Edit: Qiezi
Lúc Từ Tử Nham tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Giống như có người dùng cái đục gõ mở đầu anh, sau đó đổ một đống kí ức vào, cuối cùng dường như không đưa vào được nữa, lại hung hăng dùng búa nhét phần ký ức còn lại vào đầu.
“Ư…” Anh thống khổ rên rỉ một tiếng, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Anh chưa bao giờ sợ đau, nhưng bây giờ loại đau đớn giống như xé rách linh hồn này thật sự rất đáng sợ.
“Đm!” Từ Tử Nham lăn lộn khoảng chừng một phút đồng hồ, cơn đau dường như đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Anh xụi lơ mắng một câu rồi ngồi phịch trên mặt đất, mềm nhũn như sợi bông.
Lúc nãy bị cưỡng chế truyền thụ ký ức phát huy tác dụng tức thời, bây giờ anh giống như đang xem một thước phim về cuộc đời một người nam nhân khi còn sống.
Nếu dung mạo của người đàn ông này và bản thân mình không giống nhau, anh còn tưởng mình đang xem phim điện ảnh.
Từ Tử Nham cố gắng tự đứng dậy, ánh mặt trời chói chang làm anh hơi nheo mắt lại.
Từ Tử Nham giơ bàn tay dính đầy đá vụn, mặc dù có linh cảm nhưng anh vẫn không nhịn được mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Bàn tay trước mắt rất đẹp, thon dài mạnh mẽ, từ ngón tay đến lòng bàn tay mang theo một vết chai mỏng có thể nhìn thấy, có lẽ tay của chủ sở hữu không phải là cái loại đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
Đương nhiên, nếu bàn tay này thoạt nhìn không phải chỉ có mười một, mười hai tuổi thì tốt hơn, Từ Tử Nham sẽ cực kì vui vẻ nhận định anh chỉ đang mộng du đến một khu rừng rậm, sẽ có thể về nhà nhanh thôi.
“Thật kì quái… Rõ ràng ta đang ngủ ở nhà!” Từ Tử Nham che mặt, chán nản ngã ngồi trên mặt đất.
Từ kẽ ngón tay lộ ra ánh mặt trời càng làm Từ Tử Nham phiền muộn, anh đấm mạnh xuống đất: “Mẹ nó!”
Một âm thanh thật lớn vang lên, một đấm mà anh trút xuống lại đập thành một cái hố lớn trên đất.
Từ Tử Nham đờ đẫn nhìn cái hố to kia, lại nhìn quả đấm của mình, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Tuy rằng nam nhân trong trí nhớ có tướng mạo giống anh thuộc thế giới có thể tu tiên, nhưng anh chỉ tiện tay đập một cái cũng có thể đập ra cái hố to đến như vậy, thật sự có chút sai sai phải không?
Bỏ đi, bây giờ anh là một đứa nhỏ, còn có thể phát sinh chuyện kỳ lạ gì nữa sao?
Từ Tử Nham thở dài, cố gắng bò dậy.
Ngoại trừ ký ức trong đầu, anh thật sự không biết mình đang ở chỗ nào, cũng không biết mình xuất hiện ở nơi này như thế nào, càng đáng sợ hơn là ngay cả mình là ai anh cũng không biết.
Ặc… Được rồi, cũng không thể nói là hoàn toàn không biết gì.
Tuy rằng thường ngày anh không xem tiểu thuyết huyền huyễn nhưng khó chống lại những lúc rảnh rỗi thảo luận tình tiết truyện.
Xuyên việt, tu chân, đối với anh những loại chuyện này cũng không tính là xa lạ.
Kết hợp với ký ức hiện ra trong đầu, có lẽ chín phần mười khả năng là anh xuyên vào nam nhân có dung mạo giống anh.
Chẳng qua là…
Cúi đầu nhìn thân thể chính mình, Từ Tử Nham lặng lẽ vuốt mặt, cảm thấy lớn lên một lần nữa thật kỳ quái, phiền thật!
Trí nhớ vẫn còn có chút dồn ép, Từ Tử Nham cố gắng lắc đầu, cuối cùng cũng thoải mái một chút.
Hử? Đây là cái gì?
Từ Tử Nham kinh ngạc trợn trừng nhìn không gian hình vuông đang trôi nổi trước mắt.
Cái không gian này giống như là tách khỏi không gian hiện thực.
Anh thử di chuyển, phát hiện cái không gian này di động theo anh, giống như một cái hộp tàng hình 50 cm vuông bay trước mặt.
Bên trong cái hộp này chỉ có một quyển sách.
Từ Tử Nham rất tự nhiên đưa tay lấy quyển sách kia.
Bề ngoài quyển sách rất đơn giản, thoạt nhìn giống như là một cuốn tiểu thuyết thông thường, nếu như không nhìn đến bìa sách bốn người đàn ông dây dưa với nhau, quả thực là rất bình thường.
Từ Tử Nham nhìn mặt bìa này, mí mắt giật liên hồi.
Là một người anh tốt có đứa em trai là gay, lúc đó để hiểu rõ tâm tình của Từ Tử Du, anh bỏ không ít thời gian nghiên cứu mấy thứ này.
Về sau, do xác nhận Từ Tử Du là đồng tính luyến ái bẩm sinh mà không phải là bị những người đồng tính luyến ái khác dụ dỗ, Từ Tử Nham bèn từ bỏ ý định uốn thẳng em trai mình.
Dù sao bản tính này không thể nào sửa đổi, nếu bị người khác cố ý dụ dỗ thì may ra còn có thể vặn lại.
Nhưng bẩm sinh thì —— sớm từ bỏ cho rồi.
Mặc dù bình thường Từ Tử Nham không thích xem tiểu thuyết kiểu này, nhưng dù sao đột ngột xuất hiện một quyển sách, rõ ràng là không thuộc về thế giới này, Từ Tử Nham cũng khó tránh khỏi hiếu kì lật sách xem thử.
Quyển sách này không quá dày, Từ Tử Nham tốn chừng ba giờ đã xem xong.
Sau khi xem xong, kết hợp với đoạn ký ức bị nhét vào, Từ Tử Nham hoàn toàn Sparta.
Anh đoán rằng có thể là anh chuyển kiếp, nhưng trăm triệu lần anh lại không ngờ rằng, anh không xuyên vào thế giới huyền ảo mà là xuyên vào một quyển tiểu thuyết.
Ừ, dựa theo nội dung quyển tiểu thuyết, anh miễn cưỡng cũng có thể coi là một trong các nam chính của tiểu thuyết.
Hồi tưởng lại nội dung trong tiểu thuyết, lúc Từ Tử Nham (cũ) còn trên trần thế, anh thầm nghĩ phải dùng hai chữ tồi tệ để bình luận.
Xuất thân trong một thế gia tu chân khổng lồ, thân là con trưởng của trưởng tộc, thiên phú thuộc tính lôi linh căn, việc này đã đủ để khắc họa cuộc sống của người chiến thắng.
Rõ ràng có điều kiện tốt như vậy, người kia cứ năm lần bảy lượt gây khó dễ đệ đệ mình.
Nói tới người đệ đệ này, đúng là một tuồng kịch cẩu huyết cũ xì…
Nội dung chỉ là năm đó cha của Từ Tử Nham có một ‘chân ái’, hai người là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp.
Mà cha của Từ Kiêu ép buộc Từ Kiêu phải cưới mẫu thân của Từ Tử Nham để đạt được nhiều lợi ích hơn cho gia tộc, vị ‘chân ái’ kia thì bị ép đi xa tha hương.
Không ngờ trước khi đi, vị ‘chân ái’ kia lại có một đêm xuân với Từ Kiêu, kết quả là châu thai ám kết, sinh ra đứa con trai tên Từ Tử Dung.
Nếu ‘chân ái’ kia cầm tiền rồi nuôi con đàng hoàng thì coi như không có gì để nói.
Đáng tiếc lòng người tham lam, ‘chân ái’ cầm phí chia tay vẫn không thỏa mãn, còn muốn thông qua đứa con này đoạt lại sủng ái của Từ Kiêu.
Kết quả cuối cùng đó là ‘chân ái’ chết dưới sự tham lam của mình, mà Từ Tử Dung thì bị Từ Kiêu đem về Từ gia nuôi dưỡng.
Theo lý thuyết, với thân phận của Từ Tử Dung hoàn toàn không thể uy hiếp Từ Tử Nham, tìm một nơi hẻo lánh tùy tiện nuôi lớn là được.
Nhưng không biết vì sao Từ Tử Nham (cũ) không thích y, rảnh rỗi là tìm y ngược đãi, còn ám chỉ đệ tử chi thứ của gia tộc đi ức hiếp y.
Mỗi lần thấy tình cảnh như thế trong trí nhớ, Từ Tử Nham lại cảm thấy cực kỳ giận, ngươi nói một đứa bé nhu nhược yếu ớt như vậy, ngươi nhẫn tâm ra tay sao?
Càng làm anh tức giận là trong đoạn giữa ký ức, Từ Kiêu là phụ thân của Từ Tử Nham lại có thể làm như không thấy đứa bé này, căn bản không quan tâm con trưởng cả ngày đi bắt nạt con út, ngay cả khi có một lần Từ Tử Nham (cũ) đẩy Từ Tử Dung chỉ có 10 tuổi vào hang rắn, thiếu chút nữa mất mạng, Từ Kiêu cũng chỉ mắng Từ Tử Nham (cũ) một trận qua loa.
Thời điểm chứng kiến chuyện này, nếu không phải Từ Từ Nham không có khả năng thay đổi sự tình trong trí nhớ, anh ước gì có thể xông lên, cho lão già kia một cái bạt tai.
Phắc! Không thích nó thì đừng có sinh!
Sinh ra hài tử, rồi không cho nó tình thương đầy đủ, thảo nào cuối cùng Từ Tử Dung lại trở nên vặn vẹo, thành ma tu, còn huyết tế toàn bộ Từ gia.
Mặc dù biết Từ gia có rất nhiều người vô tội, nhưng nếu Từ Tử Nham có cơ hội, anh rất muốn nói với Từ Kiêu 2 chữ: Đáng đời.
Mà ngay lúc đó, Từ Tử Nham (cũ) đang ở bên ngoài du ngoạn, nếu không cũng chết chung rồi.
Về sau, Từ Tử Nham (cũ) tìm kiếm Từ Tử Dung khắp nơi để báo thù, nhưng trong quá trình tìm kiếm lại gặp một nam tử tên Bạch Hoa.
Lần đầu tiên thấy Bạch Hoa, Từ Tử Nham (cũ) đã bị vẻ thanh nhã tú lệ của hắn hấp dẫn, bắt đầu điên cuồng theo đuổi hắn.
Nhưng điều làm Từ Tử Nham (cũ) không ngờ chính là khi hắn và Bạch Hoa đã trải qua một phen trắc trở mới có thể bên nhau, hắn mới biết Bạch Hoa đã có hai người yêu, mà hắn là người thứ ba.
Từ Tử Nham (cũ) trải qua thời gian đau khổ cùng rối rắm, không thể quên Bạch Hoa, mà Bạch Hoa vừa rơi lệ vừa nói yêu thương bọn họ sâu đậm.
Nhìn thấy Bạch Hoa không thể dứt bỏ bất cứ tình cảm nào của ba người bọn họ, chỉ có thể đau khổ rơi lệ, Từ Tử Nham (cũ) đau lòng muốn chết.
Hắn không nỡ để Bạch Hoa thương tâm như vậy nên đành nhượng bộ, để hắn và hai người kia cùng chia sẻ Bạch Hoa.
Lúc Từ Tử Nham xem đến đoạn này, mặt mày tái mét.
Giờ phút này, anh mệt đến mức không còn sức mắng chửi.
Tuy rằng anh nghĩ đồng tính luyến ái không tốt lắm, nhưng sẽ không kiên quyết phản đối.
Nhưng cái loại bốn người cùng nhau sinh hoạt quả thực quá đặc biệt, vượt quá giới hạn của anh.
Nếu anh còn có thể trở về thế giới cũ, nhất định phải cảnh cáo Từ Tử Du, gay thì gay đi, nhưng mà nếu mày dám chơi cái trò thế giới 3P tào lao gì đó, anh đây nhất định sẽ đánh gãy chân mày!
Ừ! Đánh gãy ba chân của nó luôn!
“Mẹ nó, không xem nữa, thật là ghê tởm!” Tình tiết phía sau đều là nội dung hạn chế 18+, Từ Tử Nham nhìn mà buồn nôn.
Đặc biệt trong ký ức còn thấy cảnh bốn người kia cùng lăn lộn trên một cái giường, quả thực khiến Từ Tử Nham ước gì có thể xóa bỏ đoạn ký ức kia.
“Thật không thể tưởng tượng nổi, thân là một nam nhân lại nguyện ý cùng người khác chia sẻ người yêu.
Đựu má, thật ghê tởm, đâm vào chỗ người khác đã đâm… Ụa, không được, quá ghê tởm!” Mặt Từ Tử Nham đen thui, làm một thẳng nam thẳng tắp từ đầu đến chân, chuyện này thực sự vượt quá giới hạn chịu đựng của anh.
Từ Tử Nham quyết định đóng quyển tiểu thuyết lại, cũng không xem ký ức trong đầu nữa, anh cảm thấy anh xuyên đến thế giới toàn là gay này đúng là trò đùa ác ý của ông Trời!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...