Edit: Qiezi
“Lần sau… Đừng liều mạng như vậy.” Từ Tử Nham nhẹ nhàng xoa xoa đầu y, nhẹ giọng nói.
Từ Tử Dung vừa muốn thể hiện nụ cười trấn an, lại đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt lạnh lẽo.
Động tác Từ Tử Nham cứng đờ, Từ Tử Dung liền thu liễm khí thế bản thân, mặt mày cũng nhu hòa đi.
“Ca ca đã biết?”
“Ừ.” Không hiểu sao Từ Tử Nham lại chột dạ.
“Ca ca không ngại?”
“Khụ khụ… Công pháp cũng chỉ là công pháp, có tà ác hay không phải xem người sử dụng nó.”
“Ừ, ta đã biết.” Từ Tử Dung rũ mắt, lông mi rợp bóng che đi hân hoan trong mắt y.
Từ Tử Nham nghĩ thời khắc này Từ Tử Dung nhất định rất yếu đuối, nhịn không được ôm y vào trong ngực, ôn nhu khuyên bảo: “Không sao, bí mật Tử Dung ca ca sẽ không hỏi, nhưng Tử Dung phải đảm bảo với ca ca, nhất định không được lạm sát vô tội.”
Từ Tử Dung chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lấp láng như sao xa, chói mắt như vậy, y cong môi, lộ ra nụ cười vui vẻ tràn đầy nhu hòa: “Ta thề với ca ca, nhất định sẽ không lạm sát ‘Vô tội’.” Y cố ý nhấn mạnh hai chữ vô tội, tựa hồ đảm bảo với ca ca.
Từ Tử Nham thở dài một hơi, quả nhiên phẩm chất của đệ đệ vẫn còn đáng tin, ngoại trừ yêu thích ca ca có chút thái quá, Tử Dung vẫn là một đệ đệ ngoan.
Tâm tình Từ Tử Nham tốt, Từ Tử Dung đồng dạng cũng không kém.
Không lạm sát vô tội kỳ thực là một quy định cực kỳ dễ dàng, bản thân Từ Tử Nham cũng không thích giết chóc, chuyện này căn bản không thành vấn đề.
Về phần những người bị y xếp vào mục tiêu phải giết, tuyệt sẽ không ‘Vô tội’, ví dụ như Bạch Hoa của Thiên Vũ tông, chỉ dựa vào điểm hắn đã từng mơ ước ca ca, cũng đủ để chứng minh hắn không ‘Vô tội’.
Tưởng Ưng yên lặng xoay mặt qua chỗ khác, ca ca chủ nhân quả thực ngốc đến không đành lòng nhìn thẳng… Nhưng như vậy cũng tốt, với tính tình có thù tất báo của chủ nhân, nếu ca ca chủ nhân quá thông minh, tâm tư lại nhiều, chỉ sợ hai người bọn họ cũng không có kết quả gì tốt.
Giống như hắn và Phương Thiên Duệ, nếu Phương Thiên Duệ không có tính cách thành thật bảo thủ, chỉ sợ cũng không thể đồng thời hấp dẫn lực chú ý hắn và Tưởng Ưng tà mị.
Ôm chặt người trong lòng, Tưởng Ưng lộ ra nụ cười khổ, Tưởng Ưng tà mị làm việc không tính đến hậu quả, cục diện rối rắm hắn ta làm ra ngày đó, bây giờ hắn lại phải đến thu dọn.
Hiện tại Phương Thiên Duệ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nếu Thiên Duệ tỉnh lại, thật không biết nên giải thích chuyện ngày đó như thế nào, cùng với… Hắn dùng tu vi áp chế Thiên Duệ phản kháng, cùng Thiên Duệ kết thành huyết khế song tu.
May là trong hoàn cảnh hiện tại, dù Phương Thiên Duệ muốn trốn tránh cũng không có chỗ mà trốn, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng đoạn thời gian này, tu bổ quan hệ giữa bọn họ.
Nghĩ như vậy, Tưởng Ưng đột nhiên cảm thấy bị kéo vào ma cảnh gần như phong bế này cũng không tệ…
***
Có lẽ là vì trong hoàn cảnh đặc thù lúc nào cũng có nguy cơ sinh tử, thái độ của Từ Tử Nham đối với Từ Tử Dung cũng đặc biệt khoan dung.
Bất luận là đối với y tu luyện Huyết hải tâm kinh hay là thích mình, đều biểu hiện độ tiếp thu rất cao.
Phương diện này dù có yếu tố hoàn cảnh, nhưng cũng đủ làm Từ Tử Dung vui vẻ.
Lúc này, y thậm chí sinh ra ý niệm giống hệt Tưởng Ưng, may mà Bặc tộc trưởng kia đưa bọn họ đến đây, nếu là ở bên ngoài, một khi ca ca biết được tâm tư của mình, sợ đã sớm cao chạy xa bay.
Thế nhưng trong ma cảnh nguy hiểm, bốn người bọn họ một khi tách riêng hầu như lập tức sẽ nguy hiểm tính mạng, ca ca căn bản không có chỗ nào để đi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mình.
Tâm tình của Từ Tử Dung tốt, mà tâm tình của y tốt, đối xử với ca ca càng ôn nhu.
Bọn họ sinh hoạt trong cái hang kia, cửa được Từ Tử Dung bày ra một tầng lại một tầng pháp trận phòng ngự, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, liền chế tạo thành một trận địa phòng ngự kiên cố.
Từ Tử Nham hoàn toàn không biết gì về ma cảnh, nhưng Từ Tử Dung lại hiểu quá rõ, bọn họ bị người khác dùng Dẫn Đạo Phù ép buộc vào ma cảnh, không có Dẫn Đạo Phù định vị, bọn họ cũng chỉ có thể qua ma cảnh, đến điểm tụ hội với khu vực khác để rời khỏi nơi này.
Mỗi một ma cảnh đều có mấy điểm tụ hội, nhưng những điểm tụ hội này không có quy luật, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào may mắn.
Yêu thú có tu vi thấp nhất trong ma cảnh cũng đạt tới ngưng mạch kỳ, bọn người Từ Tử Nham nếu muốn tìm kiếm điểm tụ hội trong ma cảnh rộng lớn này, không thể nghi ngờ cần phải có thực lực mạnh hơn nữa.
Hiện tại anh và Từ Tử Dung đều đã đạt đến trúc cơ hậu kỳ, chỉ cần cố gắng một chút, hoàn toàn có thể nhảy vào ngưng mạch kỳ.
Có tu vi ngưng mạch kỳ, hơn nữa chiến lực của hai người bọn họ vượt qua tiêu chuẩn của tu sĩ cùng cấp, mới có thể miễn cưỡng tự vệ trong ma cảnh này.
Ba người thương lượng một phen, rất nhanh liền xác định kế hoạch tiếp theo, nâng cao thực lực là điều đầu tiên trong kế hoạch, ba người bắt đầu săn bắn yêu thú điên cuồng trong ma cảnh.
Phương Thiên Duệ từ khi tỉnh lại vẫn luôn im lặng, thậm chí không có bất kỳ nghi vấn gì về chuyện tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Đối với chuyện của hai người này, Từ Tử Nham không thể xen mồm, mà Từ Tử Dung hoàn toàn không quan tâm.
Xác nhận Phương Thiên Duệ đã khôi phục sức khỏe, y liền không chút do dự đuổi hai người bọn họ ra ngoài.
Đương nhiên, Từ Tử Dung cũng không thể để thủ hạ của mình đi chịu chết, bởi vậy lúc Tưởng Ưng rất thức thời đào một huyệt động, y liền bố trí cho bọn họ đầy đủ pháp trận phòng ngự.
Ở chung một phòng với Từ Tử Dung, Từ Tử Nham chợt cảm thấy áp lực.
Tuy rằng anh cố gắng xem nhẹ chuyện này, nhưng rất rõ ràng, Từ Tử Dung cũng không muốn cho anh làm đà điểu.
Hai người cùng vào cùng ra, thời điểm Từ Tử Dung cố gắng lần thứ hai cùng ngủ, bị Từ Tử Nham kiên định cự tuyệt.
Đùa gì thế, trước đây không ý thức được thì thôi đi, hiện tại biết rất rõ Tử Dung thích mình mà còn cùng giường với y, quả thực chính là đang kiểm tra tự chủ hai bên.
Từ Tử Nham còn đặc biệt chột dạ, hai ngày trước bị đệ đệ tuốt đến bắn, anh còn chưa quên được, nếu Tử Dung lại làm như vậy nữa, phỏng chừng tiết tháo của anh sẽ nát vụn hết.
Đối mặt Từ Tử Nham kiên định cự tuyệt, Từ Tử Dung cũng không tức giận, y cũng không muốn gây cho ca ca áp lực quá lớn, hơn nữa… Nếu chuyện đã làm rõ, y không chắc mình có thể khống chế mà không áp đảo ca ca hay không.
Y còn nhớ rõ, ca ca từng nói, có vài chuyện phải đợi sau khi trưởng thành mới có thể làm, chỉ là hai tháng, y tự tin có thể nhịn được —— chỉ cần ca ca đừng làm ra chuyện cố ý mê hoặc y là tốt rồi.
Có lẽ là vì chuyện tu luyện Huyết hải tâm kinh đã bị ca ca phát hiện, thời điểm bọn họ săn bắn lần hai, Từ Tử Dung dứt khoát từ bỏ lợi dụng dùng huyết đằng để che giấu công pháp huyết hệ.
Dù dung hợp huyết đằng với Huyết hải tâm kinh như thế nào đi chăng nữa, trước sau gì cũng cần hạt giống làm trung gian, ở thế giới thiếu thuộc tính hỏa nguyên này, công pháp hệ mộc bị khắc chế cực kỳ lợi hại, dẫn đến thực lực Từ Tử Dung cũng bị kiềm chế.
Từ bỏ vật dẫn huyết đằng này, Huyết hải tâm kinh mà y tu luyện bắt đầu phát ra lực công kích kinh người.
Lấy con Thằn Lằn Hỏa Nham truy đuổi bọn họ lúc trước làm ví dụ, lúc đó Từ Tử Nham và Từ Tử Dung hợp sức lại cũng không đánh chết được nó trong khoảng thời gian ngắn, chỉ đến khi Từ Tử Dung không còn vướng bận tiến hành công kích, trong vài hơi thở rất ngắn, con Thằn Lằn Hỏa Nham kia liền bị hút thành cái xác khô.
Nhìn con thằn lằn xác ướp kia, khóe mắt Từ Tử Nham co rút, anh đã từng cảm thấy thân thể mình xuyên vào có tài năng không tệ, là thiên tài trong thiên tài, nhưng bây giờ so sánh, vẫn còn kém xa thiên tài, tu vi giống nhau, so với anh, Tử Dung lợi hại không chỉ là hơn một chút, lập tức làm trong lòng anh xuất hiện một loại cảm giác nguy cơ nặng nề…
Đặc biệt theo thời gian trôi qua, tình cảm dịu dàng trong mắt Tử Dung bắt đầu dần chuyển thành dục vọng chiếm hữu nồng đậm.
Nếu là lúc trước, anh còn có thể cho rằng đó là đứa nhỏ muốn độc chiếm ca ca, nhưng hiện tại anh đã hiểu tình cảm của Tử Dung, liền đánh mất lòng tin về kế hoạch ‘Làm Tử Dung cảm nhận được nữ tu tốt đẹp’ của mình.
Dù EQ là số âm, anh cũng biết nếu muốn bóp chết tình cảm này, nhất định phải giải quyết lúc mới chớm nở, bởi vì anh ngu ngốc, đã bỏ qua thời kỳ này, theo tình cảnh hiện nay, chờ đến khi anh có cơ hội giới thiệu nữ tu xinh đẹp cho Tử Dung, sợ rằng tình cảm của Tử Dung đối với anh đã biến thành cao ngút trời, căn bản không thể thay đổi.
_(:з” ∠)_ Mệt đến mức không muốn yêu nữa, làm sao đây…
“Ca ca.” Âm thanh mềm mại vang lên sau lưng, Từ Tử Nham liền thấy da đầu tê rần, thân thể cứng đờ xoay sang chỗ khác.
Bây giờ Tử Dung đã hoàn toàn công khai tình cảm với ca ca, cái gọi là người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, đối với chiêu thức ấy của y, Từ Tử Nham không thể tưởng tượng nổi.
Dùng thái độ lạnh nhạt, Tử Dung sẽ lộ ra biểu tình oan ức, thói quen nhiều năm làm Từ Tử Nham tự cảm thấy phải đi qua an ủi, mặc dù sau đó anh luôn hận không thể tát mình một cái, thế nhưng thói quen đã hình thành, muốn đổi cũng không đổi được.
Nếu là hơi nhiệt tình, Từ Tử Nham càng khó chịu.
Biết rõ đệ đệ có ý với mình, còn đối xử với y tốt như thế —— ngươi sợ y lún chưa đủ sâu sao?
Trước sau đều bối rối, tình thế khó xử chính là miêu tả chân thật nhất tâm tình lúc này của Từ Tử Nham.
Anh vừa có cảm giác mình không nên tiếp nhận tình cảm của Từ Tử Dung, nhưng một mặt khác lại không có cách lạnh lùng cự tuyệt.
Thôi bỏ đi… Mặc kệ… Dù sao hoàn cảnh hiện tại này, có thể sống tới khi rời khỏi ma cảnh được hay không cũng chưa chắc, không mặc kệ thì có thể thế nào?
Tự tìm thêm cho mình một cái hố mới, Từ Tử Nham quyết đoán tiếp tục làm đà điểu.
Có thể nội tâm của anh cũng hiểu Tử Dung không thể thay đổi tính tình chỉ bằng một hai câu tùy tiện của mình, vì vậy cũng sẽ không phí sức lực.
Tròn một tháng, bọn họ vượt qua trong sự điên cuồng tàn sát các loại yêu thú cấp thấp.
Đương nhiên, cái cấp thấp này là tương đối, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn yêu thú ngưng mạch sơ kỳ để săn bắn.
Hấp thu nội đan yêu thú, hơn nữa linh khí trong ma cảnh đủ đầy, trải qua một tháng tích lũy, linh lực trong cơ thể Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đều đạt tới trúc cơ kỳ đỉnh, lúc nào cũng có thể đột phá.
Tuy rằng Tưởng Ưng phải chăm sóc Phương Thiên Duệ mà có chút chậm trễ, nhưng cũng đến sát ranh giới trúc cơ hậu kỳ.
Nói đến Phương Thiên Duệ, hắn mới là người tiến bộ lớn nhất.
Đối với hắn mà nói, nội đan yêu thú ngưng mạch kỳ còn vượt xa thuốc bổ, nhưng hắn liều mạng, một mạch hấp thu một viên nội đan, trải qua kinh mạch vỡ vụn trả một phần đại giới, thành công đột phá đến trúc cơ kỳ.
Thời điểm hắn đột phá, là gạt Tưởng Ưng, chờ sau khi Tưởng Ưng quay về, thấy Phương Thiên Duệ hộc máu ngã xuống đất, quả thực sợ đến hồn bay phách lạc.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Ừm… May mắn… Chỉ cần thiếu một chút nữa… _(:з” ∠)_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...