Cảnh phồn hoa đã tàn, trên đầu cành chỉ còn lưu lại những chiếc lá úa và những đoá hoa khô héo, nhẹ nhàng run run trong gió lạnh.
Khí trời se lạnh, từng cơn gió rét buốt mang theo hơi thở lạnh lẽo của mùa đông.
Vũ Lâm kéo chặt áo, nhịn không được co rúm người. Mùa thu ở quốc gia phương bắc vừa hiu quạnh lạnh lẽo như băng cùng bi thương khiến người ta không chịu nổi.
“Tỷ tỷ, trời lạnh như thế sao còn ở nơi này, cũng không mặc thêm y phục?” Một kiện áo choàng thật dày khoác lên người, thanh âm mềm nhẹ kia mang theo vẻ thân thiết, khiến lòng người ấm áp.
Quay đầu, nhìn vào đôi mắt hàm tình kia, trong suốt như hồ nước xuân, có thể thấy hình ảnh mình trong ấy, tiều tuỵ khô héo.
“Thanh Y!” Nhẹ nhàng gọi tên nàng, tuỳ ý để cho chiếc áo choàng của Thanh Y siết chặt mình hơn nữa.
“Tỷ tỷ, người gầy quá.” Đôi tay mảnh mai của Thanh Y bao lấy tay nàng, cổ tay kia đã gầy ốm đến lộ ra xương cốt, như thể chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể khiến nó vỡ vụn. Nàng tinh tế mơn trớn các đốt ngón tay hiển lộ rõ ràng kia, thực không nỡ!
“Thật sao?” Vũ Lâm vô lực mỉm cười, độ ấm trong lòng bàn tay Thanh Y vẫn ấm áp như khi ấy, như thể nàng không có sinh mệnh, tựa một đoàn lửa vĩnh viễn thiêu đốt, chỉ cần tới gần là có thể không cần chịu đựng thứ lạnh lẽo tận xương thời thời khắc khắc cùng nỗi tịch mịch thấm nhập nội tâm.
“Tỷ tỷ, có khá hơn chút nào không?” Thanh Y tựa vào thân thể nàng, vươn tay ôm chặt lấy nàng, không để chút gió lạnh nào thâm nhập.
“Tốt hơn nhiều.” Khoảnh khắc ấy, lòng Vũ Lâm thực ấm áp. Chưa từng có ai đối diện với nàng như vậy, thậm chí ngay cả ở cái tuổi có thể đương nhiên không kiêng nể gì hưởng thụ sự sủng ái của mọi người ngày thơ bé, trong kí ức nàng cũng chỉ có những gương mặt uy nghiêm lạnh như băng. Cảm giác ấm áp cùng thứ thân thiết vô cùng này khiến nàng có chút không thích ứng được.
Nàng quay đầu nhìn về phía hồ sen đã trống không chẳng còn sót lại chút gì, nơi đó đã được người hầu dọn rửa sạch sẽ, ngay cả chút lá khô tàn úa cũng không có, hồ nước tĩnh mịch, tử khí trầm trầm ngước nhìn thiên không.
“Tỷ, đã từng tới Giang Nam chưa?” Thanh Y cũng học bộ dáng nàng, nghiêng người dựa vào cột đình, đột nhiên mở miệng.
Vũ Lâm bị cắt ngang dòng suy nghĩ, phục hồi tinh thần. Giang Nam? Cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nàng lắc đầu. Đó không phải là điều một người tuân thủ nữ tắc nên nghĩ tới. Đời này nhất định sẽ giống như hoa cỏ quý báu nơi hoa viên kia, cắm rễ thật sâu nơi căn phòng hoa lệ này, ngay cả khi đoá hoa héo tàn cũng phải rụng ở nơi đây, không thể đi đâu.
“Giang nam hảo,
Phong cảnh cựu tằng am.
Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa,
Xuân lai giang thủy lục như lam.
Năng bất ức Giang Nam?”
Thanh Y nhẹ nhàng ngân nga một bài thơ, là thứ thổ ngữ nồng hậu chất phác mềm mại mà ấm áp, mơ hồ như thể nỉ non trong giấc mộng.
“Là cái gì?” Vũ Lâm bị hấp dẫn, nghiêng mặt qua hỏi.
Thanh Y cô đơn đáp: “Là Giang Nam.”
“Nữ tử nơi ấy đều xinh đẹp như ngươi sao?” Vũ Lâm đột nhiên hỏi.
Thanh Y hơi ngẩn người, nhịn không được đỏ mặt. Lời này không phải đùa giỡn lỗ mãng, mà là thiệt tình ca ngợi, giản đơn mà lại đủ khiến một nữ nhân kiêu ngạo. Có đôi khi lời nói hoa lệ dài dòng lại chỉ gợi nên chán ghét, đạm mạc mà lại có thể khiến người ta vui vẻ đến tận đáy lòng. Ở địa phương kia, biết bao nam tử đã từng phủ phục trước mỹ mạo cùng sự ôn nhu cố ý của nàng, hằng hà tiếng khen ngợi như thể mưa hoa phóng tới, nhưng mà, nữ tử trước mắt nàng lại bất đồng, những lời ấy thực sạch sẽ, không nhuốm chút sắc dục khiến người ta buồn nôn, mà ngược lại chỉ khiến người khác thoải mái.
“Nữ tử nơi ấy càng thêm xinh đẹp.” Thanh Y cúi đầu, xa xăm đùa nghịch mái tóc dài của mình.
“Ta nghĩ sẽ không, chẳng thể nào có ai xinh đẹp hơn ngươi, như nước vậy. Ngươi biết không, lúc ngươi đi ra từ phía sau bức rèm, ta thật sự đã tưởng là tiên nữ hạ phàm đó?” Vũ Lâm cười lên tiếng, mây đen ẩn giữa đôi mày tan biến.
“Tỷ tỷ, chờ chúng ta có cơ hội cũng đi Giang Nam, được chứ? Tìm một nơi có sông có núi, xây một căn nhà, bên ngoài có liễu xanh còn có hoa, ở sau nhà trồng một vườn rau nho nhỏ……” Thanh Y cao hứng phấn chấn miêu tả giấc mộng của nàng, giấc mộng vẫn mãi chôn giấu nơi đáy lòng cho tới bây giờ chưa từng nói với ai, đôi mắt như nước loé lên ánh sáng, rực lên như ánh sao.
Lòng Vũ Lâm cũng kích động, nhưng mà, nàng chỉ cho rằng đó là ảo tưởng, đó là thứ tương lai hư vô, giống như biết bao tâm nguyện mà những thần tiên bằng bùn đất đã hứa hẹn trong lời trưởng bối vẫn nói, bất quá chỉ là tự an ủi chính mình, chỉ cầu tâm an. Mà Thanh Y ở trước mặt nàng lại giống một tiểu cô nương đầy ngây thơ cùng xúc động, chìm đắm trong giấc mộng của mình, hạnh phúc khiến người ta đố kỵ.
Nàng lẳng lặng lắng nghe, ôn nhu nhìn Thanh Y, mỉm cười.
Một giấc mộng thật mỹ lệ. Nàng thở dài dưới đáy lòng. Còn chính mình sẽ ở nơi nào? Có lẽ sớm biến mất ở một nơi vĩnh viễn không tìm thấy.
“Tỷ tỷ, người cảm thấy đây chỉ là ảo tưởng phải không?” Thanh Y đột nhiên biểu tình đoan chính nhìn nàng, giọng điệu nghiêm túc khiến Vũ Lâm giật mình, ánh mắt kia như thể xuyên thấu nỗi sợ hãi của nàng mà nhìn thẳng vào đáy lòng, chút hâm mộ cùng ghen tỵ, hy vọng xa vời, còn có thứ ý tưởng thoáng qua không nên có.
Vũ Lâm chột dạ cúi đầu, tránh né tầm mắt nàng. Cúi đầu thấy đôi chân hai nàng kề sát nhau, mười ngón tay quấn quýt, khó trách vừa rồi dĩ nhiên lại không cảm giác được chút lạnh lẽo nào.
“Ta cũng biết, chỉ là……” Thanh Y nghiêng đầu tựa lên vai Vũ Lâm, vùi mặt thật sâu vào mái tóc nàng.
Nàng không khóc, Vũ Lâm cảm thụ được hô hấp người kia vẫn vững vàng như cũ, chính là cỗ đau thương kia như thể toả ra từ xương cốt nàng, khiến người ta cảm giác chỉ cần hít vào thứ không khí vô hình ấy sẽ khiến người ta muốn khóc.
“Nghe nói nơi đẹp nhất ở Giang Nam chính là Tây Hồ, lúc mùa xuân cỏ non trải dài chim bay thẳng cánh, làn nước hồ êm ái như thể sóng mắt tình nhân. Một nơi đẹp đẽ như thế, ta nhất định phải tới một lần. Nếu có thể ở nơi ấy ngày ngày nhìn sơn thuỷ, ngươi nói có phải sẽ thành thần tiên trốn nhân gian không? Chúng ta……” Lúc Vũ Lâm nói những lời ấy, ánh mắt Thanh Y ánh lên kinh ngạc, sau đó lại phủ đầy hơi nước.
Vũ Lâm thực giản đơn, cùng nữ tử kia dệt nên một giấc mộng đẹp, trong mộng có mùa xuân Giang Nam.
Hết chương 4
——— ——————
1. Câu thơ trích trong vở kịch “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ, màn 10 “Kinh mộng”
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên.
Thử tâm lạc sự thuỳ gia viện
Dịch:
Ngày từng ấm áp đẹp tươi như thế
Lòng người tưởng thưởng đã lạc vào sân ai!
2. Bài “Ức Giang Nam” – Bạch Cư Dị
Dịch:
Giang Nam đẹp
Phong cảnh vốn thật quen.
Nắng lên hoa sóng hồng tựa lửa,
Xuân về sông nước lặng xanh trong,
Chẳng nhớ Giang Nam sao?
nguồn: thivien
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...