Thành phố về đêm vẫn luôn nhộn nhịp như thế. Con người ta vẫn sống hối hả trong cái vỏ bọc hào nhoáng, hoặc bẩn thỉu, hoặc bình dị của mình. Hắn vẫn sống như thế, bọc mình trong lớp ""áo khoác"" giả tạo nhìn mọi thứ xung quanh, bởi hắn sợ đem con người thật của mình ra phơi bày trước ánh sáng sẽ khiến người ta chán ghét, khinh bỉ.
Hắn là gay, trời sinh là gay đã khiến hắn vạn kiếp bất phục vậy mà còn bắt hắn thuần 0. (1: chủ công; 0: chủ thụ). Không ít lần hắn đấu tranh, tự huyễn hoặc chính mình rằng hắn không phải 0, hắn cũng có thể làm 1 nhưng tất cả chỉ là vô ích. Vì thế hắn chọn sống trong cô độc, trở thành một người chán ghét tình yêu.
Và từ khi hắn nhìn rõ giới tính của mình đến nay đã mười năm rồi, hắn vẫn là một người đàn ông độc thân 28 tuổi, đẹp trai, phong độ nhưng lãnh cảm. Hắn có một sự nghiệp thành công nhưng cô độc. Hắn có một cuộc sống xa hoa nhưng lẻ loi. Hắn không biết phải tìm sự yên ổn của mình nơi đâu nữa, hắn muốn hòa mình vào thế giới "đồng chí" bao la đầy màu sắc kia những hắn vẫn sợ, vẫn ghê tởm chính bản thân mình.
Louis Building — tập đoàn Louis với 98 tầng cao chót vót, là nơi tập trung tinh anh tài giỏi trong giới tài chính. Hắn đã làm việc ở đây được 6 năm với thành tích xuất sắc và bò lên được chức trưởng phòng kế hoạch — một chức vụ béo bở với mức lương và tiền thưởng mà ai cũng ao ước.
Trong căn phòng sang trọng, với hai màu chủ đạo đen và xanh đen, hắn đang vùi đầu vào mớ hồ sơ cao ngất ngưỡng. Sắp tới công ty sẽ mở rộng đầu tư sang lĩnh vực bất động sản, nhà hàng — khách sạn nên phòng kế hoạch của hắn đã tăng ca ba ngày liên tục, mà hắn đã 20 tiếng chưa được ngủ. Hắn ngã ngửa ra ghế, đôi chân mày nhíu chặt lại vì đau đầu. Nhớ đến cú điện thoại ngày hôm qua của mẹ, hắn lại càng đau đầu hơn nữa: "Thiên Diệc, cuối tuần này con về nhà một chuyến. Mẹ đã hẹn bác Mỹ Hoa dắt theo con gái cho con làm quen. Con cũng đến tuổi lấy vợ rồi, nhanh nhanh lấy vợ còn cho mẹ ẵm cháu..."
Thiên Diệc khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa, thật buồn làm sao nếu mẹ hắn biết hắn chỉ có thể nằm sấp mà tìm khoái cảm, đã như thế thì làm sao có cháu cho bà bế được.
-Trưởng phòng, cà phê và tài liệu anh cần — giọng trợ lý kéo hắn về với hiện thực. Liss là một cô gái có năng lực, đã làm việc với hắn được hơn 1 năm mà chưa bị đổi, bởi cô rất nghiêm túc trong công việc, chưa bao giờ dùng ánh mắt câu dẫn hắn như các trợ lý trước nên hắn đối với cô tín nhiệm hơn người khác rất nhiều.
-À, công ty vừa thông báo, tuần sau chủ tịch bên tập đoàn chính sẽ về đây thị sát từng bộ phận trước khi bắt đầu kế hoạch mở rộng — Liss nói.
-Chủ tịch? Ông Micheal à?
-Không ạ, nghe nói là cháu ruột ông ấy.
-Ồ, tôi biết rồi, cũng không còn sớm nữa, cô cũng tan sở đi thôi. Dạo này cô cực khổ rồi.
Liss cười khẽ:
-Sao cực bằng anh, anh cũng đừng quá sức, tôi đi trước!
-Tạm biệt!
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh. Chắc hắn cũng nên về sớm một tý, đầu óc đã căng ra như dây đàn rồi. Quyết định thế nên hắn cũng không miễn cưỡng bản thân, cầm áo khoác trên ghế, hắn khóa cửa phòng rồi đi về.
————-o0o————
Thành phố đêm vẫn tấp nập lộng lẫy như thế. Hắn nhìn mọi thứ đã thay đổi xung quanh mình mà buồn man mác, tìm nơi đâu một người có thể dung nạp con người hắn đây. Hắn lái xe đến con đường xa hoa nhất thành phố, dạo quanh quất để tìm nơi giấu mình.
Angel Eyes — club bar nổi tiếng nhất thành phố này bởi sự sang trọng, nơi chứa đựng mọi thành phần, mọi tầng lớp. Là nơi mà hắn hay đến để xả stress và tìm niềm vui. Giờ này bar không đông lắm, khoảng đến hai giờ sáng mới là giờ cao điểm. Hắn tìm cho mình một góc, cùng một cốc chivas đậm đà. Đôi mắt đánh giá từng người đang nhảy nhót. Hắn không sống buông thả, cũng chưa bao giờ phô bày dục vọng của mình trước bất kỳ ai. Hắn đã từng thử cảm giác "tình một đêm" nhưng đến khi lâm trận, nhìn ""thứ đó"" của đối phương chỉ khiến hắn buồn nôn, vậy là đến giờ - hắn 28 tuổi và hắn vẫn là trai tân. Có nhiều ánh mắt sáng rực đang chiếu thẳng về phía hắn, nhưng hắn chỉ thấy ghê tởm và muốn tránh thật xa.
-Hey chàng trai, sao anh ngồi đây một mình thế?
Thiên Diệc nâng mắt nhìn dáng người bốc lửa của cô gái trước mắt, dáng đẹp người cũng đẹp nhưng nếu hắn là một thằng đàn ông chính hiệu thì đã không ngại ngùng gì lao đầu vào, tiếc là không phải nên hắn chỉ cảm thấy rất phiền.
-Làm ơn tránh xa tôi ra một chút, cô thật thối!
Hắn ghét cay ghét đắng cái mùi nước hoa nồng nặc khiến hắn thở không nổi này. Mặc kệ cái gọi là lịch thiệp, ga lăng chó má gì đó, lúc này hắn chỉ muốn ném cô ta thật xa. Cô gái trợn mắt nhìn hắn như thấy quỷ.
-Anh...anh...
-Nhanh chút đi! Tôi sắp nôn đến nơi rồi... - Hắn che mũi xua tay.
Cô ta tức đến run rẩy, bên cạnh chợt vang lên tiếng cười trầm thấp khiến hắn chú ý. Cô ta tức tối trừng mắt thêm một cái rồi ngoe nguẩy bỏ đi, hắn quay sang bên cạnh, tiếng cười đó thật dễ nghe.
Đó là một gương mặt vô cùng đặc biệt, đẹp rạng ngời. Vì anh ta ngồi ở một nơi rất tối nên hắn không thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt kia, hắn chỉ biết anh ta có một đôi mắt rất đẹp. Anh ta nhích người ra một chút để hắn thấy rõ — một gương mặt góc cạnh, sắc nét của người phương Tây, thân hình cũng cao lớn nhưng hoàn hảo vô cùng. Hắn có thể cảm nhận bên dưới lớp quần áo đó là một thân hình với những cơ bắp tràn đầy sức mạnh, chúng làm hắn thở không xong.
Lần đầu tiên trong đời có ai đó khiến hắn xúc động đến vậy, run rẩy cả linh hồn sâu thẳm bên trong. Đôi mắt ấy vẫn chăm chú nhìn hắn như một con báo đen thấy được con mồi của mình...
Lai An chăm chú nhìn chàng trai có gương mặt xinh đẹp bên cạnh. Khứu giác của loài động vật ăn thịt cho anh biết cậu ta là gay — nhưng mà gay thì có nhiều dạng — như cậu ta thì là dạng người chỉ có thể nằm dưới cả đời. Mặc dù cậu ta che giấu rất tốt nhưng không thể qua mắt được một kẻ từng trải như anh. Lai An khẽ nhếch lên một nụ cười vui sướng, đêm nay sẽ rất dài a...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...