“Ưm…” Lý Ứng mở mắt ra, thấy Tần Dương ngồi bên cạnh.
“Dậy rồi sao?”
“A…” Lý Ứng nhìn quanh phòng học, không còn một ai khác. Ngoài cửa sổ có chút nắng hoàng hôn buông xuống, lại nghe tiếng đá banh từ sân thể dục vang lên.
“Cậu ngủ hết buổi chiều.” Tần Dương híp mắt nhìn Lý Ứng.
“Thật sao…?”
“Đương nhiên là thật! Cậu bị mấy đứa con gái ngắm hết cả buổi luôn đó có biết không!”
“…?”
“Giờ học còn đỡ, chứ lúc tan học thì khủng khiếp thôi rồi. Cả đám bu nguyên một vòng nhìn chằm chằm cậu, mấy đứa bên lớp khác cũng qua, còn kêu cái gì mà người đẹp ngủ trong rừng.”
“A…”
“Mà lạ nhất là thầy giáo đó! Ổng vậy mà khẳng định đêm qua cậu thức khuya học bài nên hôm nay mới mệt mỏi như vậy, còn kêu tụi tôi phải noi gương, hứ.” Tần Dương khinh bỉ mà hừ một tiếng.
Lý Ứng nhẹ nhàng cười.
“Thật không thể tưởng tượng được có ngày cậu cũng như vậy. Thấy sao hả, có phải hay ngủ trên lớp đặc biệt ngon không~?” Tần Dương chớp chớp mắt nhìn Lý Ứng.
“Ừm… Cũng không tệ.”
“Ha ha, lần sau tôi phải thu phí mới được, không thể để cho tụi nó coi free. Một lần xem mỹ nhân ngủ lấy 10 đồng!”
Lý Ứng vẫn đang cười, cậu cảm thấy nói chuyện với Tần Dương là một việc rất thú vị, cũng thật thoải mái. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Tần Dương, nhẹ giọng hỏi: “Cậu vẫn luôn đợi tôi…?”
“Đúng vậy, may mà trời vẫn chưa tối. Đi, chúng ta đi về nhà.”
“Được.”
Lý Ứng liền dọn dẹp một chút, cùng Tần Dương rảo bước trên đường.
“Tần Dương, hôm nào rảnh đến nhà tôi chơi đi, ba mẹ tôi rất muốn gặp cậu.”
“Hả?” Tần Dương giật mình kêu lên một tiếng, “Chưa gì đã ra mắt ba mẹ rồi!”
Câu này của hắn có chút buồn cười, Lý Ứng khẽ phụt ra tiếng, “Đúng vậy, bọn họ thật sự muốn xem con dâu nhà mình là người như thế nào đó.
“A, thật không ngờ mọt sách nhà cậu cũng biết nói chơi ~!”
“Ha ha…”
“Được thôi, tôi thì không thành vấn đề, cũng rất muốn tham quan coi nhà cậu ra sao. Hay thứ sáu tuần này đi, lúc tan học?” Tần Dương vẫn luôn thích la cà bên nhà bạn bè hắn.
“Được, bọn họ đều rảnh, thứ sáu tuần này đi.”
Hai người chỉ đi chung một đoạn đường ngắn, lúc sau thì mỗi người rẽ một bên.
Mấy ngày tiếp theo, cứ đến thời gian nghỉ giữa giờ, Tần Dương đều sẽ đến hỏi bài Lý Ứng. “Ha ha, hôm trước chọc thầy toán thiệt là vui quá đi mà. Cậu cũng thấy đó, cái mặt ổng cứng đơ luôn, buồn cười hết sức ~ Tôi còn muốn làm như vậy thêm mấy lần nữa ~”
Lý Ứng dung túng mà cười, “Nhưng về sau cậu cũng phải cố gắng học tập, không thể để mỗi lần kiểm tra đều dưới trung bình được.”
Lý Ứng cảm thấy làm bạn bè cần nỗ lực giúp Tần Dương nâng cao thành tích.
“Bước này cậu nói kỹ hơn đi, tôi không hiểu.”
“Được.”
Lý Ứng kiên nhẫn mà giảng bài cho Tần Dương. Cậu nhìn thấy Tần Dương sát lại cực gần với mình, từng đường nét trên gương mặt thật nghiêm nghị. Hắn hơi nhíu mày, như là đang nỗ lực tiêu hóa từng từ từng chữ của cậu, mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm chỗ ngòi bút đang chỉ tới.
Cả người đều toát ra vẻ chuyên chú.
“A, thì ra là như thế! Tôi hiểu rồi!” Tần Dương ngẩng đầu, hưng phấn mà bảo Lý Ứng, nhưng đợi nửa ngày Lý Ứng cũng không trả lời. “Ê cậu tiếp tục đi, nhìn tôi làm gì?”
“…Hả? Ờ…” Lý Ứng mất một hồi đường nhìn mới trở lại trên trang giấy, yết hầu có chút khô, cậu che dấu mà khụ một tiếng, “Ơ, kế tiếp là…” Đại não chớp mắt xuất hiện lỗ trống, thiếu chút nữa xem không hiểu công thức trong bài.
Một đề nữa đã được giải xong.
“Chà, cậu quá lợi hại! Thật sự là nói tới đâu hiểu tới đó, từng bước một đều phân tích rất chặt chẽ! Tôi thấy cậu giảng còn hay hơn thầy giáo nhiều! Học dốt như vầy mà cũng bị cậu làm cho thông suốt, đúng là siêu cấp lợi hại.”
“Ừm…” Lý Ứng hơi cúi đầu, không biết vì sao gương mặt cứ nong nóng. Cậu không dám tay áp lên để xác minh, chỉ nỗ lực làm trái tim đang đập loạn kia ổn định. Cậu cười với Tần Dương một cái, “Thật ra là do khả năng phân tích của cậu không tệ, tôi cảm thấy cậu rất thông minh.”
“Hả?!” Tần Dương bối rối mà kêu lên một tiếng, gãi gãi đầu, “Tôi học dở như vậy, thông minh cái gì chứ…” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, đôi mắt nhìn sang hướng khác.
Lý Ứng nheo nheo mắt, nhìn gương mặt Tần Dương đã có chút hồng.
Bạn bè trong lớp chứng kiến cảnh học sinh giỏi Lý Ứng dạy học sinh dở Tần Dương suốt mấy ngày hôm nay.
Một hai nữ sinh liền lấy hết can đảm, hỏi: “Bạn học Lý Ứng! Bài này… Cậu chỉ cho tụi mình được không?” Nói xong cúi người một cái thật sâu.
Lý Ứng kinh ngạc, vậy mà lại có người chủ động tới hỏi bài mình, chẳng qua tư thế này cũng hơi quá…
“Được.” Cậu cầm lấy cuốn vở của bạn nữ, nhìn nhìn. “Ừm…” ngẫm nghĩ một chút, “Đề cơ bản là thuộc dạng này…”
Hai cô gái thực chất chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Ứng suốt một buổi.
“Cảm ơn!” Hai bạn nữ lại cúi người một cái.
Những người khác thấy thái độ của Lý Ứng đối với hai nàng dường như chẳng lạnh lùng như lời đồn đoán, lại lấy hết can đảm bắt chuyện với Lý Ứng sôi nổi, phần lớn đều là nhờ cậu chỉ bài.
Chỉ phút chốc sau, bên cạnh Lý Ứng vây không ít người.
Lý Ứng thật kiên nhẫn, giải đáp tất tần tật mọi vấn đề của các bạn.
Mãi cho đến lúc tan học, vẫn có mấy người đứng xung quanh.
Lý Ứng ngẩng đầu, lướt qua bả vai bọn họ, nhìn thấy trên bục giảng là Tần Dương đang nghiêng người dựa tường, mỉm cười nhìn cậu.
Nụ cười của hắn có tán thưởng, có mừng vui, cũng có chút cưng chiều.
Tóm lại, Lý Ứng cảm thấy rất đẹp.
Nhưng cậu không nghĩ hắn cách mình xa đến vậy…
Lý Ứng chợt đứng lên, muốn cùng Tần Dương về nhà. Lại nhìn thấy Tần Dương xua xua tay, dùng ngón cái trỏ về phía cửa, ý bảo tôi về trước.
Lý Ứng vội mở miệng muốn kêu Tần Dương, bước chân ra định đuổi theo hắn, mà những người bên cạnh đã bao vây lấy cậu.
Cậu chậm rãi khép miệng, lại ngồi xuống, nhìn sách vở mà ngơ ngẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...