Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Cửa bị mở ra, tiếng oanh ngữ hoà tiếng cười bên ngoài bay vào nơi siêu nhiên duy nhất giữa chốn vẩn đục này. Yên Chi tức giận nhìn về phía cửa, vừa muốn mắng người hầu không nghe lời kia thì phát hiện đó là một bạch y công tử, trên khuôn mặt an tĩnh cao quý không nhiễm khói lửa cùng ô trọc nhân gian. Cặp mắt hắc bạch phân minh kia nhìn Thanh Y trong lòng mình, tràn ngập thống khổ.

“Ngươi là?” Yên Chi vừa định mở miệng, chợt nghe y nói: “Thực xin lỗi, ta tới đón nàng về nhà.” Thanh âm mềm mại ôn nhu kia nói lên nàng là nữ tử. Yên Chi liền biết nàng chính là người mà muội muội si tình của mình nhung nhớ.

“Nàng……” Yên Chi lùi lại, để thân thể gầy yếu của Vũ Lâm đỡ lấy Thanh Y. Nhìn bộ dáng nàng cố hết sức liền nhịn không được muốn đỡ nàng, nhưng lại bị ánh mắt quật cường của Vũ Lâm bức lùi lại, bàn tay liền khựng lại lưng chừng, cứng ngắc.

Vũ Lâm dìu Thanh Y tới chiếc giường ở phòng trong. Căn phòng này bài trí đơn giản mà cao nhã, ở giữa chốn ô trọc này như một đoá bạch liên kiêu hãnh nở rộ. Nàng ngồi bên mép giường, tay cầm chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau khuôn mặt Thanh Y, lẳng lặng nắm tay nàng, im lặng ngắm nhìn.

Yên Chi nhìn bàn tay nắm cùng nhau của hai người, tư vị trong lòng khó nói nổi thành lời.

“Ngươi là ai?” Vũ Lâm hỏi.

“Tỷ muội của nàng.”


“Thực xin lỗi, Thanh Y làm phiền cô nương rồi.” Vũ Lâm thong thả cúi người, cử chỉ khéo léo, khí chất tiểu thư khuê các khiến Yên Chi hiểu ra nỗi tự ti của Thanh Y. Đó là sự khác biệt giữa mây và bùn.

“Nàng chịu nhiều khổ sở lắm, mong cô nương đối xử tốt với nàng.” Yên Chi nhìn Vũ Lâm nói.

“Vậy ngươi thì sao?” Vũ Lâm nhẹ giọng hỏi. Ánh mắt của nữ tử xinh đẹp trước mắt viết lên nỗi tịch mịch cùng bi thương, chuyện xưa đã xảy ra của nàng chắc không tươi đẹp hơn Thanh Y là bao. Nàng cầu cho Thanh Y hạnh phúc, nhưng mà, liệu có nghĩ tới chính mình?

Yên Chi khẽ nhếch môi, nụ cười ấy viết lên nỗi lạnh nhạt nhìn thấu hết thảy. Dường như ở một mùa xuân trong kí ức kia, có người đã từng hỏi nàng, cùng nhau đi ngắm hoa được không? Nhưng mà, khuôn mặt ấy đã trở nên mơ hồ, tàn úa cùng đoá hoa xuân chẳng thể nào nở rộ.

Yên Chi đi rồi, để lại không gian an tĩnh cho hai người.

Ngón tay Vũ Lâm lướt qua gương mặt kia, quyến luyến. Nàng cúi đầu, hôn lên môi Thanh Y, một lát sau nước mắt cũng theo gò má nàng rớt xuống.

“Thanh Y, đừng như vậy, được không? Nếu ta sai, đừng không để ý tới ta, được không? Đừng uống rượu nữa được không? Đừng tìm người khác ôm được không?” Kia từng tiếng “được không” là lời cầu khẩn hèn mọn của Vũ Lâm. Trong lòng nàng làm sao lại không có tự ti cùng lo lắng? Nàng sợ Thanh Y không cần nàng, sợ Thanh Y đột nhiên chán ghét nàng. Vậy nàng phải làm sao bây giờ, phải sống thế nào đây?

Trước kia không dám nói, nhân dịp Thanh Y say mà từng lời nói ra hết.

“Thực xin lỗi!” Tiếng Thanh Y vang lên khiến Vũ Lâm giật mình.

“Nàng……”

Thanh Y dùng sức kéo, khiến Vũ Lâm ngã lên giường, cùng nằm với mình: “Ta ngàn chén không say!” Thanh Y giải thích.

“Đáng ghét, Thanh Y đáng ghét nhất. Vì sao lại muốn gạt ta, hại ta……” Vũ Lâm cắn môi dưới, nước mắt như mưa.


“Thực xin lỗi thực xin lỗi……” Thanh Y ôm nàng, một lần lại một lần giải thích.

Tiếng khóc của Vũ Lâm ngừng lại, khoé mắt hàm lệ, ai oán nhìn nàng: “Thanh Y, ta không hề khinh thường nàng, nàng phải tin tưởng ta. Nếu nàng còn so đo nữa, ta đây cũng đi……” Lời Vũ Lâm bị nụ hôn của Thanh Y cắt ngang. Thanh Y cuồng loạn hôn nàng, chiếc lưỡi thơm giao triền, như con rắn quấn chặt nhau không rời.

“Đừng, ta sẽ không bao giờ suy nghĩ lung tung nữa!” Lúc hôn đến cực hạn, Thanh Y mới thở gấp tách ra. Vũ Lâm thở dốc, không kịp nuốt vào nước bọt vương bên khoé môi.

“Lâm nhi……” Thanh Y vươn tay, cởi bỏ đai lưng Vũ Lâm. Cùng mặc đồ giả trang nam tử, khiến khuê phòng tăng thêm vài phần lạc thú. Sương mù lan toả giữa hai người, càng muốn ôm lấy nhau, cảm thụ hơi ấm lẫn nhau.

Vũ Lâm không bị động như mọi ngày, mà chủ động cởi bỏ y phục trên người, học Thanh Y làm những điều mà nàng từng làm với mình, hôn lên thân thể mềm mại nhẵn nhụi của Thanh Y.

“Uhm……Thanh Y, đừng rời xa ta.” Nàng mút lấy xương quai xanh xinh đẹp của Thanh Y, lưu lại dấu vết chỉ thuộc về riêng mình trên thân thể ấy.

“Sẽ không, ta thề!” Thanh Y ôm khuôn mặt nàng, chiếc lưỡi nho nhỏ lướt qua đôi mày, cuối cùng là cánh môi, hai đôi môi nhanh chóng hoà vào nhau như nước và sữa. Hai thân thể trần trụi tản ra nhiệt khí, mồ hôi tinh mịn chảy ra theo lỗ chân lông, khiến cho nơi hai người ôm chặt ẩm ướt trơn nhẵn.

Chân Vũ Lâm dùng sức cọ sát với Thanh Y, khoái cảm như lửa thiêu đốt kia khiến nàng điên đảo, mà tay nàng cũng học Thanh Y, thăm dò nơi thần bí của nàng.

“Lâm nhi, Lâm nhi của ta, nhanh lên……” Tiếng nỉ non nhuốm sắc dục tình của Thanh Y vang lên bên tai, một lần lại một lần lặp lại, nói cho nàng biết người nàng yêu vui thích điều nàng trao tặng đến nhường nào.


Lần đầu tiên Vũ Lâm phát hiện lạc thú như vậy, việc nàng làm cho người ấy, hành động khiến cho người mình yêu bộc lộ biểu tình sung sướng cùng thở gấp ấy khiến chính mình cảm thấy vô cùng khoái hoạt.

“Thanh Y, vậy có phải nàng……” Vũ Lâm phát hiện ngón tay mình bị hút chặt, mút vào, như cái miệng nhỏ tham lam, cũng giống như phản ứng của chính mình vậy.

Thanh Y đẩy nhanh động tác của mình, thân thể dán sát vào thân thể Vũ Lâm, chỉ hận không thể khiến cốt nhục hai người hoà tan cùng một chỗ, không bao giờ phân khai nữa.

Sau khi mây mưa, Thanh Y ôm Vũ Lâm đồng dạng toàn thân ướt đẫm, dùng đôi môi phác hoạ đôi mi nàng, nụ hôn rơi xuống lại bị một đôi tay ngăn lại.

Vũ Lâm hé miệng, chủ động hôn nàng.

Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Hai người nhìn thật sâu vào mắt nhau.

Hết chương 16


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui