Edit: Qiezi
Đám tu sĩ kia có tổng cộng mười lăm người, vẻ mặt uể oải, y phục trên người rách tứ tung, dường như mới trải qua một hồi đại chiến.
Nếu là bình thường, khi Từ Tử Nham nhìn thấy cảnh tượng như vậy tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều, dù sao ngày thường tu sĩ chém giết nhau cũng không hiếm gặp, cùng lắm thì chỉ cảm thấy đây là một đám xúi quẩy mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì anh nghe được một cụm từ từ trong đối thoại của đám người kia —— Hấp Huyết Trùng!
“Đúng là xui xẻo!” Một gã tu sĩ y phục rách rưới cười khổ.
“Chúng ta đã may mắn rồi.” Một gã tu sĩ khác dính đầy bụi đất cười khẩy: “Ít nhất chúng ta vẫn còn sống, không phải sao?”
“Sống? Đúng vậy, còn sống… Chúng ta còn có thể sống sót sao!!!” Một tu sĩ hồng bào đứng dậy, tức giận gào lên: “Lúc chúng ta đi là một trăm người! Một trăm người! Bây giờ thì sao? Chỉ còn mười lăm người sống sót!!” Hắn vừa mắng vừa đỏ mắt: “Lão Lưu! Môn phái chúng ta chỉ còn lại mười lăm người! Hơn nữa… Nhóm Trương Kỳ…”
Nói được một nửa, tu sĩ hồng bào không nói thêm nữa.
Hắn xoay mặt đi, vai khẽ run lên.
Tu sĩ người đầy bụi bặm được hắn gọi là lão Lưu cũng lộ ra vẻ sầu thảm, gã nhìn tu sĩ trên mặt đất dường như bị chém đứt ngang và những đồng môn bên cạnh sắp tắt thở, vô lực ôm mặt: “Ta có thể làm gì!”
Gã trợn mắt: “Ngươi nói cho ta biết ta còn có thể làm gì đây! Cả môn phái chúng ta bị diệt, muốn sống nhất định phải dựa vào những đại môn phái kia! Với bản lĩnh của chúng ta, đi đâu cũng là mệnh pháo hôi!”
Tu sĩ hồng bào xoay người hét lên: “Cho dù làm bia đỡ đạn cũng phải có giá trị! Cái loại nhiệm vụ chịu chết này, chúng ta làm thì có ích lợi gì!”
Lão Lưu cười khổ ngồi bệt xuống đất: “Chả có tác dụng gì, ai bảo chúng ta vừa vào cửa đã đắc tội với bảo bối của công tử chưởng môn… Người ta là đệ tử của Thiên Vũ Tông, ở Huyền Giáp Môn được sủng tận trời, cho dù người ta không để ý đến tiểu nhân vật như chúng ta thì vẫn còn có rất nhiều người cam tâm tình nguyện trút giận cho người ta…”
Tu sĩ hồng bào phẫn hận đấm gãy một gốc cây Hương Liệt.
Những người còn lại xem như tỉnh táo lắng nghe đoạn đối thoại của tu sĩ hồng bào và lão Lưu, họ không xen vào mà chỉ lặng lẽ băng bó vết thương.
Số lượng đan dược mọi người mang theo có hạn, hơn nữa bọn họ dường như đã ăn sạch trong trận chiến lúc nãy, bây giờ chỉ có thể dùng cách trị liệu của người phàm để chữa thương.
“Hấp Huyết Trùng chết tiệt! Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ…”
“Các ngươi đang nói tới Hấp Huyết Trùng?”
“Ai?” Tu sĩ hồng bào nghe những lời này bên tai, bỗng nhiên hoảng hốt.
Các tu sĩ khác nghe thấy một âm thanh lạ chợt xuất hiện cũng rất hoảng sợ, nhưng bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh chóng kết thành một trận phòng ngự đơn giản, cảnh giác dò xét tứ phía.
“Các ngươi mới nói đến Hấp Huyết Trùng?” Một nam nhân nửa bên mặt đeo mặt nạ vàng chậm rãi bước ra từ rừng cây, sau lưng còn có một nam tử diễm lệ, trên mặt có hoa văn hình rồng.
Lão Lưu cảnh giác, gã không nhìn ra tu vi đối phương, điều này cũng có ý nghĩa rằng thực lực của đối phương vượt xa bọn họ.
Cho dù bọn họ ở trạng thái sung sức nhất cũng chưa chắc là đối thủ của người ta, huống chi hiện tại bọn họ đang bị thương, chỉ còn chín người có thể chiến đấu, nếu đánh nhau thì chính là chịu chết.
Gã cung kính vái chào: “Tiền bối, quả thật là chúng ta mới nói đến Hấp Huyết Trùng.”
Đôi ngươi của Từ Tử Nham co rụt: Anh quả nhiên không nghe lầm! Nhưng căn cứ theo ký ức nguyên thân và tiểu thuyết, đáng lý mười năm sau Hấp Huyết Trùng mới xuất hiện, sao lại có thể xuất hiện vào lúc này?
Lẽ nào??
Anh hơi nheo mắt lại: “Bây giờ là năm nào?”
Lão Lưu nghe thế thì hơi sửng sốt, chẳng lẽ vị tiền bối này mới xuất quan, cho nên bây giờ là năm bao nhiêu cũng không biết?
Không chờ gã suy nghĩ kỹ càng thì đã bị một áp lực cực kỳ sắc bén đè lên người, khiến cả người gã lập tức run lên: “Mau trả lời đi, chớ có nghĩ lung tung.”
Lão Lưu bị dọa toát mồ hôi, vội vàng đáp: “Vâng vâng, tiền bối, năm nay là năm Vân Hi 79.
Từ Tử Nham thở dài, lúc bọn họ vào mê cung Chân Long thì chỉ mới là năm Vân Hi 69, không ngờ trong nháy mắt đã trôi qua mười năm.
Thời gian lúc bọn họ ở trong mê cung và ám đạo không có sai lệch, khả năng duy nhất có thể tạo thành hiệu quả này đó là lúc cuối cùng Long Hồn tặng tu vi cho bọn họ, hình thành quầng sáng trắng.
Sự thật đúng như Từ Tử Nham suy đoán, thời gian bọn họ trải qua khảo nghiệm trong quầng sáng thoạt nhìn rất ngắn nhưng đó là lãnh vực thời gian do Long Hồn tạo ra.
Trong lãnh vực này, thời gian của bọn họ chậm hơn bên ngoài rất nhiều.
Bởi vì như vậy, bọn họ mới có thể bình an hấp thu hết tu vi còn sót lại của Long Hồn để lại.
Nếu làm không tốt có thể sẽ bị bạo thể mà chết, vậy thì không phải là báo ân mà là báo thù…
“Tiền bối…” Lão Lưu phát hiện Từ Tử Nham đang nghĩ đi đâu, không nén nổi tò mò gọi hai tiếng thăm dò.
“Hử?” Từ Tử Nham hoàn hồn, vung tay ném ra một lọ đan dược: “Các ngươi không cần lo lắng, ta chỉ bế quan đã lâu, muốn tìm các ngươi hỏi chút chuyện thôi.”
Lão Lưu vừa nhìn thấy đan dược liền mừng rỡ, gã lập tức vứt nó cho tu sĩ hồng bào: “Mau, mau cho bọn Trương Kỳ ăn đi!”
Sau đó, gã quay đầu hành đại lễ với Từ Tử Nham, vô cùng chân thành nói: “Tiền bối cứ hỏi, tại hạ nhất định không dối nửa lời!”
Từ Tử Nham lại hỏi thêm vài câu về tình hình hiện tại của Huyền Vũ Vực, ngay tức khắc phát hiện tình huống của nơi này còn hiểm ác hơn khi trước nguyên thân từng trải qua.
Bởi vì trong Huyền Vũ Vực có tổng cộng ba khu xuất hiện Hấp Huyết Trùng phá hoại, hơn nữa ba khu này không gần nhau.
Nói cách khác, trong Huyền Vũ Vực có ít nhất ba con mẫu trùng.
“Tại sao có thể như vậy…” Từ Tử Nham cau mày, rõ ràng đời trước chỉ có một con mẫu trùng, sao bây giờ lại biến thành ba con?
Anh cho rằng cánh bướm của anh không có năng lực lớn như vậy, ảnh hưởng đến Ma tộc ở ngoài Huyền Vũ Vực?
“Ca ca, hỏi bọn họ cũng vô dụng, chúng ta về Lưu Quang Tông xem thử đi.” Từ Tử Dung khẽ an ủi.
“Ừ, dù sao bọn họ cũng chỉ là tu sĩ trúc cơ kỳ, tin tức họ biết cũng có hạn, đi về tìm sư phụ hỏi thử xem.” Từ Tử Nham gật đầu.
“Hai vị tiền bối, hai vị vừa nói đến… Lưu Quang Tông?” Lão Lưu như nghe thấy tin tức gì khẩn cấp, mở to mắt nhìn.
“Sao vậy? Có vấn đề gì?” Từ Tử Nham hỏi.
Lão Lưu hơi do dự, Tử Tử Dung hừ lạnh gây áp lực cho gã, gã vội vàng nói: “Tiền bối có điều không biết, sau cuộc so tài mười năm trước, bởi vì hai phe chính tà đều có rất nhiều đệ tử ngã xuống trong mê cung Chân Long, sau này còn có rất nhiều người mất tích, cho nên hai phe chính đạo ma đạo đánh túi bụi mấy năm nay, hai bên đều tổn hại rất nhiều nhân thủ.
Sau này khi tai ương Hấp Huyết Trùng bùng nổ, Lưu Quang Tông và Thiên Vũ Tông luyện tập chống Hấp Huyết Trùng, bây giờ Lưu Quang Tông đã là thủ lĩnh của cả Huyền Vũ Vực…”
“Ừm…” Từ Tử Nham cũng không lấy làm kinh ngạc, với thực lực và nội tình của Lưu Quang Tông, đè ép Thiên Vũ Tông và tam đại tông môn ma đạo là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua Lưu Quang Tông vẫn luôn thực thi theo nguyên tắc hòa bình nên bình thường luôn vô cùng kín tiếng, một lần kín đến mấy trăm năm, ngay cả Thiên Vũ Tông và tam đại tông môn của ma đạo cũng lầm tưởng rằng thực lực của Lưu Quang Tông và bọn họ không chênh lệch là bao.
Nhưng trong thời cuộc loạn lạc, thế cân bằng này nhanh chóng bị phá vỡ.
Hai bên chính ma vì tranh đoạt quyền lãnh đạo nên ở giai đoạn đầu chiến cuộc, có người lợi dụng Hấp Huyết Trùng để hãm hại đối thủ.
Bởi vì sự kiện mười năm trước nên hai phe luôn có ngăn cách rất lớn, cho nên nhiều khi đối phương gặp họa, đừng nói là viện trợ, không giậu đổ bìm leo đã là may phước rồi.
Sau khi xảy ra nhiều trường hợp tương tự, cao tầng hai phe đều nổi giận, trên hội nghị hợp tác không ngừng chỉ trích đối phương không quan tâm ước định đồng minh, thấy chết không cứu.
Cao tầng của Lưu Quang Tông lạnh lùng nhìn bọn họ đấu khẩu mấy tháng, cãi cọ ồn ào, tranh đoạt chút lợi ích cỏn con.
Không ít các trưởng lão Lưu Quang Tông đều âm thầm cười lạnh, tu sĩ nhân loại sắp tàn rồi, vậy mà đám người này lại vì chút lợi nhỏ mà hãm hại nhau, quả thực không thể nhịn nổi!
Nếu không thể nhịn thì dứt khoát không nhịn nữa!
Đại đa số cao tầng của Lưu Quang Tông mở hội nghị kín, chờ tới lúc bọn họ ra mặt lập tức dùng thực lực cường thế tuyệt đối nghiền ép tất cả chưởng môn, bao gồm chưởng môn của Thiên Vũ Tông.
Vô Trần Đạo Quân – chưởng môn của Lưu Quang Tông đối mặt với trách cứ của trưởng lão Thiên Vũ Tông, dứt khoát đẩy La Đại Cước ra.
Một câu đơn giản: Không phục tới chiến!
Đánh thắng La Vân Đạo Quân, ta cho các ngươi quyền lãnh đạo!
Các trưởng lão của Thiên Vũ Tông không phục, muốn chưởng môn Đường Thiên Lang ra mặt, đáng tiếc là Đường Thiên Lang lại không thèm để ý mấy lão gia hỏa này.
Hừ, lúc các người tranh quyền đoạt lợi cứ khư khư cố chấp không nghe lão tử khuyên can, bây giờ gặp phiền toái thì kéo lão tử ra, xem lão tử là tượng đất đúng không? Mặc các ngươi nắn bóp? Lão tử không ra tay đấy, để xem mấy lão gia hỏa các ngươi làm được gì!
Đường Thiên Lang không ra tay, những người còn lại tự xưng là trưởng lão nguyên anh hoàn toàn không phải là đối thủ của La Vân Đạo Quân.
Về chuyện tìm tu sĩ hóa thần ở sau lưng bọn họ?
Đừng đùa, Lưu Quang Tông cũng có tu sĩ hóa thần, còn là kiếm tu thực lực mạnh mẽ siêu cấp!
Vô Trần Đạo Quân vẫn nói câu cũ, không phục tới chiến, bất luận là nguyên anh hay hóa thần, Lưu Quang Tông của chúng ta lúc nào cũng có thể phụng bồi!
Các trưởng lão của Thiên Vũ Tông tiu nghỉu, đám người ma đạo đối mặt với La Vân cũng không dám thở mạnh, cuối cùng quyền lãnh đạo nằm trong tay Lưu Quang Tông.
Đừng nhìn Vô Trần Đạo Quân hay cười sang sảng, vẻ mặt bình dị gần gũi, người được thăng làm chưởng môn trong đám thiên chi kiêu tử đông như kiến thì sao có thể tốt tính được?
Sau khi nắm giữ quyền lực của liên minh chính ma, chuyện đầu tiên mà ông làm là tuyên bố Huyền Vũ Vực bước vào trạng thái chiến tranh, đại địch của mọi người là Hấp Huyết Trùng của Ma tộc.
Hai bên chính ma bị cấm đánh nhau vì thù riêng, khi đối phương bị địch tấn công mà không cứu trợ, nếu bị tra ra sẽ nghiêm trị không tha!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...