Edit: Qiezi
Đối với tu sĩ mà nói, hơn ba mươi tuổi thật sự rất trẻ, không thấy sư phụ là lão yêu quái mấy ngàn tuổi rồi sao, bề ngoài cũng chỉ là một lão trung niên lôi thôi lếch thếch… Ừm, thật ra nếu La Đại Cước gọn gàng một chút thì cũng rất tiên phong đạo cốt… →.
→
Hoàn thành xong nhiệm vụ của môn phái, Từ Tử Nham lập tức khởi hành đến đảo nhỏ có bia đá.
Bởi vì bia đá xuất thế nên đảo nhỏ vốn vô danh bị các tu sĩ chen chúc chật ních.
Dựa vào trình độ tu vi, từ trong ra ngoài có tổng cộng ba vòng tròn.
Vòng tròn gần nhất chính là hơn mười tu sĩ nguyên anh, đa số những tu sĩ nguyên anh này đều là tán tu Đông Hải, có một phần là yêu tu hóa thành hình người.
Bọn họ chiếm vị trí tốt nhất, thần thức luôn chú ý tới tấm bia đá kia.
Trong vòng tròn này còn có năm người đứng gần hơn, dường như là dán sát bên cạnh tấm bia đá.
Nhìn từ dao động trên người bọn họ thì có bốn người đều là nguyên anh hậu kỳ, chỉ có một tên kiếm tu đeo trường kiếm chỉ có tu vi nguyên anh trung kỳ.
Nhưng nếu hắn có thể sóng vai với bốn người kia thì có thể thấy được về mặt thực lực, hắn không thua gì bốn người kia.
Dựa theo mô tả trên tấm bia đá thì khi bảo tàng xuất thế, trên tấm bia đá sẽ hiện ra địa chỉ mê cung, chỉ cần làm theo chỉ dẫn là có thể lấy được tư cách thăm dò mê cung.
Về phần bảo tàng? Đương nhiên là giấu bên trong mê cung rồi.
Hơn nữa, tư cách vào bảo tàng thật sự không cao, dù sao các tu sĩ bình thường cũng cần ra ngoài rèn luyện, nếu ngay cả bản đồ cũng không biết đọc thì còn lăn lộn kiểu gì?
Nhưng có thể điều này là một sự hiểu lầm cố ý khiến rất nhiều tu sĩ cấp thấp xoa xoa tay chuẩn bị đi chia một chén canh.
Bọn họ hiểu rằng bảo vật trân quý nhất chắc chắn không có duyên với bọn họ, thế nhưng những thứ kém hơn thì chưa chắc không có cơ hội.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai tên không có đầu óc, cảm thấy bản thân may mắn, nói không chừng cũng có cơ hội tranh giành bảo vật!
Dù sao bảo tàng cũng được giấu trong mê cung, mà đi vào mê cung có đôi khi không chỉ cần thực lực mà còn cần may mắn!
Lúc Từ Tử Nham chạy đến đảo nhỏ thì đã sắp tới thời gian bảo tàng xuất thế.
Chữ viết trên bia đá bắt đầu trở nên lờ mờ, dần dần hóa thành hình dạng bản đồ.
Lúc Từ Tử Nham và Từ Tử Dung xuất hiện, trong vòng tròn tu sĩ nguyên anh có người không nén được hừ lạnh một tiếng.
Đứng trong nhóm có chiến lực tối cao, mục tiêu của các tu sĩ nguyên anh này tất nhiên là thứ quý giá nhất trong mê cung.
Bây giờ lại thêm hai đối thủ cạnh tranh, hơn nữa rõ ràng là đi chung, đương nhiên việc này làm bọn họ rất khó chịu.
Nhưng những tu sĩ này cũng không ngốc, sẽ không tùy tiện rước thù cho mình.
Dù sao chuyện về tấm bia đá đã sớm lan truyền ra ngoài, hơn nữa nhìn những tu sĩ xung quanh, có không ít người có thù oán với nhau.
Nếu ai chủ động khiêu khích hai tu sĩ nguyên anh thì có lẽ kẻ địch của hắn sẽ cười đến rụng răng.
Tấm bia đá bị các tu sĩ bao vây ba vòng kín mít, tu sĩ mỗi vòng đều tự phát ra uy áp của mình.
Vòng ngoài cùng là ngưng mạch kỳ, ở giữa là kim đan kỳ, vòng trong cùng là nguyên anh kỳ… Cùng với năm người mạnh nhất ở khu trung tâm.
Phải nói thêm rằng đây là một quy luật bất thành văn trong giới tu sĩ, hoặc nên nói đây là nhắc nhở thiện ý —— nhắc nhở thực lực ngươi không đủ thì đừng đi tìm chết.
Mỗi một người muốn vào vòng trong đều phải trải qua khảo nghiệm như vậy.
Chỉ khi chống đỡ được uy áp, ngươi mới có tư cách tiến vào vòng này.
Giống như Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, cho dù bọn họ đi cùng Từ Tử Nham tới đây nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở vòng ngưng mạch kỳ, muốn tiến thêm một bước là chuyện không tưởng.
Chuyến này Từ Tử Nham dẫn theo Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, mục đích chủ yếu cũng là bảo tàng, nhưng lại có chút khác biệt với những người khác.
Từ Tử Nham nháy mắt với Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ rồi cùng Từ Tử Dung đi thẳng vào vòng tròn nguyên anh kỳ.
Đợi sau khi hai người tiến vào vòng tròn, những tu sĩ nguyên anh còn lại cũng thu hồi uy áp.
Nếu hai người đã chứng minh được thực lực chính mình thì họ cũng có tư cách ở trong mê cung chia một chén canh.
Chỉ là tình hình trong mê cung này như thế nào, trên tấm bia đá không nói rõ ràng cho lắm, những tu sĩ nguyên anh cũng vì nguyên nhân này nên mới không hạn chế các tu sĩ ở vòng ngoài.
Từ trước đến nay chẳng ai chê nhiều pháo hôi dò đường đâu!
Từ Tử Nham cũng không biểu hiện quá phách lối, âm thầm phát đại tài mới là phương pháp tốt nhất.
Bây giờ trên tay anh có một nửa bản đồ, chỉ cần lát nữa nhớ kỹ nửa tấm bản đồ trên bia đá.
Dựa vào ưu thế này, cho dù mê cung rộng thế nào đi chăng nữa, chỉ cần anh đẩy nhanh tốc độ chắc là có thể lấy được mấy thứ quý giá nhất.
Thời gian dần trôi trong sự chờ đợi của mọi người.
Cho đến khi tia sáng cuối cùng biến mất khỏi mặt đất, bản đồ trên tấm bia đá hoàn toàn hiện ra.
Chữ viết màu vàng trên tấm bia đá đã biến mất, biến ảo thành từng đường hoa văn vặn vẹo màu vàng.
Làm cửa thứ nhất của bảo tàng mê cung, bản đồ này không phải thứ tùy tiện xem là hiểu.
Chỉ dựa vào bản đồ quẹt quẹt chấm chấm, cong cong vẹo vẹo, ít nhất cũng làm khó phân nửa tu sĩ…
“Đã xảy ra chuyện gì? Đây là cái thứ gì vậy?”
“Kỳ quái, chẳng phải nói trên tấm bia đá có bản đồ sao? Mấy thứ lộn xộn này là gì?”
Người phát sinh nghi vấn đa số đều là tu sĩ quanh quẩn ở ngưng mạch sơ kỳ, bọn họ đều đứng ở rìa đảo, dù cho thông qua thần thức có thể nhìn thấy tấm bia đá nhưng trên tấm bia đá chỉ có các đường vẽ, dấu chấm phân bố lộn xộn, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng bản đồ.
“Một đám ngu xuẩn! Tu vi không đủ còn muốn đi chết, các ngươi có thể lĩnh hội được thứ này sao?” Một gã tu sĩ kim đan nhìn đám tu sĩ ngưng mạch nhốn nháo, thầm cười lạnh một tiếng.
Sau đó gã bắt đầu tập trung tinh thần tìm hiểu khối bia đá vẽ đầy đường cong lộn xộn.
Lúc trước, trên tấm bia đá cũng có nói rằng chỉ có căn cứ vào bản đồ tìm ra địa chỉ mê cung mới có thể có cơ hội vào trong.
Nếu bản đồ đơn giản như vậy thì chẳng phải con chó con mèo nào cũng có thể chia một chén canh?
Rõ ràng là bản đồ này có sự ảo diệu nào đó, nhất định phải tìm hiểu tỉ mỉ mới có thể lĩnh hội.
Có rất nhiều người cùng làm ra hành động như tên tu sĩ kim đan lúc nãy, trên thế giới này không thiếu người thông minh, gã có thể nghĩ ra, đương nhiên người khác cũng có thể nghĩ ra.
Các tu sĩ oán trách ban đầu đều ngậm miệng, nhắm mắt ngưng thần cẩn thận tìm hiểu bản đồ.
Bảo tàng trước mắt, ai cũng không muốn lãng phí một cơ hội như vậy.
Một lát sau, một đạo cô trong năm tên tu sĩ đột nhiên mở mắt, phóng lên cao, trong máy mắt đã biến mất giữa không trung.
Lại một lát sau, một tiếng hừ lạnh vang lên, một tên đầu đà* chân trần mặc lục bào cũng thả người nhảy lên một cây thiền trượng, phá không mà đi.
(Đầu đà: nhà sư đi khất thực)
Có hai người đi đầu tác động, rất nhanh có thêm vài tu sĩ nguyên anh như lĩnh ngộ được ảo diệu của bản đồ này, trực tiếp cưỡi các loại pháp bảo phi hành biến mất trên mặt biển mênh mông.
Những người còn lại nhìn nhau, trong đó đa số người không nhìn ra thứ gì từ đống đường cong tạp nham này.
Dần dần, có một vài tu sĩ ngưng mạch kỳ bỏ đi.
Ai cũng biết, bảo tàng quý giá như vầy đều xem trọng nguy cơ cùng kỳ ngộ.
Loại người như họ ngay cả bản đồ cũng không đọc được, cho dù tìm được mê cung thì chỉ sợ cũng không vượt qua được nguy hiểm bên trong.
Bảo tàng tốt nhưng phải có mạng hưởng mới được.
Những tu sĩ bỏ đi đều có tu vi không cao, trí khôn cũng không tệ nên mới bình tĩnh rời đi.
“Ta biết rồi! Ha ha ha! Ta biết rồi!!!”
Đột nhiên, một tên tu sĩ kim đan sơ kỳ đột nhiên cười ha hả, dường như phát hiện bí mật nào đó lớn lắm.
Sau đó hắn chợt tỉnh hồn, ngậm chặt miệng nhưng đã muộn, toàn bộ mọi người đều tập trung vào hắn.
Hắn hoảng sợ trợn mắt, hoảng loạn nhìn mọi người xung quanh nhìn hắn lom lom như hổ rình mồi, hoảng hốt ngự kiếm chạy trốn.
Sau đó, trên đảo nhỏ có mấy tu sĩ bay lên, những tu sĩ này đều truy đuổi tu sĩ kim đan kia, thoạt nhìn như nhất định phải lấy được bí mật từ miệng hắn.
Nhìn bóng dáng những người đó đi xa, Từ Tử Nham âm thầm thắp nến cho họ, nhìn nhầm sói đói thành cừu… Nếu có chết thì chỉ có thể trách mắt không đủ sáng!
Các tu sĩ còn lại dường như đã quá quen với chuyện này, trong các tu sĩ nguyên anh không ai đuổi theo, dường như khinh thường chuyện đào bí mật từ miệng người khác.
Dĩ nhiên cũng không ngoại trừ việc bọn họ đã sớm biết bản chất của cái tên giả heo ăn thịt hổ kia, cho nên không ai tự tìm phiền phức thôi…
Lại một lát sau, có một số tu sĩ nguyên anh lĩnh ngộ được bản đồ, vội vã rời đi, thậm chí trong đó còn có hai tu sĩ kim đan hậu kỳ.
Đúng lúc đó, tu sĩ kim đan bị mọi người cho rằng nhất định sẽ chết lại bay trở về.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hắn thản nhiên đến gần uy áp —— đi vào vòng tròn của tu sĩ nguyên anh.
Mọi người:…..
Tu sĩ kim đan… À không, bây giờ là tu sĩ nguyên anh, cười ngại ngùng: “Thật ngại quá, lúc nãy ta suy nghĩ kỹ lại thì hình như nhìn lầm rồi.
Chậc chậc, thật tiếc cho mấy vị đạo hữu kia, ta đã nói hình như ta đoán sai mà bọn họ cứ cố tình không tin, muốn động thủ với ta… Ôi chao, ta cũng không còn cách nào khác.” Nói xong, hắn còn tiếc nuối lắc đầu, giống như những người đó vô cùng cố chấp, ngang ngược.
Đám tu sĩ: (╯‵□′)╯︵┻━┻, đậu má! Ngươi an phận làm tu sĩ nguyên anh không được sao, đi câu cá làm gì! Còn biến mình thành mồi câu, rảnh rỗi đến mức buồn chán sao!
Đáng tiếc, dù nội tâm rít gào đến mức nào thì đám người kia cũng chỉ dám oán thầm nhiều một chút.
Khiêu khích trước mặt một tu sĩ nguyên anh —— ha ha, bọn họ vẫn chưa muốn chết đâu…
Mang theo nụ cười sung sướng, tu sĩ nguyên anh thích giả heo ăn thịt hổ ưu nhã đi tới bên cạnh Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham: == ha ha, tên thần kinh nhà ngươi tới đây làm gì? Nhà chúng ta đã có một tên thần kinh, không muốn thêm một đứa nữa đâu!
Không trách Từ Tử Nham phun tào, bởi vì vị Thiên Nhạc Đạo Quân này rất không đáng tin, hơn nữa tính cách cũng rất thần kinh, tuyệt đối là một người giỏi hãm hại đồng đội.
Nhớ lúc ban đầu, trong tiểu thuyết gốc, Bạch Hoa đã từng tổ đội với Thiên Nhạc Đạo Quân, mục đích chính là muốn mượn sức tu sĩ khá mạnh này.
Thế nhưng —— một tên thần kinh như thế không thể dự đoán theo lẽ thường được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...