Tuyết đã ngừng đột nhiên lại bắt đầu rơi. Hoa tuyết phi vũ đầy trời, rơi xuống tích một lớp thật dày trên mặt đất. Hai bóng người ôm chặt nhau đi trên đường như thể mang trên mình bụi trần của cả thế gian, giữa thế giới trống trải này lại hiển hiện nhỏ bé đến vậy.
Tuyết đọng rất dày, chân đạp trên tuyết không nhìn thấy hài đâu. Cả một đường đi, hai đôi chân loạng choạng in trên nền đất, hoảng hốt sợ hãi như chính chủ nhân của nó vậy.
Thanh Y nắm chặt tay Vũ Lâm, cho dù lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, tay phải bởi dùng quá sức mà hơi co rút, nhưng mà, khí lực nàng vẫn lớn như vậy.
Vũ Lâm để nàng tuỳ ý làm đau tay mình, Thanh Y không bó chân, nên cước bộ đương nhiên lớn hơn nàng, mà tam tấc kim kiên của mình chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân nàng, đành cắn răng đi theo.
Hai người dồn dập thở dốc, các nàng không biết mình đã đi qua bao nhiêu con đường, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là mau chóng rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở lại.
“Vũ Lâm, kiên trì nhẫn nại!” Thanh Y quay đầu, tuyết phản xạ ánh sáng xanh trắng, không thấy rõ sắc mặt Vũ Lâm, nhưng tay nàng nằm trong tay mình, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể xác định nàng vẫn an toàn không việc gì về bên mình. Nhưng mà, nàng không nhìn rõ biểu tình trên mặt người kia, đầy thống khổ nén nhịn.
Vũ Lâm dùng sức nắm tay nàng, nói: “Không có việc gì, chúng ta đi mau.”
“Ah!” Lảo đảo một cái, Vũ Lâm ngã thật mạnh, Thanh Y cũng bị kéo ngã. Nàng cố gắng đi tới bên cạnh Vũ Lâm, ôm lấy người kia. Nương theo chút ánh sáng mờ nhạt, Thanh Y thấy rõ khuôn mặt đầy mồ hôi cùng đôi môi dưới bị cắn nát vương đầy máu của Vũ Lâm.
“Lâm nhi, nàng…”
Vũ Lâm lắc đầu, trấn an Thanh Y: “Ta không sao, chúng ta tiếp tục đi.” Làm bộ muốn nhỏm dậy, giãy dụa đứng lên. Thanh Y ôm thân thể kiên cường chống đỡ của Vũ Lâm, rốt cuộc không kiềm được nước mắt: “Lâm nhi, bỏ đi, chúng ta nghỉ ngơi được không? Chân của nàng đều như vậy rồi.” Thanh Y đau lòng nâng đôi chân bị bó của Thanh Y trong tay, đôi giày ướt đẫm gần như hỏng rồi.
Thanh Y gian nan cõng Vũ Lâm trên lưng, thân thể chính mình cũng gần kiệt sức, nhưng mà, một cỗ lực lượng vẫn khiến nàng chống đỡ. Nàng không để ý đến lời phản đối của Vũ Lâm, cõng nàng đến dưới tàng cây, phủi tuyết trên tảng đá đi, tựa vào nhau, ôm lấy, sưởi ấm lẫn nhau giữa đêm tuyết lạnh, dùng hơi ấm của hai người trao cho mình và cả đối phương dũng khí để sống sót.
Vũ Lâm dựa vào Thanh Y, im lặng ôm. “Chúng ta tự do rồi.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Uhm.” Thanh Y vùi đầu lên vai Vũ Lâm, dòng lệ nóng hổi theo cổ Vũ Lâm, thấm vào áo nàng. “Nhưng mà, cái giá thực quá đắt.” Thanh Y nức nở nói.
Phân thống khổ ấy khiến lòng nàng rét lạnh, khiến nàng càng dùng sức ôm người trong lòng, muốn xác định lần nữa nàng vẫn ổn, vẫn thuộc về mình.
Nỗi vui sướng khi được tái sinh cùng nỗi bi thương khi mới trải qua đau khổ khiến hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Thân thể lạnh như băng không còn cảm giác, lúc ánh dương chiếu lên người Thanh Y, nàng hơi cảm thấy chút ấm áp. Cử động thân thể, lại phát hiện người trong lòng còn say ngủ.
Suốt mấy ngày qua, lần đầu tiên nàng nở nụ cười. Nàng hôn nhẹ, cọ cọ lên khuôn mặt đầy sẹo của Vũ Lâm, nói: “Lâm nhi, chúng ta lập tức có thể trở về Giang Nam, cùng nhau đón lễ mừng năm mới, người một nhà mặc y phục đỏ thẫm xem pháo hoa, nàng nói được không?”
Vũ Lâm không trả lời, nhưng hô hấp suy yếu khiến Thanh Y cảm giác không ổn lắm. Nàng khẩn trương sờ lên trán Vũ Lâm, hơi nóng trên trán khiến trái tim nàng đột nhiên ngừng lại.
“Vũ Lâm! Không, tỉnh tỉnh, xin nàng tỉnh lại. Đừng ngủ, giờ đừng ngủ được không?” Thanh Y đỡ Vũ Lâm, sợ nàng cứ như vậy mà ngủ mất, không bao giờ mở mắt ra nhìn mình nữa.
Lông mi Vũ Lâm hơi run rẩy, đôi mắt khẽ hé mở, nhẹ nhàng nói: “Ta mệt quá, để cho ta ngủ một lát là được rồi.”
“Lâm nhi, lúc này nàng không thể ngủ, biết không? Hiện tại mở mắt, nhìn ta!” Thanh Y nhẫn tâm nhéo cánh tay Vũ Lâm, để nàng hơi tỉnh lại.
“Chúng ta đi làm sao?” Vũ Lâm mơ hồ hỏi Thanh Y.
Thanh Y cắn răng, lại cõng thân thể nóng bỏng của Vũ Lâm lên, lấy một mảnh vải rách nát buộc hai người lại với nhau.
“Chúng ta đi tìm một nhà nào đó, cầu xin bọn họ cứu nàng!” Thanh Y cõng Vũ Lâm lên, từng bước một gian nan đi về phía mơ hồ có thể thấy được bóng người.
“Ta muốn về nhà.” Vũ Lâm nhẹ nhàng nói.
Thanh Y vấp phải tảng đá bên đường, lảo đảo một cái, thân thể ngã thật mạnh về phía trước, nàng vươn tay chống đỡ, chờ đến lúc đứng lên, phát hiện lòng bàn tay mình đã huyết nhục mơ hồ.
“Lâm nhi, chúng ta lập tức có thể về nhà, nàng rất nhanh sẽ thấy Nhiễm nhi, nàng nhất định sẽ vui mừng đến phát khóc.” Thanh Y phân ra tinh thần để nói chuyện với nàng, để phân tán cơn buồn ngủ của nàng.
“Thanh Y, ta thật vui vì đã gặp được nàng!” Vũ Lâm đột nhiên cười thành tiếng: “Nếu không phải gặp nàng, ta nhất định vẫn còn sống tiếp những ngày nhàm chán ấy.”
“Ta cũng vậy!” Thanh Y đã cắn răng đến gần chảy máu, mồ hôi trên trán nàng đã lăn dài lên gò má.
Nàng thực hận, hận chính mình vì cái gì không phải thân nam nhi, nếu là thân nam nhi thì đã có thể cứu người kia, chống đỡ cho Vũ Lâm.
“Lâm nhi, ráng chịu đựng!” Thanh Y thấy trước đó không xa có một đại trạch viện cao cao, thoạt nhìn có vẻ là một nhà đại phú đại quý, hy vọng liền loé lên trong mắt.
Nàng rảo bước nhanh hơn về nơi đó, một mặt cổ vũ Vũ Lâm, tiếp tục nói chuyện.
Đợi cho rốt cục đến cửa, rốt cục vô lực chống đỡ, ngã nào cửa, vươn tay, dùng chút khí lực cuối cùng nắm vòng sắt đập cửa, kêu: “Cứu mạng, cứu cứu nàng!”
Sau đó, hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Hết chương 24
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...