Edit: Qiezi
Nam tử hồng y cười cười, vươn tay thu nam tử thanh y, nam tử hoàng y vào cơ thể mình.
Hắn vỗ vai tráng hán, lấy lòng nói: “Hậu nhân của ngươi đã đến đây, chừa cho ta chút mặt mũi được không?”
Tráng hán trợn mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.
Khi gã nhìn Khưu Tư Viễn thì chỉ hơi nhíu mày, mà khi nhìn thấy Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, thái độ của gã lại trở nên nghiêm trọng.
“Hai người các ngươi không phải huyết mạch của Khưu gia ta, sao có thể vào đây? Hay là các ngươi ép buộc nó mang bọn ngươi vào?” Tráng hán trầm giọng chất vấn.
Sắc mặt Từ Tử Nham âm trầm, cho dù là ai cũng không thích bị người khác tùy tiện chỉ trích như vậy.
“Vũ Thành lão tổ, không phải như vậy, là ta dẫn Từ tiền bối vào đây.” Khưu Tư Viễn vội vàng giải thích.
Tuy hắn không biết vì sao Vũ Thành lão tổ được xác nhận đã mất tích lại xuất hiện trong này, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được tu vi sâu không lường được của Vũ Thành lão tổ.
Quái nhân mọc sừng rồng bên cạnh lão tổ nhìn cũng rất lợi hại, nếu bọn họ đả thương Từ tiền bối thì không tốt lắm.
“Còn ngươi nữa!” Khưu Vũ Thành trừng mắt nhìn Khưu Tư Viễn: “Ta nhớ năm đó lúc ta phong ấn nơi này từng căn dặn, trừ phi đạt tới nguyên anh, bằng không không được đến nơi này.
Tiểu tử ngươi chỉ mới trúc cơ, đến đây không phải tìm chết sao?”
Khưu Tư Viễn nghẹn lời, hắn cúi đầu, giọng khàn khàn: “Vũ Thành lão tổ, hiện giờ… Khưu gia chỉ còn mình ta.
Hơn nữa phong ấn lão tổ để lại chỉ còn ba năm nữa là tới kỳ hạn, lão tổ cảm thấy với thiên phú của ta có thể lên nguyên anh trong vòng ba năm sao? Năm đó lão tổ nói, nếu không mở được phong ấn trước thì bảo tàng cũng chẳng còn tác dụng nữa.
Vãn bối không muốn lãng phí cơ duyên này nên mới trao đổi với Từ tiền bối.
Ta dâng bảo bối Khưu gia, mà Từ tiền bối sẽ cung cấp cho ta một ít đan dược và pháp khí.
Vãn bối cảm thấy trao đổi như vậy rất công bằng.”
Nghe Khưu Tư Viễn giải thích xong, Khưu Vũ Thành sửng sốt.
Gã ngây người nhìn Khưu Tư Viễn hồi lâu, sau đó quay sang thì thào với nam tử hồng y: “Đã… Đã lâu như vậy rồi sao? Khưu gia… Không còn?”
Nam tử hồng y đi tới, vừa vỗ lưng gã vừa lặng lẽ trấn an.
Khưu Vũ Thành cũng là một tu sĩ rất mạnh, tuy vì tin tức Khưu Tư Viễn mang đến cho gã quá khiếp sợ nhưng không bao lâu sau đã bình tĩnh lại.
Gã gạt tay nam tử hồng y, đi đến trước mặt Khưu Tư Viễn, đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán đối phương.
Một lát sau, gã nhìn Khưu Tư Viễn với ánh mắt phức tạp: “Ngươi vất vả rồi.”
Khưu Tư Viễn lắc đầu: “Tu đạo vốn nghịch thiên mà đi, ta luôn xem những tao ngộ trước kia là mục tiêu để ta tôi luyện.”
Khưu Vũ Thành vỗ vai Khưu Tư Viễn tán thưởng, sau đó ánh mắt dừng trên người Từ Tử Nham.
Trong khoảnh khắc đại môn mở ra, Từ Tử Nham đã cảm nhận được trong phòng có ít nhất hai tu sĩ nguyên anh kỳ.
Tuy rằng lúc phát hiện bốn người khiến anh hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó nam tử hồng y thu hồi hai hóa thân khác, chứng minh trong căn phòng này quả thật chỉ có hai người.
Tu vi của hai người này tương đương Từ Tử Nham, anh cũng không e ngại gì, chỉ là sừng rồng trên đầu nam tử hồng y thật sự khiến anh không thể không chú ý.
Hơn nữa, long khí trên người đối phương nồng tới mức muốn nhấn chìm người khác, nếu không phải Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đều từng hấp thu rất nhiều long linh lực thì hiện tại chắc bọn họ sẽ bị long khí áp chế chỉ còn bảy phần thực lực.
“Giao dịch của ngươi rất công bằng.” Khưu Vũ Thành nhìn Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham gật đầu, anh vốn cũng không muốn lấy không bảo bối của Khưu Tư Viễn.
“Nhưng mà…” Khưu Vũ Thành dừng lại, lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy.
Gã quay đầu nhìn nam tử hồng y, đối phương mỉm cười ôn nhu.
Gã vội vàng quay mặt đi, bên tai ửng đỏ, xấu hổ chà chà tay: “Bảo bối đã nói lúc trước… Bây giờ thật sự không thể cho ngươi.”
Từ Tử Nham gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tuy rằng kết quả như vậy khiến người ta rất ngoài ý muốn, nhưng khi phát hiện trong phòng này chứa bảo khố của lão tổ Khưu gia, anh cũng đã ý thức được chuyện này có thể có biến.
Kết quả thật sự khiến người khác tiếc nuối, cũng may lúc trước Từ Tử Nham không biết bên trong chứa cái gì nên cũng không xem như quá thất vọng.
Từ Tử Nham không để ý chuyến này tay không, nhưng lão tổ Khưu gia lại cảm thấy rất áy náy.
Gã do dự hỏi: “Tiểu Từ… Ừm, tu vi ta cao hơn ngươi một chút, tuổi cũng lớn hơn ngươi, gọi ngươi là Tiểu Từ, ngươi không ngại chứ?”
Từ Tử Nham giật giật cơ mặt, ngài đã kêu rồi, ta còn có thể phản đối gì sao?
Anh mỉm cười: “Không ngại, tiền bối có chuyện gì không?”
Khưu Võ Thành rất cố gắng thể hiện một nụ cười ‘hòa ái’, đáng tiếc phối hợp với gương mặt hung ác của gã, nụ cười này nhìn kiểu gì cũng thấy dữ tợn…
“Tiền bối có việc thì cứ nói thẳng.” Từ Tử Nham xoay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng.
“Ha ha, Tiểu Từ quả nhiên là người sảng khoái, vậy ta đây nói thẳng.” Khưu Vũ Thành cười ha hả, bàn tay duỗi ra muốn vỗ lưng Từ Tử Nham.
Đáng tiếc, tay gã còn chưa kịp vươn ra đã bị hai cái tay khác đồng thời ngăn cản.
Hai cánh tay này thuộc về hai người khác nhau, một người đương nhiên là Từ Tử Dung bất mãn đối phương có ý đồ tiếp xúc với ca ca, mà người còn lại chính là nam tử sừng rồng đứng sau gã.
“Tiền bối…” Từ Tử Dung nghiêm mặt, rít ra từ kẽ răng: “Xin đừng tùy tiện sờ người khác, ca ca ta há có thể để ngài tùy tiện đụng chạm?”
Khưu Vũ Thành xấu hổ, mà nam tử hồng y đứng phía sau nghe vậy thì nhíu mày.
Nam tử hồng y lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Khưu Vũ Thành: “Vũ Thành ngươi thật là, đừng tùy tiện sờ đồ bẩn.”
Ánh mắt Từ Tử Dung rét lạnh, sắc bén lườm nam tử hồng y.
Nam tử hồng y không chút yếu thế đối chọi, tầm mắt hai người giao phong trên không trung, dường như có thể nhìn thấy va chạm tóe lửa…
“Đồ bẩn” Từ Tử Nham và Khưu Vũ Thành: …..
“Khụ khụ… À… Vũ Thành lão tổ, ta không muốn quấy rầy ngài, nhưng mà… Hình như tới lúc cửa mở ra rồi.” Dáng vẻ Khưu Tư Viễn như sắp khóc, hai vị tu sĩ nguyên anh giao phong vô hình, tiểu trúc cơ như hắn thật sự HOLD không nổi… Cứ như thế sẽ áp hắn chết… QAQ
Lúc này Khưu Vũ Thành mới lấy lại tinh thần, thúc khuỷu tay vào mạn sườn nam tử hồng y: “Được rồi được rồi, ngươi tức giận với tiểu hài tử làm gì, mau đi ra đi.
Nếu lại bị nhốt trong này, ngay cả hậu nhân duy nhất của tay cũng sẽ bị nhốt, chúng ta cũng không ra được.”
Nam tử hồng y không tình nguyện nhưng cũng đành thu hồi tầm mắt giao phong với Từ Tử Dung, mà Từ Tử Nham cũng kịp thời trấn an bệnh thần kinh nhà anh.
Một hàng năm người đầu tiên là rời khỏi mật thất, sau đó Khưu Vũ Thành lại ở ngoài cửa, tháo phù điêu đầu mèo xuống.
Thấy mọi người đều nghi ngờ nhìn gã, Khưu Vũ Thành cười ngượng ngùng: “Lúc xưa Tiểu Cầu ở bên ta nhiều năm như vậy, sau này còn thay ta giữ cửa, ta muốn tiễn nó về vãng sinh.”
Từ Tử Nham nhìn thấy khi đại hán khôi ngô nhắc tới con mèo mà gã yêu quý, giọng điệu vô cùng dịu dàng, thái độ trên mặt cũng hung thần ác sát, thật sự là không đành lòng nhìn tiếp.
Được rồi được rồi, anh thừa nhận trông mặt mà bắt hình dong là không đúng! Nhưng bức tranh này đẹp quá, anh thật sự không dám nhìn…
Mọi người nhanh chóng rời khỏi kho củi, quay lại đại sảnh trang viên Khưu gia.
Khưu Vũ Thành nhìn đại sảnh rất hoài niệm, mà nam tử hồng y từ khi ra khỏi mật thất vẫn luôn thích thú nhìn Từ Tử Nham.
“Khụ khụ, vị tiền bối này, xin hỏi vì sao ngài vẫn nhìn ta?” Kỳ thật Từ Tử Nham rất tò mò nam tử sừng rồng, chỉ là ngại hỏi trực tiếp.
Nam tử hồng y cười hòa ái: “Long khí trên người ngươi rất dồi dào, việc này khiến ta rất kinh ngạc.
Hơn nữa long khí của ngươi không phải cướp đoạt mà là được tặng, cho nên ta cũng không lo lắng.
Rốt cuộc là phân hồn nào lại hào phóng như vậy, ngay cả căn nguyên lực cũng tặng cho ngươi.”
Từ Tử Nham hoảng hốt, nghe giọng điệu của nam tử hồng y thì dường như đối phương cũng là phân hồn Long Hồn?
Anh còn nhớ rõ, lúc trước Long Hồn đại thúc từng nói Chân Long chân chính chỉ có một, sống ở một nơi thần bí.
Mà cái gọi là Long tộc thật ra đều là phân hồn của Chân Long này.
Chẳng qua, phân hồn được phân ra, ngoại trừ Chân Long thì giữa các phân hồn không có cách để cộng hưởng tin tức, cho nên đa số Long Hồn đều tự du lịch, bình thường không có liên hệ gì.
Từ Tử Nham luôn cảm thấy anh có cơ hội gặp được một Long Hồn cũng đã khiến người ta bất ngờ rồi, dù sao Long Hồn cũng không tính là quá nhiều.
Nhưng không ngờ trong Huyền Vũ Vực này lại gặp được một con Long Hồn thứ hai.
“Tiền bối cũng là phân hồn Long Hồn?” Từ Tử Nham hạ giọng hỏi.
Nam tử hồng y cười cười, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì rõ ràng là thừa nhận.
Từ Tử Nham vui vẻ ra mặt: “Xin tiền bối dạy ta làm thế nào để bỏ sừng rồng này.”
“Ca ca… Vì sao muốn bỏ sừng rồng?” Từ Tử Dung rất không vui hỏi.
Sừng rồng này có tác dụng nào đó không thể nói, nếu không còn, phúc lợi của y sẽ bị giảm bớt rất nhiều, không phải sao?
Còn không chờ Từ Tử Nham trả lời, một âm thanh khác đồng thời vang lên bên tai.
“Vì sao ngươi muốn bỏ sừng rồng?” Nam tử hồng y cũng buồn bực hỏi, dường như rất không hiểu hành vi muốn bỏ sừng của Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham cũng bị làm cho hồ đồ, anh nghi ngờ hỏi: “Ta là nhân loại, vì sao phải giữ sừng?”
Từ Tử Dung vừa muốn mở miệng nói đó là giữ phúc lợi cho y thì đã bị Từ Tử Nham liếc một cái, y cứng người nuốt câu kia vào miệng.
Mà nam tử hồng y cũng rất bất mãn nhìn anh: “Sừng rồng của Long tộc chính là tượng trưng cho thực lực, hơn nữa ngươi không biết sừng rồng uy vũ hùng tráng, vô cùng xinh đẹp sao! Ngươi thân là nhân loại, có thể đạt được sừng rồng là một chuyện vô cùng may mắn, ngươi không muốn giữ nó à?”
Từ Tử Nham nghiêm mặt 囧囧 nhìn nam tử hồng y đĩnh đạc nói sừng rồng đẹp cỡ nào, động lòng người cỡ nào, quả thật là một đại sát khí hấp dẫn khác phái…
“Khụ khụ… Hơn nữa, sừng rồng của ngươi đẹp như vậy, chẳng phải có thể hấp dẫn rất nhiều nữ tu xinh đẹp sao?” Khưu Vũ Thành không biết khi nào đã hồi thần, nói chen vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...