Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn


Cửa vừa mở ra, Nhiếp Chi Văn đã ngửi thấy mùi đồ ăn nhưng Chung Thái Lam lại như bị hóa đá, cứ đứng yên đó không nhúc nhích khiến anh ta sinh nghi: “Sao thế?”
Vừa dứt lời thì anh ta thấy Chung Thái Lam lảo đảo lùi về phía sau một bước, còn va lưng vào cánh cửa tủ, nhưng sau đó cô chậm chạp quay người lại như thể không cảm thấy đau vậy.
Nhiếp Chi Văn thấy sắc mặt trắng bệch của cô thì lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì người bên ngoài đã đi vào và đóng rầm cửa lại.
Nhiếp Chi Văn cẩn thận quan sát người vừa đi vào, đối phương mặc đồng phục của một hãng giao đồ ăn rất nổi tiếng, đội mũ lưỡi trai, cầm dao trên tay, còn mũi dao thì đang chĩa vào lưng Chung Thái Lam, anh ta nhíu mày: “Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
“Anh không nhận ra tôi à?” Chu Mạnh Ngôn nhấc vành mũ lưỡi trai lên: “Vậy chắc biết Cao Ngân Nguyệt nhỉ?”
Gương mặt Nhiếp Chi Văn co rúm lại, nhưng chẳng bao lâu sau anh ta đã bình tĩnh nói: “Anh là tên tội phạm bị truy nã kia.”
Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng đáp: “Nhờ ơn anh cả.”
Nhiếp Chi Văn nhanh trí phủ nhận ngay: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Chỉ cần tôi biết rõ về việc anh đã làm là được.” Chu Mạnh Ngôn nói xong thì đẩy mạnh Chung Thái Lam sang một bên, sau đó lao nhanh về phía cánh tay của Nhiếp Chi Văn.
Anh ta vừa nghiêng người đã bị Chu Mạnh Ngôn bẻ quặt tay ra sau lưng, việc bắt Nhiếp Chi Văn dễ dàng như vậy khiến Chu Mạnh Ngôn hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng không dám lơ là mà kéo anh ta đến chiếc ghế trong bếp, ép Nhiếp Chi Văn ngồi xuống rồi dùng dây thừng mình đã chuẩn bị sẵn để trói chặt anh ta vào ghế.
Sau đó Chu Mạnh Ngôn bước đến bên cạnh Chung Thái Lam, túm cô lại rồi cũng trói vào ghế giống Nhiếp Chi Văn.
Chung Thái Lam cố đấu tranh một lúc, không biết dây thừng được làm bằng gì mà mặc dù nhìn có vẻ rất nhỏ nhưng lại cực kỳ chắc chắn, càng cựa quậy thì nó càng bó sát vào người, dù có cố giãy giụa đến mấy cũng chẳng ăn thua.

Cô đành phải quay sang phía Nhiếp Chi Văn, nhìn anh ta với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng lúc này Nhiếp Chi Văn nào còn tâm trí để nghĩ đến cô nữa, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ: Chu Mạnh Ngôn đã biết những gì rồi? Anh không xuống tay với anh ta ngay vì chưa có chứng cứ xác thực hay vì mục đích riêng nào đó?
Trước khi biết rõ mọi chuyện, Nhiếp Chi Văn chọn cách im lặng, không chịu nói bất kỳ điều gì gây bất lợi cho mình: “Tôi và anh chẳng có thù oán gì với nhau, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
“Anh giết cô ấy.”
“Tại sao tôi lại phải giết cô ấy? Rõ ràng anh mới là người giết cô ấy, bây giờ anh đang vu oan cho tôi đấy à?”
“Tối ngày mùng sáu cũng chính là ngày cô ấy chết, cô ấy đã đến đây gặp anh còn gì?”
“Tôi không biết anh đang nói gì, tôi không hề gặp cô ấy vào ngày cô ấy xảy ra chuyện!”
“Khoảng sáu giờ tối ngày mùng sáu, cô ấy đã gọi điện cho tôi nói là muốn đi gặp bác sĩ tâm lý của mình, anh còn gì để cãi nữa không?”
Tim Nhiếp Chi Văn đánh thịch một cái, nhưng sau đó anh ta lập tức nhớ tới việc cảnh sát chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, nếu Chu Mạnh Ngôn cung cấp manh mối thì chắc chắn cảnh sát sẽ tới hỏi anh ta, hơn nữa Cao Ngân Nguyệt lại để ý đến bạn trai mình như vậy, chắc chắn sẽ không để lộ ra câu nào về anh ta.


Nhiếp Chi Văn lập tức đoán Chu Mạnh Ngôn đang nói dối, vội lên tiếng phủ nhận: “Sao tôi biết được hai người nói gì với nhau chứ, dù sao thì tôi cũng không hề gặp cô ấy.”
Chu Mạnh Ngôn cao giọng: “Anh nói dối!”
Nhiếp Chi Văn thấy anh đang mất bình tĩnh nên cố tình đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi không nói dối, tất cả mọi công việc của tôi đều do trợ lý sắp xếp, lịch gặp Cao Ngân Nguyệt là vào mấy ngày sau đó, sao cô ấy lại đột nhiên đến gặp tôi chứ? Chắc là cô ấy đã nhớ nhầm hoặc có chuyện gì đó giấu anh.”
Chu Mạnh Ngôn cười khẩy: “Đúng, thật ra cô ấy không hề nói gì với tôi, nhưng tôi biết cô ấy đến gặp anh, từ lâu tôi đã biết rằng hai người có gì đó mờ ám với nhau rồi.”
Nhiếp Chi Văn còn chưa kịp thở phào thì tim đã nhảy lên tận cổ: “Anh ăn nói cho cẩn thận, cái gì gọi là có gì đó mờ ám với nhau? Anh đang nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi đấy à?”
“Anh nghĩ tôi chưa biết gì mà đã đến đây à?” Chu Mạnh Ngôn lên tiếng, “Bản ghi âm, bản ghi âm mà anh đã dùng để giá họa cho tôi.”
Nhiếp Chi Văn dứt khoát phủ nhận đến cùng: “Tôi chẳng biết bản ghi âm nào cả.”
Chu Mạnh Ngôn nói tiếp: “Anh phủ nhận cũng chẳng có tác dụng gì đâu, bản ghi âm đó được ngụy tạo, bản gốc chắc chắn sẽ ở đây.”
Cuối cùng Nhiếp Chi Văn đã biết mục đích thật sự của Chu Mạnh Ngôn, cũng hiểu đại khái cách suy luận của anh, mặc dù quá trình sai nhưng quanh co thế nào mà cuối cùng vẫn ra kết quả đúng, chuyện này rất khó giải quyết: “Tôi vẫn không hiểu anh đang nói gì cả, nếu bây giờ anh thả chúng tôi thì tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng nói: “Anh không nói thì tôi tự tìm.” Nói xong, anh cầm điện thoại của Nhiếp Chi Văn lên.
Nhiếp Chi Văn cười thầm, sao có thể lưu video ấy trong điện thoại chứ?
Nhưng Chu Mạnh Ngôn chỉ mở phần mềm giám sát lên, nhìn vào góc quay để tìm ra bốn chiếc camera rồi tháo từng cái một.
Vẻ mặt Nhiếp Chi Văn lập tức tối sầm lại.
Chu Mạnh Ngôn hỏi anh ta: “Sao trong nhà lại có nhiều camera giám sát thế? Anh dám khẳng định là không bảo vệ thứ gì không?”
Nhiếp Chi Văn còn chưa nói gì thì Chung Thái Lam đã cất lời trước, giọng cô hơi run rẩy: “Lắp camera giám sát trong nhà là chuyện rất bình thường, chắc chắn là anh sai rồi!”
Lúc này Nhiếp Chi Văn có vẻ hơi bất ngờ, anh ta không ngờ cô sẽ lên tiếng nói đỡ cho mình trong hoàn cảnh thế này, lập tức lên tiếng: “Nếu đã muốn đổ tội cho người khác thì thiếu gì lý do chứ.”
Chu Mạnh Ngôn thản nhiên đáp: “Chống chế cũng chẳng có tác dụng gì đâu, tôi sẽ tìm ra thôi.”
Dứt lời, anh xoay người đi vào phòng ngủ lục lọi, anh không cần kiêng dè nhiều thứ như Chung Thái Lam nên cứ thế đổ hết mọi thứ trong ngăn kéo xuống đất.

Chưa hết, Chu Mạnh Ngôn còn đập hết các ngăn kéo, chỉ sợ có hốc bí mật nào đó, ngay cả chăn đệm anh cũng không bỏ qua mà dùng hẳn dao để rạch, nói chung là phá lanh tanh bành.
Nhưng dù vậy thì anh cũng không phất hiện ra bất kỳ thiết bị nào đáng ngờ cả.
Phòng ngủ bị Chu Mạnh Ngôn làm loạn lên như vậy nhưng Nhiếp Chi Văn chỉ cụp mắt xuống, có vẻ không hề lo lắng gì cả, Chung Thái Lam nhìn anh ta, khẽ gọi: “Chi Văn…”

Nhiếp Chi Văn hoàn hồn lại, thấy môi Chung Thái Lam trắng bệch mới nhỏ giọng hỏi cô: “Điện thoại di động của em ở đâu?”
Chung Thái Lam cố gắng gồng người, giả vờ như đang run lên vì căng thẳng: “Trong túi…”
Nhiếp Chi Văn nhìn theo tầm mắt cô, túi xách của cô để ngoài ghế sofa, bình thường chỉ cần đi vài bước là đến nhưng hôm nay khoảng cách ấy lại quá xa xôi.
Nhiếp Chi Văn không khỏi nhíu mày, nếu Chu Mạnh Ngôn thật sự muốn giết mình thì có thể ra tay ngay từ khi vừa bước vào cửa, bây giờ nhìn lại, có vẻ như mục đích của anh là tìm video kia để rửa sạch tội danh giết người, nếu vậy cũng không sao, coi như sự an toàn của mình vẫn sẽ được đảm bảo trước khi Chu Mạnh Ngôn tìm thấy video kia.
Không, không ổn, nếu Chu Mạnh Ngôn tìm mãi không thấy video, lại còn mặc định rằng mình là hung thủ, liệu anh có nổi điên lên mà giết người luôn không? Dù sao vẫn đang là đối tượng bị truy nã, cũng chưa có gì đảm bảo Chu Mạnh Ngôn sẽ không liều lĩnh được ăn cả ngã về không.
Nhiếp Chi Văn thầm đánh giá, nhất thời không nghĩ ra được kế hoạch nào vẹn toàn.
Đúng lúc này, Chu Mạnh Ngôn đã xem xong đồ đạc trong phòng ngủ, chuyển địa bàn chiến đấu sang phòng sách.

Phòng sách của Nhiếp Chi Văn cũng không lớn lắm, bàn làm việc được kê đối diện cửa phòng, trên mặt bàn bày một chiếc Apple iMac, bên phải đặt giá sách, còn bức tường đối diện treo mấy bức tranh trừu tượng.
Chu Mạnh Ngôn còn tưởng rằng trong này sẽ có khá nhiều đồ, nào ngờ mọi thứ lại đơn giản như vậy, vậy thì càng tiện cho anh tìm kiếm.

Anh không động vào máy tính ngay mà bắt đầu lục lọi những thứ khác, chẳng mấy chốc mà anh đã thấy một chiếc két giấu sau bức tranh.
Anh đi ra, chẳng nói chẳng rằng mà đấm Nhiếp Chi Văn một cú.

Nhiếp Chi Văn bị anh đấm thẳng vào sống mũi, lập tức cảm thấy có dòng nước ấm chảy ra, vừa tanh vừa mặn.
“Mật mã là gì?” Chu Mạnh Ngôn hỏi.
Vẻ mặt Nhiếp Chi Văn rất khó coi: “Tôi không nói cho anh biết đâu.”
Chu Mạnh Ngôn đứng nhìn anh ta từ trên xuống: “Nếu không có đồ tôi cần thì sao lại phải giấu?”
“Vì bên trong không có đồ anh cần.

Nhưng dù không thấy thì liệu anh có tin là tôi không giấu không?” Nhiếp Chi Văn cười mỉa, “Làm gì có thứ mà anh đã nói chứ? Anh định dùng thứ không có thật đó để vu oan cho tôi chứ gì? Có khi anh còn chuẩn bị sẵn chứng cứ rồi bây giờ đến “lấy trộm” ấy chứ.”

Nếu như anh ta không phải là hung thủ thì cách suy luận này cũng khá hợp lý, mà nếu Chu Mạnh Ngôn chỉ thầm nghi ngờ trong lòng thì sau khi nghe câu này xong sẽ bị dao động.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn không tin là lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
“Mật mã.” Anh nói ngắn gọi súc tích.
Nhiếp Chi Văn chỉ cười khẩy, nhất quyết không nói.
Chu Mạnh Ngôn cũng không dài dòng, lại đấm anh ta tiếp, tỏ vẻ nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Nhưng tất nhiên anh cũng thấy hơi lo ngại.

Nhiếp Chi Văn cư xử như thể trong két sắt thật sự có gì đó nhưng anh lại không nghĩ vậy.
Đầu tiên, chiếc két sắt này quá lớn, thích hợp để cất một số đồ quý giá nhưng lại không hợp để giấu nhược điểm có thể tống mình vào tù.

Hơn nữa, biểu hiện chống đối của Nhiếp Chi Văn lồ lộ ra đấy, giống như chỉ sợ anh sẽ không hỏi về chuyện này, cách “lạt mềm buộc chặt” này cũng quá lộ liễu rồi.
Sau khi bị đấm vài cú, khuôn mặt Nhiếp Chi Văn đã xuất hiện những vết bầm xanh lẫn tím, máu mũi chảy xuống cả vạt áo, trông cực kỳ thê thảm.
Chung Thái Lam chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cô vẫn cảm thấy rất hoảng sợ: “Đừng đánh nữa!”
Chu Mạnh Ngôn lườm cô, nói với vẻ nửa cười nửa không: “Ồ, có người không nỡ kìa.” Anh thả tay ra, đến trước mặt Chung Thái Lam và giữ lấy mặt cô: “Được thôi, vậy cô nói đi, chỉ cần có mật mã thì tôi sẽ tha cho anh ta.”
Chung Thái Lam hít một hơi thật sâu, hai người không hề thương lượng chi tiết với nhau mà chỉ có dàn ý sơ lược thôi, vào những lúc quan trọng thì phải tùy cơ ứng biến sao cho thật ăn ý: “Tôi, tôi không biết, nhưng mà anh đừng đánh nữa, đánh nữa là sẽ có án mạng đấy!”
“Tôi không nói cho anh đâu.” Nhiếp Chi Văn lại ngoan cố đến lạ, anh ta khép hờ mắt, thở hổn hển: “Đừng có mà mơ.”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày, Nhiếp Chi Văn không chịu phối hợp thế này rốt cuộc là vì bản tính ngang ngược hay do anh ta đang cố ý khiến anh mất thời gian ở két sắt?
Chung Thái Lam thầm cảm thấy không ổn, cố ép nước mắt ra: “Chi Văn…”
Giọng điệu cô đầy ý van nài nhưng Nhiếp Chi Văn lại nói: “Tôi không thể thừa nhận việc mà mình không hề làm.”
Chu Mạnh Ngôn gặp phải đề bài khó, nếu bỏ qua giai đoạn này để sang bước tiếp theo thì màn kịch sẽ bị giả tạo quá, Nhiếp Chi Văn không mắc lừa thì thôi, nhỡ anh ta nghi ngờ Chung Thái Lam thì sao?
Để đảm bảo, anh nên tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch, nhưng nếu cứ dây dưa mãi thì liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?
Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng suy nghĩ, quyết định thử lại lần nữa, ai nói chỉ có mỗi cách bức cung duy nhất là đánh người chứ.
Nhưng Chung Thái Lam lại dùng ánh mắt ra hiệu anh dừng lại, cô cảm thấy dù có ép Nhiếp Chi Văn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, anh ta không phải là người ưa nặng, có tra tấn tiếp cũng sẽ không chịu nói.
Một người có ham muốn khống chế mạnh như anh ta thì điều khó chấp nhận nhất chính là có chuyện gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát của mình… Cô ngẩng đầu lên, Chu Mạnh Ngôn cũng hiểu ý, cúi người xuống che trước mặt cô.
Chung Thái Lam dùng khẩu hình nói ba chữ.

Chu Mạnh Ngôn bị cô dọa, phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng cô lại không cho anh cơ hội đó, nhanh chóng cướp lời kịch: “Anh làm gì đấy?”
Cô có biết là mình đang làm gì không vậy!? Chu Mạnh Ngôn cảm thấy tâm hồn mình đang vỡ vụn, đồng thời còn bị ép phải phối hợp với cô: “Cô đoán xem?”
Anh thò tay vào trong cổ áo Chung Thái Lam, cố gắng hết sức không chạm vào da cô mà chỉ nắm áo lót của cô thôi, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả, đồ lót mùa hè rất mỏng, anh có thể cảm nhận được sự mềm mại, đành nhắm mắt bóp nhẹ hai cái.
Chung Thái Lam cực kỳ căng thẳng, nhưng sau khi bị anh làm vậy thì áo cô lập tức tuột ra, cô quên bẵng những gì mình vừa nghĩ sẵn trong đầu, chỉ có thể hét toáng lên rồi cố giãy giụa.
Chu Mạnh Ngôn lại sợ Chung Thái Lam sẽ tự biên tự diễn nên dứt khoát bịt miệng cô lại: “Có trách thì trách anh bạn trai của cô đi, tôi chỉ dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi.”
Nói qua cũng phải nói lại, thật ra anh đang thầm cảm thấy khó xử, nếu như đây không phải Chung Thái Lam thì anh sẽ không bao giờ dùng cách này để bắt nạt một cô gái, nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi… Anh hít một hơi thật sâu, quyết định kéo dài quá trình này.
Dù sao mục đích của anh cũng là gây áp lực cho Nhiếp Chi Văn, cứ từ từ, nếu đến cuối cùng anh ta vẫn không chịu mở miệng thì… hừ, chắc chắn là do Chung Thái Lam đã xem nhiều phim quá rồi, sao lại có cảnh này chứ?!
Cô làm như dễ lắm ấy! Màn kịch này cực kỳ đòi hỏi diễn xuất!
Chung Thái Lam cũng biết làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng kế hoạch này vốn đã là một ván cược rồi, đánh cược xem sự hiểu biết của cô về Nhiếp Chi Văn có đúng hay không? Đánh cược rằng anh ta không phải loại người như cô đang nghĩ.
Đã đến đây rồi thì chỉ có thể đi tiếp thôi, không còn đường quay lại nữa đâu.
Cũng may là cô đoán không sai, mỗi động tác của Chu Mạnh Ngôn không chỉ đang kiểm tra hai người mà còn kiểm tra sức chịu đựng của Nhiếp Chi Văn, chẳng có người đàn ông nào lại có thể trơ mắt nhìn cô gái của mình bị kẻ khác vấy bẩn, huống gì là anh ta.
Trong lúc Chu Mạnh Ngôn còn đang nghĩ xem có nên rút lui hay không thì cuối cùng Nhiếp Chi Văn cũng không chịu nổi nữa: “Anh thả cô ấy ra đi.”
Chung Thái Lam cũng không cần phải diễn kịch gì cả, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm, rơm rớm nước mắt.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại giả vờ không nghe thấy gì, anh nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng xoa môi Chung Thái Lam: “Anh ta đã ngủ với cô chưa?” Dứt lời, anh không đợi Chung Thái Lam trả lời mà lập tức kéo đầu cô lại, để trán cô chạm vào phần bụng dưới của mình.
Góc nhìn này rất vi diệu, nếu nhìn từ hướng Nhiếp Chi Văn thì có vẻ như Chu Mạnh Ngôn đang ép cô làm việc gì đó cực kỳ dơ bẩn.
Chu Mạnh Ngôn cũng chẳng còn cách nào khác, anh không thể cởi hết quần áo của Chung Thái Lam ra trước mặt Nhiếp Chi Văn được.

Mà nếu không cởi ra thì lại giả tạo quá, với tư cách là một người đàn ông bị cắm sừng rồi thẹn quá hóa giận, anh phải làm gì đó để trả thù mới đúng.
Bây giờ chỉ cần trông chờ vào Chung Thái Lam thôi, anh nghĩ vậy rồi trừng mắt với cô, ra hiệu: Kêu lên đi!
Chung Thái Lam không hề có kinh nghiệm, lần đầu tiên trong ngày hôm nay cô không hiểu gì hết: Thế này là sao? Anh có thể gợi ý cho tôi không?
Chu Mạnh Ngôn: “…” Anh sơ suất quá, quên mất là cô không có kinh nghiệm diễn mấy chuyện này, đành tạm thời sửa kịch bản, dùng một tay che miệng và mũi cô lại, Chung Thái Lam đột nhiên hiểu ra, hét ầm lên: “Á…” Nhưng dù đã hiểu ra thì cô cũng không thể giả vờ nổi được.
Những lúc thế này, chỉ một sơ hở nhỏ thôi cũng khiến công sức của cả hai người đổ sông đổ biển, cô không kịp nghĩ gì nhiều, quyết định chủ động ghé người, sau đó cắn khóa quần kéo xuống, còn thầm mắng anh: Anh muốn diễn thì cũng phải kéo khóa quần xuống chứ! Có thể chuyên nghiệp hơn một chút không?
Mà đầu óc Chu Mạnh Ngôn lại đơ mất một giây, sau đó anh lập tức cảm thấy không ổn: Bây giờ không cần diễn nữa, anh có phản ứng thật rồi…
Bây giờ phải làm gì tiếp đây? Định làm giả thành thật à?
Kích thích thế này có vẻ không ổn lắm đâu!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui