Dạy dỗ tiểu mẹ mễ

Hắn nâng ày, đột nhiên nhớ tới sáng hôm nay trước khi đi làm, nàng cao hứng phấn chấn ôm con lao ra cửa, nói với hắn: “Buổi tối hôm nay có thể trở về sớm một chút được hay không?” Bởi vì gần nhất công việc nặng nề, hắn một lòng vội vã đi công ty tham dự họp hành với hội nghị, khi nghe thỉnh cầu của nàng hắn liền lung tung gật đầu đáp ứng bừa. Nhưng hắn cả một ngày làm việc đến sứt đầu mẻ trán, chờ hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện đã nửa đêm. Vội vàng lái xe về nhà, trong lòng một bên tưởng niệm khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của con, một bên lại nhắc đến ‘người mẹ trẻ hồ đồ’ ấy. Trong thế giới của hắn không biết từ đâu và từ khi nào bắt đầu bị hai mẹ con này chiếm giữ tất cả, cái cảm giác như bị tên bắn trúng xé rách tâm hắn này mỗi ngày đều mãnh liệt, hận không thể đẩy ra hết thảy những chuyện xã giao, đem bé con bảo bối cùng tiểu nữ nhân kia cột chặt chẽ bên người. Nhìn dung nhan Hồ Phi Phi trầm tĩnh ngủ ngon, tiểu tàn nhang ở hai má phụ trợ làn da trắng nõn, cười khẽ như vậy có vẻ đáng yêu. Lông mi cong cong thật dài, bị con trăm phần trăm kế thừa đi, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu mê người hơi hơi hé mở, da thịt vô cùng mịn màng trắng noãn quả thực không có khác biệt với bé con nhiều. Giờ phút này, nàng hơi hơi động đậy nhẹ, dưới cánh tay trắng noãn thế nhưng còn đè lên một tờ giấy màu phấn hồng khác. Hoắc Dĩnh Thần không khỏi nhíu mày. Tiểu nữ nhân này làm chi viết một đống giấy, là muốn cùng hắn chơi trò chơi sao? Ngay khi hắn thấy khó hiểu, đột nhiên phát hiện tựa hồ loáng thoáng ngửi được mùi bơ thơm ngọt ngào, tất nhiên có hương vị rất quen thuộc…… Hắn nhìn qua, chỉ thấy ở một góc của bàn trang điểm có hộp giấy nho nhỏ, hắn nhịn không được mở ra, trong đó là vài miếng bánh ngọt rất hấp dẫn nhìn cực ngon mắt. Mỗi miếng bánh ngọt đều có dâu tây trang trí, còn có lớp kem màu bơ tươi ngon. Hắn càng nghi hoặc, vì thế mở ra tờ giấy phấn hồng - Bà ngoại nói, trên trời có sao, rồi mới có con người, vào sinh nhật của ai đó thì cũng là sinh nhật của sao chiếu mệnh trên trời, thời điểm sinh nhật của ai đó nếu có thể nhận được quà tặng của người khác, vì sao của người ấy mới có thể càng ngày càng tỏa sáng, càng ngày càng xinh đẹp. Dĩnh Thần, hôm nay là sinh nhật anh, bánh ngọt đáng yêu này tặng cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Sinh nhật vui vẻ? Hoắc Dĩnh Thần ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước đi làm giấy khai sinh cho Tiểu Kiệt, chắc nàng trong lúc vô ý nhìn qua giấy tờ của hắn? Tiểu đứa ngốc thế nhưng vụng trộm nhớ kỹ sinh nhật của hắn, cho nên buổi sáng trước khi hắn đi làm mới có thể dặn dò hắn sớm trở về, muốn chúc mừng hắn. Trong lòng bỗng dưng ấm áp dần nóng lên, yết hầu cũng ẩm ẩm dần khô khô, rất khó chịu, cố tình lại có một niềm cảm động kỳ dị chuyển động ở ngực hắn. (Sia: kỳ dị chuyển động ^___^ haha ta thích để thế đấy, ai làm gì được ta ) Bàn tay âm ấm nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng mềm mại non mịn, nàng phát ra tiếng hít thở mỏng manh mà đều đều, đầu vai gầy yếu hơi hơi động động. Sợ nàng ngủ trong tư thế này không tốt, ngày mai xương sống và thắt lưng lưng sẽ đau mỏi, hắn nhẹ nhàng từ tốn bế ôm nàng đến giường. Đang muốn đứng dậy rời đi, tiểu nữ nhân nằm trên giường chuyển mình, hai tay nhỏ bé giống bạch tuộc ôm chặt thắt lưng hắn, cũng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rất tự nhiên dán vào ngực hắn. Động tác có tính dụ hoặc như vậy quả thực là khiêu chiến lực nhẫn nại của hắn, cúi người xuống, hắn rốt cuộc không khống chế được hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mê người của nàng, đổi lấy nàng mị hoặc thản nhiên rên rỉ một tiếng, trong không gian im lặng có vẻ phá lệ rõ ràng động lòng người. “Phi Phi……” Hắn nhịn không được lúc hôn lúc gọi tên nàng. Hồ Phi Phi nửa tỉnh nửa mơ, chỉ cảm thấy chính mình bị một người ôm chặt lấy, lực đạo ôm nàng lại cảm thấy thoải mái mà vô lực kháng cự. Nàng đang ở trong mộng sao? Nhưng vì sao thanh âm dường như ngay bên tai gọi nàng thật đến thế? “Phi Phi…… Anh muốn em…… Cho anh……” Lời đòi hỏi nghe như mộng như thật, nàng không thể kháng cự, trong đầu xuất hiện gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Dĩnh Thần. Nàng vô lực ngăn cản hay chống lại hình dung gương mặt tươi cười mị hoặc, thậm chí ngay cả mùi vị, đều có vẻ rõ ràng chân thật như vậy. Thật sự là mộng sao? Nàng muốn mở to mắt tìm đến tột cùng là gì, nhưng cảm giác yêu lại xé rách lý trí của nàng. Không cần…… Nàng chỉ cần biết giờ đang ở trong mộng. Nếu đây chỉ là một giấc mộng, nàng hy vọng có thể vĩnh viễn vô chừng mực tiếp tục mơ…… (Sia: hắc hắc, H á, dạ hông có H a…^____^ còn lại là tùy mọi người tưởng tượng nhá >___< Ai nhìn ra được bản chất thật sự của anh chứ >o< aaa) “A Thần thật sự là biết săn sóc, biết chúng ta ở quê lo lắng cho con, cư nhiên phái người đưa chúng ta đến nơi này, thật sự là đứa nhỏ tri kỷ……” Bà Hồ liền quay sang phía nàng, “Ngược lại là con gái thật bất hiếu, gặp được loại sự tình này không tìm cha mẹ thương lượng sao?” “Dạ?!……” “Đúng đó, cư nhiên ngay cả sinh đứa nhỏ rồi vẫn còn gạt cả cha mẹ.” “Cha, con……” “Bác trai, bác gái không cần mắng Phi Phi.” Hoắc Dĩnh Thần đem Hồ Phi Phi vừa bị trách mắng kéo đến bên cạnh người, trong lòng rất rõ ràng ông Hồ bà Hồ là cố ý mắng cho hắn nghe, “Kỳ thật nàng chính là vì ngượng ngùng, dù sao chúng con bây giờ còn chưa kết hôn, nàng nói muốn chờ chúng con kết hôn sẽ báo cho cả nhà.” Hồ Phi Phi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn đến chiếc cằm có độ cong duyên dáng của hắn. Nam nhân này nói dối tự nhiên đến ngay cả bản nháp cũng không cần? “Aiz, người trẻ tuổi như các con thật là, đứa nhỏ đều đã có, vì sao còn không mau định ngày?” “Vốn con cũng muốn mau chóng cưới Phi Phi vào cửa, nhưng thời điểm lúc trước tình hình nàng nôn nghén vẫn thực nghiêm trọng, con sợ làm hôn lễ sẽ khiến thân thể nàng ăn không tiêu, mệt không chịu nổi; đợi cho Tiểu Kiệt sinh ra chúng con lại vội vàng học tập làm cha làm mẹ, cho nên mới lập kế hoạch chờ Tiểu Kiệt tròn một tuổi sẽ tổ chức hôn lễ……” Hoắc Dĩnh Thần quả nhiên là thương nhân khôn khéo, nói chuyện đâu vào đấy, buổi nói chuyện dỗ ông Hồ bà Hồ vui sướng hết sức. Ăn cơm chiều xong, hắn còn cùng ông Hồ chơi cờ vây, bên này thì chu đáo rất tốt đem đĩa nhạc cất chứa nhiều năm lấy ra đưa cho bà Hồ nghe. Hai ông bà được hắn an bài nghỉ ngơi ở phòng ngủ của khách, sau đó Hồ Phi Phi khẩn trương một ngày tâm tình rốt cục trầm tĩnh lại.Chờ đến cơ hội, nàng kéo Hoắc Dĩnh Thần vào phòng ngủ, dùng một tay ấn hắn đến vách tường, “Nói, vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Cha mẹ em êm đẹp ở Nam Bộ kinh doanh hoa quả đi, anh làm chi đột nhiên tìm cha mẹ em đến? Anh cư nhiên còn đem chuyện em sinh tiểu hài tử nói cho cả hai, thế nhưng ghê hơn là anh nói cho bọn họ chúng ta muốn kết hôn…… Đáng chết, anh làm sao có thể lừa bọn họ? Anh…… Anh là vương bát đản!” Sợ cha mẹ chịu không được sự thật đả kích, Hồ Phi Phi tức giận đến nỗi nói năng lộn xộn, nói không suy nghĩ. Hoắc Dĩnh Thần trên cao nhìn xuống nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút tựa cười như không cười. “Ai nói anh đang gạt người?” Hai người sớm chiều ở chung đã hơn một năm, từ lúc nàng mang thai sinh rồi con cho tới bây giờ, bọn họ cùng nhau trải qua mưa gió, cùng nhau cố gắng học tập làm cha làm mẹ, cảm tình sớm vô hình trung đã thâm căn cố đế (chậm rãi sâu đậm). Trước kia hắn chưa bao giờ từng có gì ý tưởng gì đối với hôn nhân, khi chính mồm nói ra hai chữ kết hôn, nội tâm hắn bị rung động kỳ thật không thua bất luận kẻ nào. Đột nhiên mong muốn có một gia đình riêng, hắn tưởng tượng đợi ngày con tròn một tuổi sẽ tự tay đeo nhẫn cho nàng đại biểu lời hứa hẹn cả đời. Hồ Phi Phi bị lời hắn nói cả kinh thật lâu không thể hoàn hồn, “Không phải gạt người? Chẳng lẽ ý của anh là nói……” Hoắc Dĩnh Thần không cho là đúng, ngược lại cười đến giống ác bá lưu manh, “Đúng, chúng ta sẽ có một hồi hôn lễ, sau đó ba người chúng ta được mọi người chúc phúc thật sự trở thành người một nhà.” “Không, em còn không hiểu…… Vốn chuyện này có thể rất đơn giản liền kết thúc, vì sao muốn khiến ọi người đều biết……” Đầu óc đơn thuần không thể đoán được suy nghĩ của hắn, một lòng chỉ lo lắng về sau nên như thế nào giải thích cho cha mẹ. “Hư!” Hắn nói nhỏ bên tai nàng, “Nếu em không nghĩ cho cha mẹ em càng thêm lo lắng, liền ngoan ngoãn phối hợp với anh, bởi vì hình như cha em tránh ở bên ngoài nhìn lén……” “Cái gì? Anh cư nhiên không có đóng cửa cho hẳn hoi?” Hồ Phi Phi cả kinh, sợ tranh chấp giữa hai người trong lúc đó bị phụ thân nghe xong rồi, vừa định quay đầu nhìn lại, cằm đã bị hắn cường ngạnh kéo trở về. “Đã nói không cần quay đầu, có biết cái gì tên là diễn trò diễn đến cuối cùng hay không?” Hắn một bên ở bên tai nàng nói nhỏ, một bên giở trò với nàng. Hắn hôn đôi môi mềm mại, mang theo bao nhiêu dụ hoặc làm nàng hoàn toàn không thể kháng cự, Hồ Phi Phi làm sao có thể chống lại loại khiêu khích thuần thục này, không bao lâu khuôn mặt trắng nõn của nàng bị ửng hồng tô điểm cả mặt; trong phòng ngủ, nàng cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ. Cũng không biết trải qua bao lâu, thời điểm khi hắn chậm rãi buông nàng ra, ánh mắt của nàng đã muốn mê ly tràn ngập mơ màng, Hoắc Dĩnh Thần cười tà khí, thân thủ nhéo nhéo cái cằm nhỏ xinh đẹp của nàng. “Nếu hiện tại em mời mọc anh, anh nghĩ anh sẽ không làm em thất vọng.” Tiểu nữ nhân giờ phút này hai gò má đỏ lên, mị nhãn như tơ, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn hồng sưng đỏ, trìu mến rất là chọc người. “Ai muốn mời mọc anh……” Hồ Phi Phi ý thức trong giây lát trở lại sự thật, giương mắt liền nhìn đến biểu tình trên mặt hắn giống ác ma, đáy lòng vừa sợ vừa thẹn, nhưng mà lo lắng nhất vẫn là người cha ở ngoài cửa nhìn lén. Nàng chợt quay người lại, thấy cửa phòng đóng chặt, ngay cả một con muỗi đều đừng nghĩ bay vào được. =)) “Anh không phải nói cha em ở bên ngoài……” Nói tới một nửa, dường như nhớ tới cái gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, “Hoắc Dĩnh Thần, anh dám gạt em?” “Thế cũng phải là tiểu đứa ngốc như em cam tâm tình nguyện bị anh lừa a.” Hắn trìu mến nâng cằm nàng, một đôi mắt thâm thúy mà chấp nhất, “Kỳ thật anh vẫn muốn nói rằng quà sinh nhật ngày đó em tặng cho anh, anh thực thích……” Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được ông nội nuôi nấng trưởng thành, hắn chỉ cảm nhận được ít ỏi thân tình. Bao năm qua hắn vẫn lấy hình tượng lãnh khốc đối mặt với thế nhân, làm cho người ta cảm thấy hắn lãnh khốc, không nói tới tình cảm bao giờ. Đối mặt với mấy lời nhận xét sau lưng như thế, hắn lại cực kỳ khinh thường. Cho đến khi Hồ Phi Phi xuất hiện, hắn mới phát hiện thế giới của chính mình không biết từ lúc nào bắt đầu có vướng bận. Nàng hơi hơi ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới gì đó, khuôn mặt càng đỏ thêm. “Cái kia cũng không có gì, bất quá chỉ là mấy miếng bánh ngọt mà thôi, nếu anh nói thích ăn, em có thể lại làm cho anh ăn.” “Anh không phải nói tới bánh ngọt.” Hắn ôn nhu chặn lời nàng, “Trên thực tế, anh càng thích một phần lễ vật khác em tặng cho anh……” Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rũ trên trán nàng, đầu ngón tay mềm nhẹ di chuyển khéo léo từ chóp mũi nhỏ xinh chậm rãi trượt xuống dưới, trải qua đôi môi đầy đặn đỏ mọng, tiếp tục đi xuống, xấu xa đứng ở chỗ cổ áo hơi hơi rộng mở, lại từ từ cởi dần cúc áo sơmi của nàng ra, một bàn tay khác từ phía sau lưng gầy yếu trượt xuống dưới, cách làn vải mỏng manh, nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo thon thả của nàng. Hồ Phi Phi run run, sợ không thể tự chủ được. “Phi Phi, chẳng lẽ đến lúc này, em còn muốn chưa rõ sao?” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo dụ hoặc làm cho người ta không thể kháng cự. “Vì sao anh đưa cha mẹ em đến đây, hơn nữa trong lúc đó đem quan hệ giữa chúng ta công bố ra ngoài……” Trải qua một phen cố gắng, hắn rốt cục đem quần áo trên người nàng hết thảy cởi bỏ, khom người bế lấy nàng, đi nhanh đến chiếc giường lớn mềm mại thoải mái. “Đó là bởi vì cầm tặc trước cầm vương (bắt giặc trước tiên bắt kẻ đứng đầu).” Rốt cuộc không khống chế được dục vọng trong cơ thể muốn nàng, cúi người xuống, hắn ôm nàng nhét vào trong lòng, làm cho đầu óc nàng biến thành tương hồ rốt cuộc không thể tự hỏi. Đêm, còn thực dài lâu, hai người nhiệt tình liên tục thiêu đốt lẫn nhau…… (Hết chương 6)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận