm tốt lắm! Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó đâu, em chỉ viết mỗi số chương và tên chương thôi, chưa viết gì khác.”
Vì đã đồng ý với Chu Mạnh Ngôn rằng sẽ cho anh tự do nên Chung Thái Lam không tùy tiện viết linh tinh về anh, nhưng nếu không viết thì cô lại sợ không có tác dụng, rồi càng sợ sẽ viết ra người khác nên cứ chần chừ mãi, chỉ viết được chữ "ngoại truyện" và tên chương rồi để đó.

Chung Thái Lam cười khổ: “Viết xong được mấy ngày thì em thấy chẳng có gì xảy ra cả, em còn tưởng mình suy nghĩ viển vông, nào ngờ…” Cô thật sự không ngờ rằng nửa tháng sau lại bất ngờ xảy ra chuyện này, vận mệnh đúng là biết cách trêu ngươi mà.
Cô mở file lưu trong điện thoại ra, file ghi lại câu chuyện của hai người trở nên trắng xóa: “Ngày nào em cũng mở ra xem một lần, hôm qua vẫn ổn mà…”
“Chuyện này không quan trọng, dù sao thì chúng ta cũng đã gặp nhau rồi.” Chu Mạnh Ngôn quan tâm đến chuyện khác hơn: “Em định viết gì ở ngoại truyện?”
Chung Thái Lam chần chừ: “Ngoại truyện thường sẽ là phần bổ sung của cốt truyện chính, nhưng em cũng chưa biết phải viết gì..."
“Có dài không?”
“Có một số ngoại truyện viết về cuộc đời của nhân vật chính.” Chung Thái Lam không chắc chắn lắm: “Nhưng cũng có một số ngoại truyện chỉ để bổ sung nội dung truyện ở khoảng thời gian nào đó thôi, khó mà nói là dài hay ngắn.”
Chu Mạnh Ngôn vẫn rất vui vẻ, nét mặt anh tươi tắn hẳn lên: “Vậy là nếu nghĩ lạc quan thì chúng ta còn rất nhiều thời gian đúng không?”
Niềm vui của Chu Mạnh Ngôn lây sang cả Chung Thái Lam, cô mỉm cười: “Em hy vọng là thế.”
“Em là tác giả mà, em mong vậy thì nó sẽ thành sự thật.” Anh nắm lấy tay cô và đưa lên môi hôn nhẹ: “Em kể cho anh nghe đi, sau khi chúng ta chia tay thì đã có chuyện gì vậy?”
Chung Thái Lam kể lại cho anh nghe về những gì mình tìm kiếm: “Nhiếp Chi Văn và Nhiếp Chi Hành đều biến mất, cũng chẳng có ai tên là Cao Tố Nga nữa.”
Chu Mạnh Ngôn nghe xong, suy nghĩ một lúc mới nói: “Cũng giống như những gì anh đã đoán, mấy người có liên quan đến truyện đều ở lại thế giới của anh, nhưng thế giới thật vẫn bị ảnh hưởng.

Chẳng hạn như không có Nhiếp Chi Văn nhưng em vẫn được cứu, không có Ngân Nguyệt nhưng vẫn có một ngôi sao qua đời…”
“Những điều này cũng rất phù hợp với lẽ thường, dù sao nếu khi đó không có Nhiếp Chi Văn thì đội trưởng Tăng vẫn có thể tìm được em và Tiểu Hàm, còn về ngôi sao kia thì trước đó cũng đã mắc bệnh trầm cảm rồi.” Chung Thái Lam từng kiểm tra nhưng không hề thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến anh.
Giống như một con hồ ly tinh mà người ta gặp trong núi vậy, cảnh đẹp ngắn ngủi chẳng tày gang, áo gấm nhà lầu, món ngon người đẹp, tất cả đều tan biến như một làn khói.

Có những đêm nằm mơ, Chung Thái Lam còn nghi ngờ mình quá tập trung vào việc viết truyện nên đã lẫn lộn giữa hiện thực và câu chuyện, cứ vậy mà tự biên tự diễn ra mọi thứ.
“Anh tựa như một giấc mơ vậy.” Chung Thái Lam ngạc nhiên nhìn Chu Mạnh Ngôn.
Chu Mạnh Ngôn áp mặt mình vào lòng bàn tay Chung Thái Lam: “Không phải là mơ đâu, em sờ thử xem, vẫn ấm này.”
Chung Thái Lam bật cười, véo má Chu Mạnh Ngôn: “Ừ, mềm, nóng, còn sống.”
Chu Mạnh Ngôn cũng bật cười, cầm chặt tay cô mãi không chịu bỏ ra, một lúc lâu sau anh mới nói: “Anh không nghĩ vậy."
“Hả?”
Anh giải thích với cô: “Vốn dĩ thế giới của anh không hoàn hảo, nó chỉ là một phần nhỏ trong những gì em viết ra thôi, vậy nên khi hai thế giới gộp lại thì thế giới thật đã bổ sung cho những chỗ thiếu của nó, nhưng mà lần này, sau khi hai thế giới tách ra thì đại học Yến Đài vẫn tên là đại học Yến Đài, nó vẫn y nguyên như trước."
Trong giây lát, Chung Thái Lam nhớ đến chuyện một năm trước.
Khi đó, trong căn nhà trọ nhỏ của cô, hai người cũng nghi ngờ cuộc sống thế này.

Điều trùng hợp kỳ diệu này khiến Chung Thái Lam cảm thấy vừa ấm áp lại vừa quyến luyến: “Vậy kết luận của anh là gì?”

“Lực là do hai bên tác động lên nhau, trước kia thế giới của anh quá nhỏ nên nó không ảnh hưởng nhiều đến sự thật, nhưng lần này thì chưa chắc, dù sau này có tách ra thì biết đâu giữa hai chúng ta vẫn còn rất nhiều điểm chung.”
Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ, đi từ lý thuyết đến thực tiễn: “Nói cách khác, nếu bây giờ anh đổi cho em một vị giáo sư khác thì dù sau này chúng ta xui xẻo tách nhau ra, biết đâu thầy giáo của em ở hiện thực vẫn sẽ là người đó.

Mặc dù anh cũng không rõ là chúng ta có phải chia xa lần nữa hay không.”
“Nói đi nói lại, cuối cùng thì hóa ra anh vẫn đang nghĩ đến chuyện này à?” Chung Thái Lam bật cười: “Em còn tưởng rằng anh định nói gì đó quan trọng lắm.”
Chu Mạnh Ngôn ôm vai Chung Thái Lam: “Phu nhân à, chuyện này rất quan trọng, nhỡ một ngày nào đó em mang thai hay sinh con…”
“Anh nghĩ gì thế?” Chung Thái Lam véo má anh: “Mang thai? Sinh con? Anh nghĩ xa quá rồi đấy.”
Chu Mạnh Ngôn giải thích: “Không xa đâu, bây giờ chúng ta phải đặt ra những mục tiêu nhỏ đã, chẳng hạn như cần phải làm gì để sinh con này.”
Chung Thái Lam: “… Em đi tắm đây.”
Chu Mạnh Ngôn xoa mặt, thở dài rồi kéo cô lên tầng: “Vào phòng tắm của anh đi, có bồn tắm lớn lắm, ngày nào anh cũng đánh sạch bong.”
Chung Thái Lam không phản kháng, mặc kệ cho Chu Mạnh Ngôn kéo mình đi, sớm muộn gì thì chuyện này cũng sẽ đến thôi, chẳng biết hai người sẽ bên nhau được bao lâu, không nên lãng phí thời gian thì hơn.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn chỉ giúp cô pha nước ấm rồi lấy một đống chai lọ ra: “Đây là muối tắm, xà phòng tắm, tinh dầu, dầu thơm, loa, nến… À có cả sách anh đang đọc gần đây nữa, em thích gì thì cứ lấy mà dùng.”
Chung Thái Lam: “…”
“Tắm từ từ nhé.” Trước lúc đóng cửa lại, Chu Mạnh Ngôn còn bổ sung thêm một câu: “Có việc gì thì cứ gọi anh, chẳng hạn như tự nhiên em muốn chơi trong nhà tắm chẳng hạn?”
Chung Thái Lam đẩy Chu Mạnh Ngôn ra ngoài.
Sau đó Chung Thái Lam tắm mất một tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian đều được cô dùng vào việc làm công tác tư tưởng cho bản thân, mặc dù ngoài miệng thì nói rất thoải mái nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác hồi hộp.
Không có gì mà phải hồi hộp cả, đối với Chung Thái Lam mà nói thì đây chính là lựa chọn tốt nhất rồi.
Cô nghĩ thầm, lau khô tóc rồi chậm rãi mở cửa nhà tắm ra.
Chu Mạnh Ngôn cũng vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt, anh mặc áo choàng tắm, thắt lưng buộc hờ để lộ phần ngực rắn chắc, lúc này anh đang đứng dựa vào cửa đợi cô.
Chung Thái Lam mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ không để ý: “Đợi em à?”
“Nếu không thì đứng đây xếp hàng chờ chắc?” Chu Mạnh Ngôn liếc cô, sau đó lấy một bó hoa hồng từ sau lưng ra: “Nhìn này.”
Chung Thái Lam ngạc nhiên: “Tặng em à?”
“Đoán giỏi lắm, anh dùng để tỏ tình.” Chu Mạnh Ngôn đứng thẳng người, hắng giọng: “Ờm… Chung Thái Lam, anh thích em, làm bạn gái anh nhé?”
Chung Thái Lam: “Hả?” Cô mới chuẩn bị tinh thần vì yêu mà đến, không ngờ Chu Mạnh Ngôn lại còn tỏ tình với mình, phải làm gì bây giờ?
Tim Chu Mạnh Ngôn đập dồn dập, anh không làm gì nổi, đành phải hít một hơi thật sâu: “Em… em có đồng ý không? Nếu đồng ý thì nhận hoa đi.” Anh chìa bó hoa ra trước mặt cô, chỉ thiếu mỗi nước là chưa đưa cho cô cầm thôi.
Nhưng ngón tay Chung Thái Lam lại chỉ hơi nhúc nhích, mãi không chịu nhận lấy bó hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui