Hoa viên...
Liz Dawson ngồi trên xích đu, căng thẳng liếc nhìn xung quanh. Ẩn nấp trong những góc tối đều là tay chân của Lăng và Phạm Mạc Sát, với hàng chục con mắt đều dõi theo nhất cử nhất động của cô. Rất dễ đoán nguyên do, vì họ cho rằng cô sẽ không an phận mà giở trò với Nhan Đình.
Cảm thấy nhân cách của bản thân mình đang bị khinh thường, cô bề ngoài thì khuất phục, nhưng thực chất bên trong là ai oán. Vì cớ gì chỉ trong một đêm mà mất tất cả danh vọng và địa vị? Vì cớ gì lại phải sống theo sự sắp đặt của người khác? Để làm vui lòng một cô gái từng mang danh nô lệ?
"Nếu khởi đầu cô ta là một đứa trẻ hoang bị bỏ rơi, sau này có thể sống trong vòng tay yêu thương của thủ lĩnh tộc Roy Jr...Vậy mình có khởi đầu là một công chúa, chắc chắn phải có kết cục tốt hơn cô ta chứ? Không được, mình không thể sống như thế được! Phạm Mạc Sát đối với cô ta chỉ là hứng thú nhất thời thôi, bằng mọi giá phải khiến anh ta yêu mình!"
Trong lúc đang nghĩ đến một dự định táo bạo, có khả năng thay đổi số phận của mình. Liz Dawson bất ngờ bị bóng dáng ai đó che khuất tầm nhìn, một màu trắng xóa, và giọng nói dịu dàng mang âm hưởng vùng đất Roy Jr kéo về thực tại.
- Chào cô, tôi là Nhan Đình. Rất vui khi được gặp cô, từ giờ trở đi chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau...
Liz Dawson theo phản xạ ngẩng đầu lên, vẻ đẹp trước mắt khiến cô vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Nếu không phải biết Nhan Đình từ trước, có lẽ cô cũng không thể tin đây chính là "nghiệt chủng" mà xưa kia vua cha đã từng khinh miệt. Trong ấn tượng của cô, rất lâu về trước Nhan Đình chỉ là một cô bé ngốc nghếch, bẩn thỉu, cư xử như người câm, suốt ngày chỉ biết im lặng, cũng không bao giờ khóc thật lớn trước bàn dân thiên hạ. Đôi mắt kỳ lạ biết đổi màu theo lời sư hành khất luôn mang lại tai ương và cũng là thứ duy nhất cứu sống sinh mệnh nhỏ nhoi đó, nếu không có đôi mắt này, thì hiện tại sẽ không có một Nhan Đình thứ hai, vì cơ thể cô sớm muộn gì cũng bị chà đạp hoặc làm mồi cho bầy thú kiểng trong cung điện, khá khẩm hơn thì sẽ được tặng cho những tên chuyên xua nịnh quốc vương, cùng lắm thì làm vợ lẻ hay công cụ để thỏa mãn dục vọng,...
Nhưng không ngờ cô gái tầm thường ấy lại mang gen của rồng Oka, một bước bị đem ra bán đấu giá, muôn trùng bước được Phạm Mạc Sát mua về chăm sóc cho đến ngày hôm nay. Chỉ trong chớp mắt thôi, từ một "đồ vật" bỏ đi lại trở thành một báu vật vô giá, từ một báu vật vô giá lại hóa thành bần hàn, phải dưới cơ một "thứ đồ vật" đội lốt báu vật. Tạo hóa thật trêu ngươi...
Đáp lại lời chào hỏi tử tế của Nhan Đình, Liz Dawson cũng gật đầu đứng lên, chìa tay ra, thần thái toát lên cốt cách của tầng lớp quý tộc:
- Chào cô. Liz Dawson là tên của tôi.
Nhan Đình mỉm cười đưa tay ra bắt, không hề tỏ ra rụt rè như thường ngày. Lúc nãy trong phòng ngủ Phạm Mạc Sát đã chỉ dạy cô rất nhiều, anh không ngại khuyên nhủ và động viên cô. Dù thoạt đầu cô có chút hồi hộp và lo sợ, nhưng sau đó thì không còn nữa rồi. Cô vui vẻ nói:
- Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, Phạm đã cho phép tôi rồi, tôi đưa cô ra ngoài chơi nhé!
- Ừm...
"Phạm..." - Thân mật như vậy sao? Ngay cả Lăng mang danh là thân tín cũng không dám gọi như thế, cùng lắm cũng là "Phạm đại nhân", rốt cuộc cô ta đã dùng cách gì? Có thể khiến Phạm Mạc Sát si mê đến vậy? - Liz Dawson băn khoăn.
Nhan Đình đưa người bạn mới quen của mình băng qua hoa viên rộng lớn đầy màu sắc, vừa đi vừa tận hưởng hương thơm ưa thích của hoa cỏ, hoàn toàn giành thế tự chủ. Khiến Phạm Mạc Sát âm thầm dõi theo ở tầng cao phải mỉm cười hài lòng...
Đang đi đến gara, một luồng suy nghĩ liền chạy qua đầu, Liz Dawson bất ngờ nắm lấy tay Nhan Đình, hoài nghi hỏi:
- Nhan Đình, cô còn nhớ tôi chứ?
Cô gái chớp chớp mắt, lắc đầu:
- Chúng ta không phải mới gặp lần đầu sao?
Liz nghe thế thì ngọn lửa trong lòng như được dập tắt, thở phào nhẹ nhõm, do biết tính Nhan Đình khá khờ khạo nên tạm thời tin tưởng cô. Liền nở một nụ cười gượng gạo:
- Đúng! Chúng ta chỉ mới gặp lần đầu, tôi chỉ đùa thôi.
Nhan Đình cảm thấy trò đùa này không thể khiến mình vui được. Nhưng cũng phải cười trừ lấy lệ, trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ: "Cô ấy không phải là người có khiếu hài hước như Lăng..."
Thực chất, Liz Dawson đang hoảng sợ tột độ, vì lúc nhỏ cũng có một thời từng hành hạ Nhan Đình không tiếc tay, sợ cô vẫn còn ghi hận, sợ cô sẽ vì cớ đó mà trả thù mình. Bởi, một người đã từng bị vũ nhục đến thân tàn ma dại thì cho dù có đủ lòng vị tha cũng không thể tha thứ được, và một người không có bất cứ quyền lực hay địa vị nào trong tay thì không thể cứ dửng dưng mà không đề phòng bất trắc. Dù có phòng bị thế nào, suy cho cùng người hoàn toàn nằm ở thế bị động...cũng chỉ có thể là Liz Dawson!
Chiếc xe sang trọng nhẹ nhàng lăn bánh, nhanh chóng rời khỏi khuôn viên của tòa lâu đài. Đây không phải là lần đầu tiên Nhan Đình cầm vô lăng, khi rảnh rỗi Phạm Mạc Sát nếu không dạy cô học thì cũng dạy cô những kỹ năng cần thiết, lái xe cũng không ngoại lệ, nhưng sự thật thì đây là lần đầu tiên cô tự thân lái xe ra đường lớn, trước đó chỉ là lái xe lòng vòng xung quanh tòa lâu đài, không có nhiều chướng ngại. Tuy nhiên, cô không hề lo sợ vì điều này, bởi lẽ, lãnh địa của thủ lĩnh tộc Roy Jr có diện tích rất lớn, gần bằng phân nửa diện tích một khu đô thị, ngay cả cô sống ở đó hơn năm năm ròng cũng chưa chắc biết hết mọi ngóc ngách, nhất là khu nhà thờ phía sau lâu đài, vùng đất mà ngoài tộc trưởng ra không ai được phép bén mảng, nó được ngăn cách bởi hàng thông già cao chót vót - Nơi Phạm Mạc Sát thỉnh thoảng lui tới và cố định ở đó cho đến khi chuông nhà thờ rung vào sáng sớm hôm sau ngày 23 tháng 5...
Có lẽ việc để Nhan Đình tự mình lái xe, chở thêm Liz Dawson ra đường lớn mà không có ai đi theo giám sát thì quả thật rất nguy hiểm. Nhưng ở đâu đó, vẫn luôn có một người âm thầm dõi theo cô, vẫn sẵn sàng xuất hiện khi nghe cô gọi tên, đặt an nguy của cô lên trên hết, người đó mãi mãi sẽ không làm cô tổn thương, sẽ không để ai được phép động vào cô, và người đó đã tự dặn lòng: dù có chuyện gì xảy ra, vẫn luôn như thế...
Liz Dawson trầm mặt nhìn ra cửa kính, nơi đây quả thật rất phồn hoa, những lớp ngói thi nhau vươn lên bầu trời cao rộng, ánh sáng len lỏi khắp cung đường, thắp lên một màu ảo diệu, nên thơ...Theo cô được biết, các bộ tộc, bao gồm cả Roy Jr, tuy tài lực không thiếu, nhưng rất ít khi áp dụng những sản phẩm do con người tạo ra, họ chỉ đón nhận những thứ cần thiết, ví dụ như xe hơi, đèn điện, thuốc men,...vì họ cần chúng để thay thế cho xe ngựa, nến, và tăng cường dược liệu cho y học. Thỉnh thoảng, ở tộc Roy Jr, người ta vẫn thấy các thần dân dùng bản năng của mình để bay trên không trung bằng cách tạo những cơn lốc nhỏ, hoặc cưỡi trên lưng các tiểu linh thú thuộc dòng dõi Bạch Ưng lành tính. Hay những dấu chân linh dương loang lổ in hằn trên đất Faranova, những chiếc vây máu lạnh hằng ngày cắt xé mặt biển tộc Hoàng Thị, và những con hổ cô độc trên lãnh thổ Masa,...
Theo phân loại, bất cứ loài linh thú nào có bộ lông bằng kim loại và màu sắc không phải màu mây thì đều có gốc gác vô cùng cao quý, chỉ có tộc trưởng và những người nằm trong bang quyền lực mới có thể sở hữu được chúng.
Mải mê nghĩ ngợi, chớp mắt quang cảnh ngoài kia đã thay đổi, hàng cây xanh và những ngôi nhà cũng thôi không dịch chuyển, chiếc xe dừng. Nhan Đình bước xuống xe, Liz Dawson cũng bước xuống. Ngước mặt nhìn hảng hiệu lấp lánh ánh điện và sang trọng...
Đây là một cửa hiệu trang sức sầm uất, nằm giữa trung tâm thành phố, giáp với vùng biên giới ngăn cách giữa tộc Roy Jr và thế giới loài người, thế nên nơi đây rất hiện đại, người người qua lại vô cùng đông đúc và tấp nập. Sở dĩ Nhan Đình chọn nơi này là vì Phạm Mạc Sát rất ít khi đưa cô ra ngoài, có đi cũng là đi mua những thứ có giá trị cao, ngoài cửa hiệu này ra, nhà hát và khu vui chơi chính là nơi mà cô thường được anh đưa đến nhất, và nếu không có Phạm Mạc Sát đi theo thì cô chỉ có thể tới một trong ba nơi này thôi...ngoài ra những nơi khác, thực sự lạ lẫm...
Nhan Đình thích đồ trang sức vì độ đẹp và độ tinh xảo, vậy nên cô quyết định dẫn Liz Dawson tới đây, vì cô tin rằng người bạn mới của mình cũng có sở thích tương tự.
Cả ngày hôm đó hai cô gái có phần hơi xa cách, Liz Dawson luôn tránh né những câu nói của Nhan Đình, đôi lúc cố tỏ ra thân thiết để đề phòng tai mắt của Lăng, nhưng sự phòng bị và xen chút đố kỵ trong lòng không thể che giấu được qua ánh mắt và nụ cười nhạt nhẽo...
"Thủ lĩnh, cô ta không có ý tốt với Nhan tiểu thư, tôi dám chắc là vậy! Trên tay tôi là sợi dây chuyền mà tiểu thư vừa tặng cho cô ta, nhân lúc không có ai chú ý liền quăng vào bát của tôi." - Gã ăn xin thông qua phương thức liên lạc truyền thống bằng cách dùng ngón trỏ chạm vào vùng da nối sau đuôi chân mày, âm thầm báo cáo với Phạm Mạc Sát, người này thực chất là một thuộc hạ trung thành giả dạng, nhìn thấy thái độ của cô công chúa cũng không hề thuận mắt.
Trong phòng làm việc, Phạm Mạc Sát vừa giải quyết đống văn kiện dày cộm trên bàn vừa nhếch môi cười lạnh: "Ồ, vậy sao? Cô ta quả thật là người tay nhanh hơn não nhỉ? Ngươi tiếp tục quan sát, chú ý an nguy của tiểu thư, còn nữa...sợi dây chuyền đó...nhớ mang về đây!"
- Còn tiếp -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...