Lại thêm một lần nữa, Tiểu Cửu đã hoàn toàn không còn sức lực, cô mềm như bông mà dựa vào trong lồng ngực Quý Thần mặc anh làm xằng làm bậy. Quý Thần cười thích ý, nhìn người phụ nữ bị anh hung hăng yêu thương đến mềm xèo này, anh ác liệt mà ghé vào tai cô nói nhỏ, “Hình như vẫn còn một lần nữa đó, đúng không cục cưng.”
Tiểu Cửu nhìn Quý Thần với ánh mắt hung dữ, nhưng ánh mắt ấy không có chút sát thương nào. Cô sâu sắc cảm nhận được thế nào là cảm giác vô lực, giống như đang đánh vào không khí ấy. Tiểu Cửu trả thù mà véo mặt người đàn ông, “Quý Thần! Anh thật quá đáng!”
Người đàn ông nheo mắt lại đầy nguy hiểm, “Em gọi anh là gì cơ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Cửu nhìn thấy dáng vẻ này của này của anh thì rất sợ anh lại làm thêm lần nữa, cô vội vàng sửa miệng “A Thần A Thần!”
Người đàn ông vẫn không hài lòng, anh nhéo nhéo hai đỉnh thù du trên bầu ngực trắng tuyết của cô, “Hình như em nên sửa miệng lại đúng không nhỉ?”
Tiểu Cửu nhất thời sững sờ, một lúc sau cô mới phản ứng được anh có ý gì. Sau khi hiểu ra, mặt cô lập tức đỏ lên, cắn môi ngượng ngùng không lên tiếng.
Quý Thần nhìn phản ứng của cô rồi hừ cười, cũng không nói gì cả, trực tiếp đưa tay xuống dưới thăm hỏi, nhân lúc cô không chú ý mà sấn vào càn quấy hoa huyệt, “Không nói ra được thì chúng ta làm lần thứ ba, không cần phải nghỉ ngơi nữa. Vì em mà anh cam tâm làm hòa thượng suốt hai năm, vì em mà tích trữ thể lực sung mãn, em có muốn thử một chút hay không?”
Cơ thể Tiểu Cửu trở nên căng thẳng trong nháy mắt, cô nức nở xoay người ôm Quý Thần, “Hức… Ông xã… Em thật sự rất mệt… Đêm nay không làm nữa được không?”
Tiếng ‘ông xã’ này làm cho lòng Quý Thần ấm áp không thôi, anh rũ mắt nhìn người phụ nữ đang bám víu mình, quả thật nhìn cô có hơi mệt mỏi, anh cong môi cười nói, “Thế tối mai sẽ đền bù cho anh?”
Tiểu Cửu mệt đến mức chỉ muốn ngủ, sau khi cao trào hai lần, tuy rằng cả người rất sảng khoái nhưng cũng vô cùng mệt mỏi, cô không chú ý người đàn ông này đang nói gì mà chỉ gật đầu đáp ứng bừa. Khóe miệng Quý Thần hơi cong lên, cô nhóc ngốc này, đem cô đi bán rồi mà cô còn thay người ta đếm tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Cửu lười biếng mà ngáp một cái rồi ghé vào người Quý Thần, mơ màng muốn ngủ. Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thể lực của cô vẫn kém như lúc trước. Mắt thấy người phụ nữ trong ngực đã ngủ mất, Quý Thần tắm rửa sạch sẽ, lau khô cho cô rồi mới ôm cô đặt lên giường.
Nhẹ nhàng dém chăn lại cho Tiểu Cửu xong Quý Thần mới ôm cô vào lòng. Vén sợi tóc của cô qua một bên, người đàn ông chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say. Trời cao đối xử với anh cũng không tệ, trải qua bao nhiêu chuyện như thế mà vẫn ban tặng bảo bối này cho anh. Ấn đường anh giãn ra, anh khẽ hôn lên trán Tiểu Cửu, “Anh yêu em.”
Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng nhảy nhót trên chiếc chăn đơn, Tiểu Cửu mơ màng mở mắt ra, thuận tay tìm di động ở đầu giường, vốn còn đang mơ hồ nhưng khi nhìn thấy con số hiển thị trên màn hình thì cô lập tức thanh tỉnh, đã 12 giờ rồi! Cô vội vàng muốn xuống giường rửa mặt. Vừa mới đưa chân ra là cô đã vội rụt chân về, cô cắn răng, cái người này không hề mặc quần áo cho cô!
Lăn lộn mất một phen rồi mới xuống lầu, cô cho rằng Quý Thần đã ra ngoài rồi nhưng không ngờ lại thấy bóng dáng bận rộn của anh ở phòng bếp. Đại khái là vừa mới tỉnh giấc nên vẫn còn có chút hoảng hốt, hình ảnh này làm cho cô có cảm giác thời gian như đang chững lại.
Cô đột nhiên bay tới ôm lấy Quý Thần từ phía sau, Quý Thần cũng không quay đầu, “Dậy rồi?” Tiểu Cửu dán mặt vào lưng anh, không muốn cử động, cô rầu rĩ lên tiếng, “Ừ.”
Lúc này Quý Thần mới quay đầu, “Tuy rằng anh rất hưởng thụ việc em ôm anh như thế này, nhưng nếu em không buông tay thì bữa cơm này hẳn là sẽ phải ăn trên giường đấy.”
Tiểu Cửu vội buông tay ra, gương mặt lập tức đỏ lên, cô chọt chọt lưng Quý Thần, “Đầu anh đừng có chứa mỗi mấy chuyện này nữa được không? Rõ ràng lúc trước anh mang hình tượng cấm dục cơ mà!”
“Anh vẫn luôn như vậy, chỉ là lúc trước em còn quá nhỏ, không nỡ.” Quý Thần cười cười trò chuyện với cô. Tiểu Cửu nghe vậy xong thì không nói nữa, giận dỗi xoay người đi đến chỗ bàn ăn.
Quý Thần nhìn cô rồi lắc đầu cười, cô nhóc này càng ngày càng dính người, có điều, anh cũng rất hưởng thụ việc này. Người đàn ông cong môi, đổ rau muống vào trong nồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...