Ba ngày sau, Chung Thái Lam ngồi trên tàu quay lại thành phố Hoài.
Cô vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện nhưng không một ai có ký ức gì về Chu Mạnh Ngôn nữa.
Cô cẩn thận kiểm tra lại, phát hiện ra mọi chuyện rất giống lúc đầu, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đã vá lại tất cả các lỗi.
Quách Tiểu Hàm vẫn từng bị Triệu Trác Việt bắt cóc, cô cũng bị dính vào chuyện đó nhưng người cứu chị em bọn họ không phải Nhiếp Chi Văn mà là đội trưởng Tăng.
Anh em nhà Nhiếp Chi Văn và Nhiếp Chi Hành không tồn tại, nhà máy gần thôn Giang không có tên là Lân Long nhưng nó vẫn là nhà máy thu mua dược liệu, còn nó có làm ăn trong sạch hay không thì Chung Thái Lam không rõ.
Bà ngoại Giang đã mất, ngày tổ chức tang lễ cũng có mưa lớn như trút nước nhưng vì sơ tán kịp thời nên người dân trong thôn không bị thiệt hại về người, còn thiệt hại về của thì tất nhiên là không thể tránh khỏi rồi.
Ngoài ra, điều cô quan tâm nhất là vụ án của Cao Ngân Nguyệt, nhưng sau khi tìm trên mạng thì chỉ có một vụ án tương tự là nam ca sĩ tự sát vì căn bệnh trầm cảm, việc này đã khiến rất nhiều người thổn thức và bàn luận.
Mọi chuyện đều vô cùng bình thường, giống như thế giới ban đầu của cô vậy.
Chung Thái Lam quay lại ký túc xá, Ôn Nhu không ở trong phòng.
Cô ngồi vào bàn, chậm rãi mở máy tính ra.
Trên màn hình có file ghi lại câu chuyện, nhưng kích cỡ file đã thay đổi.
Chung Thái Lam tò mò nhấp hai cái thì phát hiện ra đây đã là một câu chuyện hoàn chỉnh.
Câu chuyện này ghi chép lại rất chân thực về những gì từng diễn ra giữa cô và anh.
Chung Thái Lam che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ hở giữa ngón tay: Hóa ra vẫn còn có một nơi ghi lại khoảng thời gian hai người bên nhau, mặc dù đây chỉ là những câu chữ, nhưng ít ra cũng là thứ có tồn tại.
Giống như những gì Chu Mạnh Ngôn đã nói, anh sẽ quay lại bên cô bằng một cách khác.
Anh không rời xa cô.
Chung Thái Lam điên cuồng nhấp chuột, sao chép file đó ra thành nhiều bản, lưu ở USB, lưu trong ổ cứng rời rồi lưu vào máy tính nữa… những chỗ nào lưu được cô đều lưu hết lại.
Sau khi làm xong những thao tác đó, cô mở file ra, kéo xuống dưới cùng.
Con trỏ vẫn đang nhấp nháy, giống như đợi Chung Thái Lam viết gì đó vào.
Chung Thái Lam hít một hơi thật sâu và đặt hai tay lên bàn phím, bắt đầu gõ, các dòng chữ chậm rãi xuất hiện trên trang word trắng.
Sau khi Chu Mạnh Ngôn tỉnh lại, anh ngồi ngẩn người mất mười lăm phút.
Trong mười lăm phút đó, anh xác nhận lại một sự kiện, đó là bản thân đã mơ một giấc mơ rất dài và hoang đường, thậm chí bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ tất cả những gì từng xảy ra trong đó.
Vậy nên Chu Mạnh Ngôn đoán đó không chỉ là một giấc mơ.
Bình thường các giấc mơ đều rất lộn xộn, lại còn không đầu không đuôi, chắc chắn sẽ không rõ ràng và logic như vậy được.
Trật tự rõ ràng, các chi tiết nhỏ cũng được sắp xếp hợp lý.
Hơn nữa, dù ngoài đời thật anh quen Cao Ngân Nguyệt và Bạch Đào rồi mơ thấy mặt họ trong mơ, nhưng anh không thể tưởng tượng ra một cô gái Chung Thái Lam được, chẳng những có tên tuổi đàng hoàng mà còn có cả vẻ ngoài rất rõ ràng nữa.
Cách giải thích duy nhất đó là mọi thứ trong mơ đã từng xảy ra, nhưng người nào đó lại biến nó thành giấc mơ.
“Chung Thái Lam.” Chu Mạnh Ngôn thầm nhắc đến cái tên đó, dường như cảm giác đau lòng vì phải chia xa trong giấc mơ đều ở lại bên kia bờ sông, mình anh đứng bên này, chỉ còn lại cảm giác mờ mịt sau khi tỉnh ngủ.
Tại sao lại biến những chuyện này thành giấc mơ chứ? Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ rồi đột nhiên bật dậy, chẳng lẽ… Anh nhìn về phía điện thoại, nếu tất cả chỉ là giấc mơ, vậy Cao Ngân Nguyệt cũng chưa chết đúng không?
Trái tim Chu Mạnh Ngôn chợt loạn nhịp, anh ngồi phắt dậy, cầm điện thoại lên gọi cho Cao Ngân Nguyệt.
“Tút… tút…”
Một phút sau, cuộc gọi của anh được chuyển sang hộp thư thoại.
Chu Mạnh Ngôn cố gắng nhớ lại tình hình “trong thực tại”, nhưng trong đầu anh lại tràn ngập những ký ức về giấc mơ và sự thật, mọi thứ lẫn lộn với nhau, anh phải tốn rất nhiều sức mới có thể phân biệt rõ ràng.
Tình hình không được lạc quan cho lắm, bây giờ trong hiện thực thì anh và Cao Ngân Nguyệt chưa hẹn hò với nhau, nhưng Cao Ngân Nguyệt vẫn có scandal với Khổng Nguyên, hơn nữa cô ấy đã bị những người hâm mộ mù quáng tra tấn được một khoảng thời gian ngắn rồi.
Anh cũng không rõ là cô ấy có đi gặp bác sĩ tâm lý không nữa, nhưng nhìn tình hình bây giờ thì có thể là có.
Tuyệt đối không thể để chuyện lần trước tái diễn được.
Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng rửa mặt và thay quần áo.
Mười phút sau, anh đã xuất hiện trong gara, chọn chiếc xe có thể đi nhanh nhất rồi phóng ra ngoài.
Mặc dù đã có sự thay đổi rất nhỏ, nhưng nhìn chung mọi chuyện vẫn khá giống với những gì xuất hiện trong giấc mơ của Chu Mạnh Ngôn.
Anh phóng một mạch đến căn nhà Cao Ngân Nguyệt thuê và vỗ mạnh vào cửa: “Ngân Nguyệt, cậu có nhà không?”
Chu Mạnh Ngôn đứng đợi một lúc nhưng vẫn không có ai trả lời.
Anh quyết định thử nhập mật mã, tốt quá, Cao Ngân Nguyệt chưa đổi mật mã, anh mở cửa đi vào: “Ngân Nguyệt, cậu có đó không?”
“Ai đấy?” Đột nhiên trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu hoảng hốt.
Chu Mạnh Ngôn sải bước về phía đó, nhanh chóng đẩy cửa vào, đập vào mắt anh là cơ thể trắng trẻo mịn màng không tì vết của một cô gái, mà người này đúng là Cao Ngân Nguyệt.
Cao Ngân Nguyệt hoảng sợ xen lẫn tức giận, cắn môi: “Chu Mạnh Ngôn? Sao lại… Cậu! Cậu mau ra ngoài đi!” Cô vừa lúng túng vừa xấu hổ, nhưng giọng nói lại đầy vui vẻ.
“Ngân Nguyệt.” Chu Mạnh Ngôn thấy cô vẫn sống sờ sờ thì cảm động đến mức vành mắt nóng lên, “Cậu không sao rồi, may quá.”
Cao Ngân Nguyệt nhíu mày: “Tớ thì có chuyện gì được chứ, ối, cậu mau ra ngoài đi!”
Lúc này Chu Mạnh Ngôn mới bừng tỉnh, vội vàng đi ra ngoài: “Tớ không cố ý.” Ban nãy anh chỉ mải nghĩ xem cô còn sống hay không thôi nên không hề nhận ra rằng mình vừa làm một việc rất thô lỗ.
Thôi xong đời rồi.
Anh nghĩ đến đó thì hốc mắt cay sè, Ngân Nguyệt không sao, cô ấy vẫn còn sống, tốt quá.
Mấy phút sau, Cao Ngân Nguyệt khoác áo tắm đi ra, gò má ửng hồng: “Sao tự nhiên cậu lại đến nhà tớ, không đúng, cậu vào nhà tớ bằng cách nào vậy?”
“Tớ gọi điện thì cậu không nghe, gõ cửa cũng chẳng có ai đáp.
Tớ sợ cậu xảy ra chuyện nên thử đoán mật mã cửa.” Chu Mạnh Ngôn nói dối không chớp mắt.
Cao Ngân Nguyệt tức giận lườm anh: “Tớ thì xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Tớ biết là gần đây cậu rất khó chịu.” Chu Mạnh Ngôn cũng không muốn can thiệp vào chuyện của Cao Ngân Nguyệt quá nhiều, chỉ nói một cách đơn giản: “Nhưng mọi chuyện chỉ là tạm thời thôi, sau này sẽ khá hơn.”
Nhắc đến những chuyện gần đây, vẻ mặt Cao Ngân Nguyệt lập tức trở nên u ám: “Đến cả cậu cũng nghe rồi à, nhưng mà… có thể là do tớ thật sự không hợp làm diễn viên.”
“Nói thật thì tớ không hiểu lắm về trình độ diễn xuất của cậu, nhưng tớ tin rằng đa số những người ghét và chửi cậu không phải vì cậu tệ, mà trái lại do cậu quá giỏi!” Chu Mạnh Ngôn nói rất thật lòng: “Cậu khiến họ cảm thấy bị uy hiếp, họ sợ cậu sẽ cướp mất người họ thích.”
Cao Ngân Nguyệt thấy Chu Mạnh Ngôn quan tâm đến mình như vậy thì vội giải thích: “Tớ và Khổng Nguyên chỉ tung scandal để tuyên truyền thôi, cậu cũng biết mà… Mấy chuyện này không phải thật đâu.”
“Đúng vậy, tất cả đều là giả nên cậu cũng không cần phải để ý đến những chuyện ấy quá nhiều.” Chu Mạnh Ngôn khuyên cô vài câu, vẫn cảm thấy không yên tâm, cuối cùng hạ quyết tâm: “Cậu có rảnh không?”
Cao Ngân Nguyệt rất ngạc nhiên, chỉ cảm thấy hôm nay Chu Mạnh Ngôn hơi khác thường: “Bây giờ à?”
Chu Mạnh Ngôn cố chọn lọc câu chữ: “Tớ muốn đi chơi với Lâm Hà mấy ngày, cậu có muốn đi giải sầu với bọn tớ không?”
Cao Ngân Nguyệt hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mặt Chu Mạnh Ngôn, vẫn là khuôn mặt ấy, dáng người ấy, mấy ngày trước cô vừa gặp anh xong, nhưng lần gặp này mang lại cảm giác rất khác.
Lần trước gặp Chu Mạnh Ngôn, anh giống hệt như hồi học cấp ba, vẫn là một cậu bạn ngủ gật trên lớp rồi vui vẻ, vô tư đi xuống chơi bóng rổ.
Trời cao rất ưu ái Chu Mạnh Ngôn, vẻ mặt anh chưa bao giờ có cảm xúc gì của cái gọi là khói lửa thế gian này.
Nhưng bây giờ Chu Mạnh Ngôn không còn như vậy nữa.
Nhìn Chu Mạnh Ngôn giống như vừa rơi từ chín tầng mây xuống vũng bùn vậy, anh đã biết cảm giác đau khổ của nhân gian là gì, biết cảm giác đau khổ vì chia ly người yêu, những niềm vui ngây ngô cũng không còn nữa, bây giờ ánh mắt đã in hằn mọi dấu vết của cõi trần rồi.
Cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng đã trưởng thành, càng ngày càng ra dáng một người đàn ông từng trải.
Cao Ngân Nguyệt nhìn anh, bỗng cảm thấy hốc mắt nóng lên: “Mạnh Ngôn…” Đằng sau sự trưởng thành của một thiếu niên luôn có bài học khắc cốt ghi tâm do cô gái nào đó dạy dỗ.
Chu Mạnh Ngôn vẫn chưa hiểu ý cô, mỉm cười hỏi: “Cậu có muốn đi với tớ không?”
“Tớ mới nhận một kịch bản.” Cao Ngân Nguyệt cố kìm nén cảm giác chua xót nơi đầu mũi rồi nói: “Mấy hôm nữa là tớ phải đến đoàn làm phim rồi.”
Chu Mạnh Ngôn “à” một tiếng rồi hỏi: “Mã Lệ Liên à?”
“Sao cậu biết?” Cao Ngân Nguyệt cảm thấy rất khó hiểu, sao tự nhiên Chu Mạnh Ngôn lại biết nhiều chuyện về cô thế.
Chu Mạnh Ngôn chống cằm: “Cậu có thích bộ phim này không?”
Cao Ngân Nguyệt không do dự đáp: “Tất nhiên.”
“Nhưng bây giờ tình hình của cậu có vẻ không ổn lắm.” Anh nói một cách rất hợp lý: “Không sợ ảnh hưởng đến việc quay phim à?”
Cao Ngân Nguyệt hoảng sợ sờ mặt: “Nhìn tớ bết bát đến thế cơ à?”
Chu Mạnh Ngôn gật đầu, nghiêm túc nói với cô: “Vậy thế này đi, để tớ dẫn cậu đi gặp một người.” Anh vẫy tay giục cô: “Mau lên, cho cậu mười phút… Hầy, con gái các cậu phiền quá, cho cậu nửa tiếng trang điểm và thay quần áo nhé, tớ đợi.”
Cao Ngân Nguyệt thấy anh nghĩ gì nói nấy như vậy thì chợt cảm thấy dở khóc dở cười: “Cậu muốn dẫn tớ đi đâu vậy?”
“Nói chuyện phiếm về cuộc đời thôi.” Chu Mạnh Ngôn đẩy cô vào phòng ngủ: “Mau lên, nếu cậu muộn giờ dù chỉ một phút thôi tớ sẽ đăng ảnh mặt mộc của cậu lên mạng đấy.”
Cao Ngân Nguyệt hét toáng lên: “Cậu dám!”
“Vậy thì đừng lề mề nữa.” Chu Mạnh Ngôn đóng cửa lại rồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh lược lại trong đầu xem mình quen những ai, cuối cùng quyết định gọi cho giáo sư Trần.
“Giáo sư, em đây… đừng cúp máy, em có việc cần nhờ thầy giúp.
Em nhớ thầy có người bạn là giáo sư tâm lý học đúng không ạ… Không phải là em, em có một người bạn, không phải! Bạn của em cần giúp đỡ, thầy có thể liên lạc với người đó giúp em không ạ?”
Chu Mạnh Ngôn nhõng nhẽo năn nỉ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhờ được giáo sư Trần gọi cho một người bạn học cũ của ông.
Kể ra cũng khéo, người này đang ở thành phố Hoài và chuẩn bị mở một cuộc tọa đàm ở đại học Yến Đài.
Chu Mạnh Ngôn tận dụng cơ hội, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của vị giáo sư này để hẹn ăn trưa, sau khi hẹn xong thì anh nhanh chóng tra địa chỉ nhà hàng trên điện thoại.
Đợi đến khi Cao Ngân Nguyệt trang điểm và thay quần áo xong xuôi đi ra thì anh cũng giải quyết xong hết mọi chuyện: “Nào, tớ dẫn cậu đi chơi.”
Cao Ngân Nguyệt không nói gì, sau khi xuống tầng, ngồi vào xe với Chu Mạnh Ngôn thì cô mới hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại đối xử tốt với tớ thế?”
Chu Mạnh Ngôn nghiêng đầu mỉm cười rồi nháy mắt với cô: “Dạo này tớ đối xử rất tốt với bạn mình.”
“Chỉ có hai chúng ta à?”
“Tớ nói với cậu là rủ cả Lâm Hà thì cậu lại không đồng ý.”
“Cậu biết tớ không có ý đó mà.” Cao Ngân Nguyệt nhìn anh, “Sáng nay tự nhiên cậu chạy đến gặp tớ, rồi chẳng hiểu sao lại muốn dẫn tớ đi giải sầu.
Thế này không giống cậu chút nào.”
Chu Mạnh Ngôn bật cười: “Vậy mà cậu vẫn đi với tớ à?”
“Tớ muốn xem cậu định bày trò gì.”
“Không, không, tớ không muốn trêu chọc gì cậu đâu.” Chu Mạnh Ngôn nghĩ ngợi rồi nói: “Hôm qua tớ mới xem “Nguyễn Linh Ngọc” nên thấy hơi lo lắng.”
Cao Ngân Nguyệt nhướng mày: “Cậu sợ tớ tự sát à?”
“Tớ nghĩ cậu đang cần sự giúp đỡ, nhưng thân phận của cậu lại không thích hợp cho lắm nên tớ đã hẹn ăn trưa với một trưởng bối.” Chu Mạnh Ngôn không thể nghĩ ra cách nào để giúp Cao Ngân Nguyệt tránh khỏi bi kịch trước mắt nên anh đành đổi bác sĩ cho cô.
Đây là bạn của giáo sư Trần, cũng khá nổi tiếng ở giới tâm lý học trong nước, mà quan trọng nhất, đó là một người phụ nữ lớn tuổi.
Như vậy thì chắc sau này cô sẽ không gặp lại Nhiếp Chi Văn đâu nhỉ.
Cao Ngân Nguyệt nhíu mày cười khẩy: “Bác sĩ tâm lý à?”
“Đó là một vị giáo sư.” Chu Mạnh Ngôn xin lỗi, “Tớ biết đưa ra quyết định thay cậu là một việc rất quá đáng, nhưng chỉ là một bữa cơm thôi, nếu cậu cảm thấy không hợp thì chúng ta có thể rời đi bất kỳ lúc nào, được không?”
Nếu người nói câu này không phải là Chu Mạnh Ngôn thì chắc chắn Cao Ngân Nguyệt sẽ mặc kệ người đó rồi xuống xe, nhưng vì đây là anh nên dù có cảm thấy bất mãn thì cô vẫn cố biện hộ: “Tớ không bị bệnh gì cả.”
“Không, cậu có, nhưng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng.
Bây giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi, ai mà chẳng có vấn đề về tâm lý chứ? Hồi nhỏ tớ được bác sĩ chẩn đoán là mắc chứng ADHD (1), cậu biết đấy là bệnh gì không? Đại khái thì là chứng rối loạn chức năng ở não, gọi tắt là đầu có vấn đề.” Chu Mạnh Ngôn nói bâng quơ, giọng điệu rất nhẹ nhàng, “Tớ hay đi gặp bác sĩ tâm lý, rồi bữa cơm nào cũng phải uống thuốc… Cậu không kỳ thị tớ đấy chứ?”
(1) Rối loạn tăng động, giảm chú ý ở người lớn (ADHD) là một rối loạn bao gồm sự kết hợp của các vấn đề khó chú ý, hiếu động quá mức và hành vi bốc đồng.
Bệnh gây ra nhiều hệ lụy như giảm hiệu suất làm việc, học tập kém và lòng tự trọng thấp.
Cao Ngân Nguyệt chưa bao giờ nghe anh nói về chuyện này, cô cảm thấy rất ngạc nhiên: “Thật à?”
“Thật một trăm phần trăm.” Anh nhún vai, “Nhưng mà cậu phải giữ bí mật, tớ chỉ nói cho mình cậu biết thôi, đừng kể cho ai đấy.”
Mặc dù Cao Ngân Nguyệt nghi ngờ Chu Mạnh Ngôn đang nói dối để dỗ dành mình nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui, cũng không từ chối ăn bữa cơm này nữa.
Chu Mạnh Ngôn đã đặt chỗ ở một nhà hàng tư nhân tại thành phố H, nơi này bảo mật danh tính khách hàng rất tốt, đồ ăn cũng khá ngon và phong phú.
Mà quan trọng hơn đó là bạn học cũ của giáo sư Trần rất nhiệt tình, bà ấy là một giáo viên cực kỳ thân thiện và nhã nhặn, lúc ăn cơm bà cũng không nhắc gì đến chứng bệnh trầm cảm mà chỉ nói chuyện phiếm về những chuyện bình thường hằng ngày.
Cao Ngân Nguyệt dần bình tĩnh lại, Chu Mạnh Ngôn thầm thở phào, cũng may bây giờ tình hình của Cao Ngân Nguyệt vẫn chưa nghiêm trọng lắm, nếu được chữa trị kịp thời thì cô sẽ khỏe lại nhanh thôi, sau đó cô có thể hưởng thụ tuổi già của mình.
Chu Mạnh Ngôn lấy cớ rời khỏi đó, nhường không gian riêng cho hai người.
Trong khuôn viên nhà hàng còn có một vườn hoa nhỏ, anh trốn ra chỗ hòn non bộ để hút thuốc, còn chưa hút xong nửa điếu thì bắt gặp một bóng người quen thuộc lén lút chui ra từ cửa sổ nhà vệ sinh.
Chu Mạnh Ngôn há hốc miệng: “Bạch…”
“Suỵt.” Bạch Đào giơ tay lên miệng ra hiệu anh yên lặng, sau đó cầm đuôi váy chạy đến: “Nhanh lên! Cứu tôi!”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Được rồi, nhìn tình hình bây giờ thì anh đã từng làm quen với Bạch Đào theo đúng tuyến thời gian cũ nhưng là trong một lần đuổi bắt tên trộm (như trò hề vậy), bây giờ hai người cũng chưa phải là bạn bè mà mới chỉ quen biết thôi.
Có điều… Chu Mạnh Ngôn nhìn Bạch Đào mặc váy dài, đi giày cao gót, cảm giác như cơ hội kết bạn của hai người đã đến: “Cô đi xem mắt à?”
“Nhìn là hiểu rồi còn gì!?” Bạch Đào nhón chân ngó xung quanh: “Xem cái con khỉ, tôi bị lừa đến đây.
Mẹ nó, cứ làm như tôi dễ bắt nạt lắm ấy.
Nhưng mà tôi không có xe, không thể chạy xa được.
Anh đến đây làm gì thế? Có tiện cứu một người đẹp gặp nạn như tôi không?”
Chu Mạnh Ngôn nhẩm tính thời gian, đại khái thì cũng đủ để đưa cô ấy đi rồi quay lại: “Đi thôi, tôi đang rảnh.”
Bạch Đào mừng như điên: “Mau lên! Đừng để ông ngoại bắt được tôi!”
“Ha ha.” Chu Mạnh Ngôn đột nhiên cảm thấy khung cảnh này rất quen, trong mơ bị Uông Lệnh Phi truy đuổi, bây giờ lại bị ông cụ Uông đuổi theo, kiểu gì anh cũng gặp vấn đề với cảnh sát thì phải?
Dù nghĩ vậy nhưng Chu Mạnh Ngôn vẫn lén giấu Bạch Đào trong xe rồi công khai lái ra khỏi nhà hàng: “Cảnh sát Bạch đi đâu đây?”
“Cứ thả bừa tôi ở chỗ nào cũng được, tôi sẽ gọi xe về sau.” Bạch Đào vừa thoát chết, thở phào một cái: “Lần này cảm ơn anh.”
Chu Mạnh Ngôn: “Không có gì.”
“Lần sau tôi mời anh ăn cơm.”
Chu Mạnh Ngôn gật đầu: “Khách sáo quá.
Nhưng lần sau là bao giờ?”
Bạch Đào: “… Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, vậy ngày mai nhé?”
Chu Mạnh Ngôn bật cười: “Tôi trêu cô thôi.”
“Anh làm vậy khiến tôi cảm thấy mình không chân thành cho lắm.” Bạch Đào giơ điện thoại ra, “Thêm WeChat đi, lúc nào rảnh tôi hẹn anh.”
Chu Mạnh Ngôn thêm WeChat của Bạch Đào rồi thả cô ấy ở trung thâm thành phố: “Hẹn gặp lại cảnh sát Bạch.”
Bạch Đào cởi giày cao gót ra cầm trên tay, nghe Chu Mạnh Ngôn nói vậy thì vẫy tay với anh: “Cảm ơn!"
Chu Mạnh Ngôn nghĩ: Được rồi, cũng không cần quan tâm người này làm gì, cô ấy là nữ chính mà, chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Một tiếng sau, anh đi đón Cao Ngân Nguyệt về, cô đã nói chuyện với giáo sư được một lúc lâu, nhìn có vẻ khá hơn nhiều, vẻ mặt tươi tắn hẳn ra: “Tớ và giáo sư Vương đã hẹn nhau là mỗi tuần sẽ gọi video để nói chuyện một lần rồi.”
Cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng yên tâm, thật lòng lên tiếng: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Cao Ngân Nguyệt nhìn Chu Mạnh Ngôn, nhẹ nhàng nở một nụ cười xinh đẹp điên đảo chúng sinh.
Chu Mạnh Ngôn rất thích vẻ đẹp sinh động này của cô, mặc dù anh và Chung Thái Lam phải chia tay, nhưng ít ra Cao Ngân Nguyệt còn sống, cô vẫn có thể nhận được cái kết hạnh phúc.
Điều này cũng an ủi anh được phần nào.
“Ngân Nguyệt, sau này cậu hãy sống vui vẻ lên nhé, đừng quá để ý đến lời nói của người khác, có một số người, một số chuyện không đáng suy nghĩ nhiều như thế đâu.” Sau khi chở Cao Ngân Nguyệt về nhà, Chu Mạnh Ngôn dặn dò cô.
Cao Ngân Nguyệt mỉm cười: “Hôm nay cậu lạ lắm, mới xảy ra chuyện gì à?”
Chu Mạnh Ngôn nghĩ một lúc lâu rồi đáp: “Tớ mới chia tay với một người rất quan trọng.”
“Cậu mới chia tay bạn gái à?”
“Không.” Lúc này, cảm giác mà anh đã có trong mơ quay lại rồi, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng anh vẫn nghĩ, bạn gái gì chứ, anh còn chưa tán đổ được Chung Thái Lam.
Chẳng kịp làm gì với nhau thì câu chuyện đã kết thúc rồi.
Phải thắp cho anh mấy cây nến chứ!
Có điều Chu Mạnh Ngôn và Chung Thái Lam vẫn gắn bó với nhau bằng một cách rất kỳ diệu.
Anh tin rằng cô đang ở bên cạnh mình, cũng giống như bây giờ anh đang bầu bạn với cô, mặc dù hai người cách nhau một khoảng không gian và thời gian dài như bất tận nhưng bọn họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Hai người vẫn sẽ bên nhau đến khi bạc đầu, chẳng qua là mỗi người một nơi mà thôi.
Hai giờ mười lăm phút chiều, Chu Mạnh Ngôn về đến nhà, tiện tay lấy những thứ nằm trong hòm thư, vừa vào nhà anh đã ngã người xuống ghế sofa.
Ánh mặt trời chói chang chiếu qua cửa sổ sát đất vào phòng, hạt bụi li ti bay trong ánh nắng khiến anh nghĩ đến những người sống trên thế giới này.
Tất nhiên, anh cũng là một trong số đó.
Chu Mạnh Ngôn vươn vai lấy một lon bia trong tủ lạnh ra, mở nắp, bọt bia xộc lên, anh tham lam uống vội một ngụm lớn rồi áp lon bia lạnh lên mặt.
Một ngày dài hai mươi tư tiếng, bây giờ đã quá một nửa rồi, nhưng anh vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ, cả người cứ lơ lửng, thiếu cảm giác chân thực.
Một lúc sau Chu Mạnh Ngôn mới bắt đầu bóc đống thư kia ra.
Có thư mời từ câu lạc bộ (điên à, anh có bao giờ tham gia câu lạc bộ cưỡi ngựa đâu?), có thư mời đi xem một buổi biểu diễn thời trang (ờ thì anh là khách hàng VVIP của rất nhiều hãng quần áo), rồi cả tờ quảng cáo du thuyền, máy bay trực thăng gì đó.
Anh rảnh rỗi bóc từng bức thư ra xem, coi như là giết thời gian.
Cuối cùng chỉ còn lại một bức thư không có dấu của bưu điện, thậm chí còn chẳng có địa chỉ người nhận, anh thấy rất kỳ lạ, xé phong bì rồi lấy tờ giấy viết thư bên trong ra.
Đó là một tờ giấy trắng khá mỏng, không có họ tên, không có lời mở đầu, nhưng anh vừa nhìn đã hiểu ngay, nước mắt chực trào.
Trên đó viết: “The end.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...