Edit: Qiezi
Cũng may lão giả kia không ép buộc anh, sau khi nhìn rõ anh không có ý gia nhập tổ chức này, lập tức cười cười đưa anh ra khỏi đấu trường.
Chuyện tương tự như vậy, trong quá khứ thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra, lão giả này cũng không để bụng, chỉ đáng tiếc, không có cơ hội mượn sức thiên mệnh chi tử.
Bằng không, tổ chức của bọn họ sẽ thu được lợi ích lớn nhất trong đại chiến nhân ma!
“Ca ca?” Từ Tử Nham đi ra khỏi đấu trường, Từ Tử Dung liền kéo ống tay áo anh.
“Ừ? Làm sao vậy?” Từ Tử Nham kinh ngạc hỏi.
“Bọn họ không quá đáng với ca ca chứ?” Thái độ Từ Tử Dung dường như khá khó chịu.
Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, phỏng chừng trừ anh ra, Tử Dung chắc hẳn cũng bị những người đó mời.
Nhưng tổ chức như vậy, tài đại khí thô thì không nói, có thể là vì quanh năm đứng trên đỉnh, có vài người đã quen cuồng vọng tự đại, cho dù là mời chào nhân tài cũng sẽ thể hiện sắc mặt ban ơn.
Lão giả tới mời anh vừa nhìn đã biết thân phận rất cao, chẳng qua đây cũng là căn cứ vào thân phận thiên mệnh chi tử của anh, nhưng những người mượn sức Từ Tử Dung chưa hẳn sẽ khách khí như vậy, hơn nữa với tính tình không quá tốt của Tử Dung —— ha ha, hoàn toàn có thể tưởng tượng cuối cùng nhất định là tan rã trong không vui.
“Không sao.
Đệ thế nào?” Từ Tử Nham cười khẽ.
Thần sắc Từ Tử Dung buông lỏng, thản nhiên nói: “Một đám người ất ơ, vậy mà lại cố gắng uy hiếp ta.”
Mí mắt Từ Tử Nham giật giật, với tính khí của Từ Tử Dung, phỏng chừng nhữngngười kia không chiếm được lợi gì.
Sự thực cũng giống như anh dự đoán, chỉ là phương thức xử lý của đối phương lại làm anh rất kinh ngạc.
Ngày hôm sau, lập tức có người đến cửa xin lỗi Từ Tử Dung, đồng thời đưa một đống lớn lễ vật.
Từ Tử Nham cười cười nhận lấy.
Tuy rằng anh không định gia nhập tổ chức hòa bình này, nhưng cũng không muốn đối nghịch với họ.
Nếu Tử Dung không chịu thiệt, hơn nữa đối phương cũng rất có thành ý xin lỗi, đương nhiên anh sẽ không gây khó dễ.
Sau khi chuyện này trôi vào quá khứ, Từ Tử Nham lần thứ hai tập trung chiến đấu chịu đựng gian khổ.
Lúc trước ở chỗ thần thụ, anh thu được một đống Tử Tiêu Thần Lôi, bây giờ Tử Tiêu Thần Lôi này dưới sự hướng dẫn của Tiểu Thanh, tùy ý ngao du trong đan điền của anh, mỗi khi anh ra chiêu, Tử Tiêu Thần Lôi giấu trong linh lực lôi hệ sẽ cho kẻ địch của anh một ‘Kinh hỉ’ thật lớn!
Sau từng trận từng trận chiến, Từ Tử Nham nhanh chóng tạo dựng được danh hiệu của mình trong Đấu Chiến Tháp —— Tử Lôi Xuyên Vân.
_(:з” ∠)_
Tên này chả khí phách chút nào!
Từ Tử Nham rất ưu thương, trước đó anh còn cười nhạo danh hiệu ‘Huyết Tinh Mỹ Nhân’, không ngờ bây giờ anh cũng bị đối xử như vậy…
Thiệu Tu Văn ước ao ghen tị hận lầm bầm ở bên cạnh Từ Tử Nham, hiện tại có thể đánh ra danh hiệu trong Đấu Chiến Tháp, không ai không phải là tinh anh trong đám tu sĩ cùng cấp, hắn và Lâm Khiếu Thiên ngay cả cái lông danh hiệu cũng không vớt được, Từ Tử Nham còn ở trước mặt bọn họ oán hận danh hiệu khó nghe, quả thực rất thiếu đánh.
Nếu không phải Từ Tử Dung luôn nhìn hắn chằm chằm như hổ rình mồi, hắn nhất định sẽ xắn tay áo đánh Từ Tử Nham một trận!
Tuy rằng Lâm Khiếu Thiên không nói chuyện, nhưng ánh mắt bá khí trắc lậu của hắn đã hoàn toàn biểu đạt ủng hộ Thiệu Tu Văn.
Làm đệ tử quan môn của chưởng môn Thiên Vũ Tông, hắn hoàn toàn xứng đáng làm tinh anh của Thiên Vũ Tông.
Khi ở Huyền Vũ Vực, tu sĩ có thể có tư cách cùng sánh vai với hắn, hầu như không ai có thể siêu việt như hắn.
Lâm Khiếu Thiên vẫn luôn kiêu ngạo, đương nhiên hắn có năng lực để kiêu ngạo, Với tuổi tác của hắn có thể có tu vi như thế có thể nói là vô cùng hiếm thấy.
Nhưng sau khi gặp Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, kiêu ngạo của Lâm Khiếu Thiên đã bị đả kích nặng nề.
Nếu một vài người tâm tính không tốt, đang đứng trên địa vị cao, được chúng tinh phủng nguyệt rồi đột nhiên gặp đả kích như vậy, rất có thể sẽ vì đố kỵ là làm ra một vài chuyện sai lầm.
Nhưng Đường Thiên Lang làm chưởng môn nhân của Thiên Vũ Tông, sao có thể không biết tâm tính đối với tương lai một người quan trọng đến cỡ nào?
Bởi vậy, sau khi Lâm Khiếu Thiên kiến thức được tu vi làm người sợ hãi của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, âm thầm buồn bực một trận rồi cho qua, hơn nữa trong Đấu Chiến Tháp này, hạng xuất sắc như Từ Tử Nham cũng không nhiều, nhưng không phải không có, chí ít khi nghe phương thức bồi dưỡng đệ tử của siêu cấp môn phái trong đại vực, Lâm Khiếu Thiên liền cảm thấy thản nhiên.
Tài nguyên của Huyền Vũ Vực không thể so với đại vực, Thiên Vũ Tông có bảo vật, cũng không thể chỉ dùng cho một mình hắn, Lâm Khiếu Thiên đã nghĩ thông suốt, những ngoại vật này chỉ có thể trợ lực, làm một kiếm tu, phải có đạo tâm kiên định, mới có thể phát triển trong tương lai.
Hiện tại chỉ có thể nói các đệ tử tinh anh đại vực này được môn phái tạo dựng cơ sở, nhưng tương lai có thể phát triển thành cái dạng gì, còn phải dựa vào sự nỗ lực của bọn họ.
Lâm Khiếu Thiên nhìn Thiệu Tu Văn và Từ Tử Nham trò chuyện vui vẻ, không khỏi nhếch môi mỉm cười.
Có lẽ là tính cách vô cùng nghiêm túc, bản thân hắn tuyệt đối không làm được loại chuyện như vậy, nhưng cái này không cản trở hắn đứng bên cạnh nhìn Thiệu Tu Văn sôi nổi.
Mắt thấy Thiệu Tu Văn huyên náo hân hoan, thái độ Từ Tử Dung càng lạnh, Lâm Khiếu Thiên rũ mắt xuống, che khuất vui sướng khi người gặp họa.
Ừ, hắn sẽ không tham dự loại chuyện này, nhưng ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng rất vui vẻ.
╮(╯▽╰)╭
Cuối cùng…
Từ Tử Dung không nhịn được nữa, Thiệu Tu Văn bị một nhánh Huyết Đằng trói lại thật chặt, treo ngược trong góc phòng, ngay cả miệng cũng bị bịt kín, dáng vẻ thê thê thảm thảm.
Từ Tử Nham mặt đầy hắc tuyến nhìn Từ Tử Dung, Từ Tử Dung mặt lạnh nhìn anh, đáy mắt lập lòe một đóm lửa, đó là điềm báo tức giận bùng phát…
Từ Tử Nham lặng lẽ quay mặt đi, tử đạo hữu bất tử bần đạo*, Tu Văn ngươi yên nghỉ nhé…
(Tử đạo hữu bất tử bần đạo: cái này tui từng giải thích qua rồi, đại khái như chết ai cũng được mình không chết là được)
Thiệu Tu Văn: QAQ Từ Tử Nham ngươi là tên khốn nạn trọng sắc khinh bạn!
Lâm Khiếu Thiên lạnh lùng uống trà, ừ, lần sau phải chú ý, khi tiếp xúc với Từ Tử Nham, ngàn vạn lần không nên đến gần mông Từ Tử Nham, tốt nhất là sau này đứng chung một chỗ với anh phải cách một thước trở lên mới an toàn, bằng không sơ ý một chút, nói không chừng sẽ bị Từ Tử Dung kia ám toán.
Trong một năm này, quan hệ của bốn người ở chung với nhau cực kỳ hài hòa, tuy rằng là Từ Tử Dung rất không quen nhìn Thiệu Tu Văn và Từ Tử Nham đùa giỡn, nhưng sẽ không động thủ thật, nhiều lắm chỉ là như vậy.
Nếu không phải như vậy, Từ Tử Nham cũng sẽ không ngồi xem Thiệu Tu Văn bị bắt nạt…
Những ngày yên bình luôn trôi qua rất nhanh, đối với bốn người ở Huyền Vũ Vực, một năm thế gian chỉ trôi qua như chớp mắt.
Chiến hỏa nhân ma giữa các vực còn đang không ngừng bùng cháy, tuy rằng Huyền Vũ Vực an phận ở một góc đồng thời bị phong bế, nhưng quanh năm bị bầu không khí này hun đúc, bất luận là Thiệu Tu Văn hay Lâm Khiếu Thiên đều có không ít phòng bị đối với ma tộc nổi dậy.
Đặc biệt có Từ Tử Nham cố ý dẫn đường, mỗi khi bọn họ nghe được Hấp Huyết Trùng ở trong hư không mịt mờ, đánh lén địa vực xa xôi thì thần sắc Lâm Khiếu Thiên và Thiệu Tu Văn cũng sẽ cực kỳ ngưng trọng.
Dù sao Huyền Vũ Vực này cũng là địa phương tương đối vắng vẻ, hơn nữa Hấp Huyết Trùng này du đãng trong không trung, hoàn toàn là đụng đâu đến đó, ai dám đảm bảo bây giờ Huyền Vũ Vực không cất giấu một con Hấp Huyết Trùng hôn mê chứ?
Gợi ra Lâm Khiếu Thiên và Thiệu Tu Văn cảnh giác, coi như là Từ Tử Nham đạt được mục đích.
Thiệu Tu Văn còn kém một chút, nhưng Lâm Khiếu Thiên ở Thiên Vũ Tông có quyền phát biểu cao vô cùng.
Với địa vị bây giờ của hai người bọn họ, nếu muốn phối hợp phát động toàn bộ Huyền Vũ Vực đi tìm mẫu trùng hôn mê tuyệt đối không có khả năng, nhưng hôm nay có nền tảng, tương lai nếu thật sự có ma tộc đột kích, Huyền Vũ Vực cũng không đến nỗi không có một chút phòng bị.
Hơn nữa, mỗi lần nghe những người đó bàn luận về Hấp Huyết Trùng, anh còn có thể hỏi những người đó, phải làm thế nào để giết Hấp Huyết Trùng.
bởi vì những chuyện này ở những vực đó đều thuộc về tin tức bán công khai, những đấu sĩ này đương nhiên là biết gì nói nấy, hướng dẫn anh cặn kẽ nên làm thế nào để lợi dụng yêu thú bồi dưỡng huyết hạch, sau đó dụ ra để giết mẫu trùng.
Sau khi xác nhận những việc này đến tai Lâm Khiếu Thiên, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu trong tiểu thuyết Từ Tử Dung bị bọn người Bạch Hoa tấn công, nguyên nhân lớn nhất chính là bọn họ muốn hy sinh Từ Tử Dung để cứu Huyền Vũ Vực.
Bây giờ có phương pháp thay thế, anh không tin Bạch Hoa còn có thể nói chuyện huyết hạch này!
Một ngày trước khi kết thúc hành trình ở Đấu Chiến Tháp, Từ Tử Nham tạm biệt từng người từng người anh quen biết trong Đấu Chiến Tháp.
Trong một năm này, anh sinh hoạt trong Đấu Chiến Tháp có thể nói là cực kỳ thuận lợi, chỗ tốt lớn nhất đó là giải quyết tai họa ngầm của Từ Tử Dung.
Những người có quan hệ khá tốt với anh đều phát lời mời với anh, tuy rằng khoảng cách giữa hai vực rất xa, nhưng nếu có cơ hội đến vực của bọn họ, nhất định phải đến gặp bọn họ một lần.
Đối với những lời mời nhiệt tình này, Từ Tử Nham đều tiếp nhận toàn bộ.
Thân phận thiên mệnh chi tử của anh chỉ lưu truyền trong tầng lớp thượng lưu, ngược lại thì những tu sĩ cấp thấp hay trung cấp căn bản không biết con ốc sên bự kia đại biểu cái gì.
Tình cảm giữa bọn họ và Từ Tử Nham đều là hình thành trong một năm này, cũng không có bất kỳ sự lợi dụng nào.
Cuối cùng, thời khắc ly biệt đã biết, nhóm người Từ Tử Nham quay về phòng, dùng thần thức chạm vào quang cầu kia.
Giống như lúc tới, khi bọn họ mở mắt lần thứ hai thì đã quay về di tích cổ tường thành đổ nát.
“Be!”
Từ Tử Nham chỉ cảm thấy choáng váng, một cục lông trắng tuyết xù xù lập tới nhào lên mặt mùi, sau đó còn không ngừng cọ tới cọ lui, cọ đến Từ Tử Nham một miệng lông trắng…
Từ Tử Nham:!!!
“Be!”
Tiếp theo đó, một tiếng hét thảm vang lên, rồi thấy Từ Tử Dung ghét bỏ túm một cái sừng của Tuyết Đoàn xách lên, kéo nó xuống khỏi mặt Từ Tử Nham, tiện tay ném một cái ——
—— bẹp!
Tuyết Đoàn bị ném vào tường đã sụp một nửa, hai sừng nhọn hoắc còn cắm vào trong tường, cả người treo giữa không trung, kêu la vô cùng thê thảm…
Tuyết Đoàn: QAQ be! (Chủ nhân ngươi không thương ta, be!)
Từ Tử Nham: = =
Phấn Mao bình tĩnh ngồi xổm bên cạnh Từ Tử Dung, giơ chân sau lên gãi gãi cổ.
Nó biết tên ngu xuẩn kia sẽ bị chủ nhân đá bay, biết rõ chủ nhân cực kỳ để ý ca ca, lại còn nhào tới trên mặt người ta, đây hoàn toàn là tự tìm đường chết.
╮(╯_╰)╭ Phấn Mao tỏ vẻ, có huynh đệ như vậy, nó đã mất thể diện đến chết lặng.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối cùng cũng ra khỏi Đấu Chiến Tháp, thấy Tuyết Đoàn và Phấn Mao quen thuộc, mọi người có vui vẻ không ~╮(╯▽╰)╭
Aiz, chẳng qua không bao lâu, Bạch Hoa lại muốn đi ra tìm đường chết….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...