Dạy Học Hữu Nghị

Đêm mưa.

Theo ánh đèn từ bên ngoài truyền đến, người ta có thể nhìn thoáng thấy cảnh tượng trên hành lang trường học.

Một nam sinh mảnh khảnh đè một nam sinh cường tráng, thân trên trần trụi lên tường mà nồng nhiệt ôm hôn.

“Ưm… ưm…”

Tần Dương bị động tác của Lý Ứng làm cho ngã xuống, lưng dán lên tường. Lý Ứng thuận thế chen vào giữa hai chân đang mở rộng của Tần Dương, một tay chống đất, tay kia đỡ sau đầu hắn, đầu lưỡi hung hăng xâm nhập vào trong khoang miệng. Tựa như muốn dùng động tác mạnh mẽ ấy chiếm đoạt mọi thứ của đối phương.

Gương mặt Lý Ứng ưng ửng đỏ, hơi nhíu mày mà tách ra. Lông mi run run, môi lướt xuống khoé miệng bị nước bọt của hai người thấm ướt, theo cổ đi xuống, hôn lên bờ vai rắn chắc của hắn.

Đầu lưỡi nhấm nháp da thịt nóng bỏng, đôi môi bao bọc lấy một khối thịt, nhẹ nhàng mút vào, liếm láp.

“Lý… Lý Ứng… Cậu đang làm gì vậy…” Ánh mắt Tần Dương có chút mê mang.

Câu hỏi của Tần Dương đã lôi kéo lý trí của Lý Ứng quay về, cậu sực tỉnh, vừa rồi cậu mới làm gì thế này?!

Thật sự là quá muốn chiếm hữu hắn, cũng quá muốn chứng minh sự tồn tại của mình mà không kìm nén nổi xúc động.

Lý Ứng lắc lắc đầu, đuổi những ý nghĩ không trong sáng lành mạnh đang rục rịch ngo ngoe đi, bây giờ vẫn chưa phải lúc làm mấy chuyện này.

Cậu dịu dàng in một nụ hôn lên khoé miệng Tần Dương, nhẹ giọng nói: “Đi với tôi.”

Đại não Tần Dương vẫn có chút mơ hồ. “Đi đâu chứ… Tôi không có chỗ nào để đi… Người đàn ông đó cũng đã bỏ tôi… Bỏ tôi lại một mình…”

Lý Ứng siết chặt tay Tần Dương. “Cậu phải nhớ kỹ, còn có tôi, tôi vĩnh viễn luôn ở bên cạnh cậu.”

“Cậu…” Tần Dương chớp chớp mắt, tựa như đang đánh giá biểu cảm nghiêm túc của thiếu niên trước mặt.

“Đúng vậy, là tôi. Tôi không cho phép cậu nói cậu chỉ còn một mình nữa. Nếu vẫn không muốn chấp nhận sự thật là có tôi luôn ở ngay đây, bên cạnh cậu, tôi sẽ lập tức hôn cậu, hôn đến khi cậu không thể nào quên nổi sự tồn tại của tôi mới thôi.” Lý Ứng mỉm cười, nhìn đôi môi của Tần Dương vừa bị cậu hôn đến đỏ.


“Ưm… Cậu… Lý Ứng…”

Lý Ứng lau đi nước mắt trên mặt Tần Dương, bàn tay có hơi ướt át, từng đợt đau lòng lại dâng trào. Cậu nâng Tần Dương đứng dậy, phủ lại áo khoác của mình cho Tần Dương. Chợt nhìn thấy dấu vết màu hồng do mình tạo ra trên cổ hắn, cậu xấu hổ mà khụ một tiếng, mặt đỏ lên, hơi nghiêng sang hướng khác.

“Tôi dẫn cậu về nhà.”

“Ừm…” Tần Dương ngoan ngoãn đồng ý. Có lẽ thứ lúc này hắn cần nhất chính là một nơi có thể tiếp nhận hắn, cùng với một người để hắn dựa vào.

Lý Ứng đỡ hắn ra khỏi trường học, kêu một chiếc taxi.

Tần Dương dường như không còn cảm thấy tuyệt vọng như trước, nhưng cái mũi vẫn ngẫu nhiên khịt khịt. Mỗi lần nghe thấy hắn cố nén đi tiếng nức nở nho nhỏ, tim Lý Ứng lại quặn đau.

“Cốc cốc”, Lý Ứng gõ vài cái lên cửa. Mẹ Lý bước ra, trông thấy Tần Dương toàn thân ướt đẫm thì hoảng hốt: “Xảy ra chuyện gì vậy? Con có sao không Tiểu Tần?!”

“Một lát con sẽ giải thích, bây giờ đưa cậu ấy vào tắm rửa trước đã.”

“Được được được, mau vào đi mau vào đi!”

Lý Ứng để Tần Dương ngâm mình trong bồn tắm rồi đi xuống lầu, ba Lý và mẹ Lý đều đã nôn nóng chờ sẵn.

Ba người ngồi trên ghế sô pha, Lý Ứng kể cho bọn họ hết những chuyện vừa rồi.

Mẹ Lý nghe mà vành mắt hoe đỏ, “Tiểu Tần thật đáng thương… Đứa nhỏ đó lúc nào cũng vui vẻ lạc quan, tràn đầy năng lượng như thế… Vậy mà gặp phải chuyện…”

“Đúng đó, ai…” Ba Lý cũng thở dài một hơi.

“Mẹ, vậy Tần Dương có thể ở nhà mình không?”

“Cái này còn phải hỏi! Trên lầu hai có một gian phòng trống đó, để mẹ lên dọn dẹp liền.”

Lý Ứng nghĩ nghĩ, “Không cần, cậu ấy ngủ với con là được”


“Vậy cũng tốt, con có thể an ủi tiểu Tần nhiều hơn. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, sáng mai ba mẹ sẽ qua thăm tiểu Tần.”

“Dạ.”

Lý Ứng lên lầu đi về phòng mình, phát hiện Tần Dương đã mặc xong quần áo sạch cậu đã chuẩn bị sẵn, ngồi ở trên giường.

Lý Ứng liền ngồi xuống bên cạnh hắn. “Không sao chứ?”

“Ừm.”

“Tôi vừa nói chuyện với ba mẹ rồi, sau này cậu cứ ở lại đây.”

Tần Dương hé miệng, vừa định nói gì đó rồi lại cúi đầu, “Ừ.”

Hai người yên lặng một lúc, cứ như thế sóng vai ngồi bên nhau.

Tần Dương đột nhiên mở miệng: “Trước kia tôi rất hận lão già đó, lão thường xuyên đánh hai mẹ con tôi, mẹ tôi cũng vì thế mà đau ốm rồi qua đời. Có lẽ do tuổi tác ngày càng cao, tính cách thô bạo của lão ta cũng dần thay đổi, tôi với lão ở chung không tính là hòa hợp lắm nhưng cũng không có vấn đề gì…”

Lý Ứng lẳng lặng mà nghe Tần Dương kể lại quá khứ của hắn, từ lúc hắn còn nhỏ xíu cho đến bây giờ.

“Haiz… Nói ra hết với cậu xong, trong lòng tôi cũng thoải mái hơn nhiều, không còn khổ sở như trước đây nữa.”

Nhìn thấy sắc mặt Tần Dương thật sự đã khá lên, Lý Ứng cười cười, “Vậy là tốt rồi.”

“Dù sao cũng không thể phiền muộn mãi được, nhưng tôi cảm thấy thật may mắn khi có cậu ở đây, Lý Ứng…” Tần Dương quay mặt sang, nhìn thẳng vào Lý Ứng, “Cậu là một người tốt.”

Trái tim Lý Ứng nảy lên một cái. Ngay lúc cậu cho rằng Tần Dương chỉ đang phát thẻ người tốt cho cậu, Tần Dương lại nói tiếp: “Vừa nãy lúc ở trường học, có phải cậu hôn tôi không?”

“……” Lý Ứng bình tĩnh mà đẩy kính trên mũi, gật đầu: “Phải.”


“…… Sao cậu lại hôn tôi?”

“Hôn an ủi.”

“Hả?”

“Lúc ấy cậu khóc rất nhiều, mà biện pháp an ủi hiệu quả nhất chính là ôm với hôn.”

Tần Dương gãi gãi đầu, thật ra lúc ấy hắn đang buồn muốn chết, Lý Ứng hôn hắn như thế nào hắn đã quên hết trơn, cho nên cũng không định để ý nhiều, “À…”

“Vậy… Lúc đó cậu có cảm giác gì?”

“Cảm giác?”

“Lúc tôi hôn cậu ấy.”

“A? Tôi không nhớ rõ lắm. Hình như có chút mềm mềm dính dính.”

“……”

“Miệng bây giờ vẫn hơi tê.”

“……” Lý Ứng đứng lên. “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cậu ngủ trước đi, tôi tắm một chút rồi ra.”

“Ừ ~” Tần Dương cười hắc hắc với Lý Ứng.

Tần Dương nằm trên giường, tươi cười dần mất đi. Lúc ở một mình vẫn không thể không nghĩ tới một số chuyện… Cảnh tượng cha kế qua đời.

Lại nghĩ tới hắn chỉ còn một mình côi cút…

Hắn cuộn tròn cơ thể, khịt mũi một cái, đôi mắt đã cay xè. Dụi dụi mắt, nén cho nước mắt quay ngược trở lại, trước đó mày còn khóc chưa đủ sao? Nước mắt đàn ông không thể dễ dàng rơi!

Hơn nữa… Vẫn còn Lý Ứng!

Lý Ứng… Lý Ứng thật là tốt…

Nghĩ đến việc Lý Ứng có biết bao nhiêu bao dung lẫn quan tâm mình, Tần Dương lại muốn khóc. Khóc vì cảm động. Người anh em này đúng là…


Nghĩ Lý Ứng thật tốt xong, Tần Dương cũng chìm vào giấc ngủ, lúc mơ mơ màng màng lại có một số hình ảnh bắt đầu hiện rõ lên.

Đêm mưa, thiếu niên kia đã mạnh mẽ dùng đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng hắn, lại quấn lấy đầu lưỡi hắn như thế nào…

Tần Dương đột nhiên mở mắt ra.

Mới vừa rồi là…

Cái này… Kịch liệt đến như thế?

Không… Không thể nào…

Nhưng cảm giác môi lưỡi giao nhau thật sự quá mãnh liệt…

Tần Dương cảm thấy khoang miệng có chút nóng bỏng, phảng phất như vẫn đang cùng thiếu niên kia hôn môi.

Mặt Tần Dương nóng lên.

Ưm… Không thèm nghĩ không thèm nghĩ… Chỉ là hôn an ủi mà thôi…

Lý Ứng tắm rửa xong, ngồi lên giường. Vừa rồi khi Tần Dương hỏi cậu về nụ hôn đó, trong nháy mắt cậu đã tính ngả bài. Nhưng nghĩ kỹ lại thì hắn vừa mới đối mặt với một chuyện quan trọng, thật sự là không nên nói ra. Chỉ sợ đầu hắn xử lý không kịp quá nhiều vấn đề lớn, lại quay sang đối phó với mình, như vậy cậu sẽ rất bất lợi.

Hơn nữa vất vả lắm mới khiến hắn ở lại bên mình, còn chưa xác định được tình cảm của hắn mà đã tuỳ tiện thổ lộ, nói không chừng hắn sẽ chạy luôn. Quả là một nước đi sai lầm.

Không sao hết…

Cậu xoa xoa đầu Tần Dương. Đã ngủ chung như vậy, sắp tới bọn họ sẽ có thêm nhiều thời gian, càng có thêm nhiều cơ hội… Không vội…

Cậu vẫn luôn là một người kiên nhẫn.

Lý Ứng cúi xuống hôn một cái lên gương mặt Tần Dương.

“Ưm…” Tần Dương dường như ngủ không yên giấc, bị đánh thức, hắn mơ hồ nhìn về phía Lý Ứng. “Ưm… Lý Ứng… Cậu lại hôn tôi… Lần này là hôn gì nữa…?”

Lý Ứng nhẹ nhàng mỉm cười: “Hôn chúc ngủ ngon.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui